Phó Nhất Trác là một người đàn ông vô cùng nhã nhặn.
Tính cách hắn trầm ổn, là một trong những người bạn thân đáng tin cậy nhất của Hứa Chi Vũ. Trước đây, mỗi khi Hà Tích gặp chuyện khó giải quyết, cậu đều tìm đến Phó Nhất Trác, dần dần, điều đó trở thành một thói quen khó thay đổi.
Lần gặp gần nhất của họ là vào dịp Quốc Khánh năm ngoái.
Được Phó Nhất Trác mời, Hà Tích mang theo bảng vẽ cùng chút ít hành lý, cùng hắn ngồi chuyến tàu đi Tây Tạng, bắt đầu chuyến du lịch kéo dài một tuần.
Giờ đây, đã bước sang đầu xuân năm sau, tính ra cũng hai ba tháng họ chưa gặp lại, nhưng khoảng thời gian đó không đủ để tạo nên cảm giác xa lạ giữa họ.
Vừa trông thấy Hà Tích, Phó Nhất Trác đã bước lên trước, ôm lấy cậu một cái. Hơi lạnh còn đọng lại trên người hắn, xem ra vừa vội vã tới đón.
Hành lý của Hà Tích không nhiều, chỉ một chiếc vali xách tay là đủ. Dù vậy, với tính cách quen chăm sóc người khác của Phó Nhất Trác, hắn vẫn không cho Hà Tích từ chối, tự nhiên nhận lấy hành lý và đi trước dẫn đường.
Hai tay trống không, Hà Tích vừa đi vừa trò chuyện cùng hắn. Bãi đỗ xe cách sảnh sân bay không xa, chỉ vài phút là tới. Vừa lên xe cài dây an toàn, Phó Nhất Trác đã bật điều hòa.
Ngay sau khi nhận được điện thoại của Hà Tích sáng nay, Phó Nhất Trác đã đặt bàn cho bữa tối, chọn quán Hồ Nam lần trước Hà Tích từng ăn và khen mãi không thôi.
Vừa ngồi xuống, các món nóng hổi đã lần lượt được dọn lên. Không cần nhìn kỹ, Hà Tích cũng biết đó toàn là những món cậu thích. Một lần nữa, cậu lại cảm thán: Phó Nhất Trác đúng là một người đàn ông chu đáo.
Vừa ăn, Hà Tích vừa kể cho Phó Nhất Trác nghe lý do lần này cậu đến.
Phó Nhất Trác tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Hắn và Hứa Giai Kỳ sống cùng thành phố, chỉ cách nhau vài trạm xe buýt, vậy mà lại chưa từng nghe Hứa Giai Kỳ hé lộ nửa lời.
Hai người cùng nhau than thở về sự “thiếu nghĩa khí” của Hứa Giai Kỳ. Vốn là người ít nói, trầm lặng, lúc này Phó Nhất Trác lại ngồi bên Hà Tích, vừa gắp đồ ăn, rót nước, vừa phụ họa theo câu chuyện của cậu.
Nghe Hà Tích nói muốn “đi bắt người”, động tác của Phó Nhất Trác khựng lại, trên mặt hiện lên nụ cười khó hiểu, trêu đùa:
“Ừm, ý tưởng không tồi đâu. Có muốn tôi đi cùng không?”
Hà Tích chịu không nổi vẻ mặt đó của hắn — cứ như đang nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm, bất lực mà cũng cưng chiều.
Bị ánh mắt ấy nhìn, Hà Tích nổi cả da gà:
“Gì mà đi cùng tôi? Hứa Giai Kỳ không phải em gái cậu à? Cậu với Hứa Chi Vũ lớn lên mặc chung một cái quần mà, chẳng lẽ không bênh vực Hứa Giai Kỳ được chút nào sao?”
Nói xong, cậu ném mạnh đôi đũa lên bàn:
“Tôi tuyên bố, hôm nay nghỉ ngơi, ngày mai chính thức hành động!”
Phó Nhất Trác nhìn cậu, như muốn nói gì đó lại thôi, vẻ hứng thú cũng không cao lắm, trông có vẻ không mấy bận tâm chuyện liên quan đến Hứa Giai Kỳ.
Ăn uống no nê, Hà Tích đút tay ra sau lưng, cùng Phó Nhất Trác đi dạo bên đường. Đợi bụng bớt đầy, Hà Tích kiên quyết không chịu đi nữa, chân dán chặt xuống đất không nhúc nhích, hai tay đút túi, bày ra bộ dạng làm nũng.
Phó Nhất Trác hết cách, khuyên nhủ thế nào cũng vô ích, cuối cùng đành để cậu đứng chờ bên đường, còn mình đi lấy xe.
Thấy đường bụi bặm, Hà Tích nhìn thấy siêu thị bên cạnh liền bước vào. Cậu cũng không có mục đích gì cụ thể, chỉ lang thang khắp nơi, thấy món gì ưng mắt thì chờ Phó Nhất Trác tới trả tiền.
