Hai giờ sáng, Hà Tích ngồi bên cửa sổ, nhìn những ngọn đèn dầu lẻ loi bên ngoài, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ.
Chiếc điện thoại đặt tùy tiện trên đầu giường rung lên vài lần, mấy tin nhắn mới nhảy vào. Hà Tích biết ai gửi đến, thậm chí đoán được người đó muốn nói gì, nhưng cậu không định trả lời, chỉ nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm nhận làn gió đêm từ từ lướt qua.
Tin nhắn vẫn tới tới lui lui, dồn dập như pháo kích. Hà Tích vẫn bất động như núi. Người kia dường như cũng cảm nhận được tâm trạng không vui của Hà Tích lúc này nên không nhắn thêm nữa.
Một lúc sau, sự yên lặng lại bao trùm, không khí xung quanh như đông cứng lại, đêm khuya tĩnh lặng đến đáng sợ.
Nhưng sự tĩnh lặng ấy chẳng kéo dài được bao lâu.
Dưới con đường lớn phía tầng một, hai tên du côn phóng xe máy nổ bô ầm ĩ từ đầu phố lao ra. Âm thanh động cơ rít lên đinh tai nhức óc, như một quán bar DJ phun nước bọt, làm không biết bao nhiêu người đang say giấc phải tỉnh mộng. Chúng nhanh như chớp biến mất cuối phố.
Bà cụ già ngủ nông dưới tầng mở cửa sổ, ném đôi dép về phía bóng xe máy, miệng buông một tràng chửi rủa đặc giọng địa phương. Chửi xong, bà lại lẩm bẩm gọi ông cụ ra nhặt dép về.
Hà Tích nhìn cảnh ấy, môi khẽ nhếch, muốn cười nhưng không cười nổi.
Cậu bỗng nhớ tới Hứa Chi Vũ. Người đó cũng từng dắt cậu lặng lẽ đi qua những con hẻm tĩnh lặng đêm khuya. Chỉ là khi ấy, hai người không dám công khai, lặng lẽ nuốt trọn mọi âm thanh vào cổ họng, chỉ dùng những cái chạm nóng rực của thân thể để bày tỏ niềm vui.
Đêm đó còn yên tĩnh hơn đêm nay, chỉ có đèn đường kiên trì đứng vững. Những dấu bánh xe lăn qua mặt đường, nụ hôn dừng lại trên môi, và sợi dây kết nối tâm ý giữa hai người — khi ấy họ chẳng thể nào ngờ rằng tương lai sẽ là chia ly vĩnh viễn.
Bất giác nhớ lại những chuyện xưa, Hà Tích khép mắt lại. Gió đêm càng thêm dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai cậu, như dỗ dành cậu vào giấc ngủ