Thật ra, Hà Tích là người biết chừng mực. Cậu chỉ bày trò trước mặt Phó Nhất Trác thôi. Không còn cách nào khác, người ta nói “được chiều sẽ sinh hư”, mà Hà Tích chính là người được chiều ấy.
Hơn hai mươi năm cuộc đời, kể từ khi quen Phó Nhất Trác, Hà Tích mới biết thế nào là một người có thể bao dung vô điều kiện cho người khác.
Nói ra thì không hay, Hà Tích từng nghi ngờ Phó Nhất Trác có tình cảm vượt mức bạn bè với mình. Nhưng bản thân Phó Nhất Trác chưa từng để lộ ý đồ gì, ngược lại khiến Hà Tích cảm thấy bản thân đã nghĩ quá xa.
Vốn tính vô tư, cậu chỉ lăn tăn một thời gian rồi cũng gạt đi.
Chứ chẳng lẽ lại chạy đến trước mặt Phó Nhất Trác, chỉ vào mũi hắn mà hỏi: “Cậu đối xử tốt với tôi như vậy có ý đồ gì không?” — thế khác nào bị thần kinh.
Cứ thế, mối quan hệ mập mờ ấy tiếp diễn, đến mức Hà Tích cũng quen dần, thậm chí còn có chút ỷ lại, tự cho mình quyền được “dựa dẫm”.
Phó Nhất Trác cũng chiều theo cậu. Một người muốn cho, một người muốn nhận, vừa hài hòa, vừa ấm áp.
Không khí giữa Hà Tích và Phó Nhất Trác, còn giống người yêu hơn cả người yêu. Vì vậy, năm đó Hứa Chi Vũ từng rất khó chịu mỗi khi thấy họ gặp nhau, thường than phiền với Hà Tích rằng cảm giác như trên đầu mình mọc sừng.
Mỗi lần như vậy, Hà Tích lại xoa đầu Hứa Chi Vũ, cười đùa:
"Em thấy anh hợp với màu xanh lá đấy.”
Nhưng chỉ có Hà Tích hiểu rõ, đối với Phó Nhất Trác, cậu chưa bao giờ có chút tình cảm không nên có.
Dù Hứa Chi Vũ đôi lúc hơi nóng nảy, nhưng không thể phủ nhận, anh là người duy nhất từng khiến Hà Tích rung động.
Gặp người quen, Hà Tích lại không kiềm được mà nhớ đến Hứa Chi Vũ.
Cậu nhận ra, có lẽ vì không còn trẻ trung nữa, dạo gần đây cậu hay hoài niệm chuyện xưa, khiến bản thân vừa buồn cười vừa dở khóc dở cười. Trong lòng thầm nhủ: “Mình còn đang tuổi xuân, chưa đến mức phải nhờ hồi ức để khỏa lấp cô đơn đâu nhỉ?”
Đang tự trêu mình, khóe mắt Hà Tích bỗng liếc thấy một bóng người quen quen lướt qua. Cậu nheo mắt, thầm nghĩ: “Không phải chứ? Chẳng lẽ gặp ma?”
Trong lòng còn lưỡng lự, nhưng chân cậu đã tự động bước theo.
Từ khu đồ ăn vặt đi đến khu đồ thể thao, người kia đang dừng lại chọn cần câu. Hà Tích ghé người lên giá hàng nhìn kỹ: mắt, mũi, miệng… so từng chi tiết rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
May quá, không phải anh.
Người bị Hà Tích theo sau kia vừa chọn xong chiếc cần câu, cầm trong tay quay đầu lại, đúng lúc đối mặt với Hà Tích. Hai người nhìn nhau chừng mấy chục giây, người kia nhếch khóe miệng, cười nói:
“Ơ, này, thật trùng hợp quá.”
Người này chính là anh chàng phục vụ tính tình không mấy tốt ở quán cà phê hôm trước.
Hôm nay, hắn mặc một bộ đồng phục xanh trắng của trường, trông càng trẻ trung hơn. Ban nãy chỉ liếc qua vội vàng, suýt nữa Hà Tích đã nhận nhầm hắn thành Hứa Chi Vũ.
Hai người thật sự quá giống nhau, bất kể là đường nét khuôn mặt hay khí chất, thậm chí ngay cả cái kiểu nửa đùa nửa thật cũng chẳng khác mấy.
Nhưng nhìn kỹ thì vẫn thấy có điểm khác biệt: Hứa Chi Vũ so với hắn, mang nét gì đó trầm tối, sâu kín hơn.
Xác nhận mình nhìn nhầm, thật ra Hà Tích cũng chẳng định đáp lời. Nhưng người ta đã chào hỏi, cậu không thể giả vờ không thấy, như vậy không lịch sự, mà đó vốn không phải phong cách của Hà Tích. Cậu đành gượng gạo đáp:
“Đúng thế, thật trùng hợp.”
“Cậu tên Hà Tích phải không? Tôi là Trần Thiếu. Trần trong ‘nhĩ đông trần’, Thiếu trong ‘niên thiếu’.”
Cái tên này thật sự nghe một lần là khó quên. Đối mặt với khuôn mặt của Trần Thiếu, Hà Tích hoàn toàn không có hứng thú trò chuyện. Cậu liếc mắt tìm đại một cái cớ, rồi vội vã rút lui.
Xuống đến tầng một, vừa vặn gặp Phó Nhất Trác đang lái xe đến đón, Hà Tích lập tức kéo hắn lên xe rời đi.
Phó Nhất Trác sống độc thân đến nay, một mình một nhà. Nhà hắn không lớn, bài trí cũng không cầu kỳ, nhưng cực kỳ sạch sẽ gọn gàng.
Hà Tích đưa tay quệt thử lên mặt tủ, chẳng dính lấy một hạt bụi. So với Hà Tích – cũng là một người đàn ông độc thân sống một mình – Phó Nhất Trác quả thật sống tinh tế gấp bao nhiêu lần.
Ở nhà, Hà Tích chẳng bao giờ tự tay dọn dẹp. Dù có thuê người giúp việc định kỳ, đồ đạc trong nhà cậu vẫn không tránh khỏi bừa bộn. Nhưng cậu chẳng thấy như vậy là vấn đề gì cả. Đôi tay cậu vốn dùng để cầm bút vẽ tranh, sao có thể dùng để giặt giũ, nấu nướng, lau chùi được
Đúng là trời không cho phép!
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hà Tích thay bộ đồ ngủ mà Phó Nhất Trác đã chuẩn bị sẵn cho cậu, rồi nằm dài trên sofa xem tivi.
Phó Nhất Trác rửa tay sạch, rồi đi tới bàn thờ nhỏ trong phòng khách, thắp ba nén nhang cắm lên bát hương. Khói nhang uốn lượn bay lên, ám đen một mảng trần nhà.
Hà Tích liếc nhìn trần nhà chỗ ấy, chăm chú nhìn một lúc, bỗng dưng hỏi:
"Cậu ngày nào cũng thắp nhang thế này, thật sự có tác dụng à?”
Trên bàn thờ nhà Phó Nhất Trác thờ bài vị Quỷ Vương Phật, nghe nói chuyên trấn tà đuổi ma.
Hà Tích vốn chẳng tin mấy thứ này. Cậu dù hay gặp ác mộng, nhưng chỉ nghĩ bản thân mình căng thẳng quá độ, ngoài Hứa Giai Kỳ ra chẳng kể với ai, cũng không nghĩ tới chuyện lên chùa cầu khấn.
Mặc kệ có tác dụng hay không, nhớ lại việc hôm nay suýt nữa bị ác mộng dọa đến chết khiếp, Hà Tích vẫn thấy sợ. Cậu cũng học theo, thắp ba nén nhang, thành tâm bái lạy, coi như cầu an tâm chút.
Vừa vái, miệng cậu lầm bầm: “Ác linh tránh xa, trấn tà đuổi quỷ…” Niệm loạn hết Ngọc Hoàng Đại Đế, Quan Âm Bồ Tát… trông vừa buồn cười vừa thương.
Phó Nhất Trác cảm giác hôm nay Hà Tích có gì đó hơi lạ, nhưng thấy cậu mặt mày hồng hào, vui vẻ tung tăng, nghĩ chắc chỉ nhất thời hứng khởi nên cũng không bận tâm. Thấy trời đã khuya, hắn vội đưa Hà Tích vào phòng khách ngủ.
Hắn cẩn thận kéo chăn ngay ngắn, bọc Hà Tích kín mít như một con tằm nhỏ. Đứng ở cửa, Phó Nhất Trác tắt đèn, dịu dàng nói:
“Ngủ ngon, ngủ một giấc thật ngon, mơ những giấc mơ đẹp.”
Hà Tích nhớ tới ba nén nhang vừa dâng lên Quỷ Vương Phật, lòng bán tín bán nghi nghĩ:
“Chắc là ngủ ngon được nhỉ…”
Ngày hôm sau, Hà Tích bừng tỉnh giữa một giấc mơ đỏ rực máu me, chán nản úp mặt vào gối, định nghẹt thở chết luôn cho xong.
Phó Nhất Trác mở cửa thấy cảnh tượng ấy, vừa buồn cười vừa xót xa, nhẹ nhàng vỗ lên gáy cậu:
“Sao thế? Còn muốn ngủ nướng à? Mau dậy đi, ăn sáng xong tôi đi bắt người cùng cậu.”
Nhắc đến chuyện này, tinh thần Hà Tích lập tức phấn chấn, vứt Hứa Chi Vũ – kẻ phản bội kia – lên chín tầng mây, nhanh chóng rửa mặt, còn tranh thủ cạo râu.
Bữa sáng Phó Nhất Trác đã chuẩn bị sẵn trên bàn, chừng năm sáu món.
Hà Tích ham ăn, món nào cũng muốn nếm, nhưng bụng cậu nhỏ, ăn thử một vòng đã no căng. Cuối cùng, những món còn lại đều được Phó Nhất Trác dọn dẹp sạch. Hai người ăn no, chuẩn bị đâu vào đấy, cùng nhau lên đường “làm đại sự”.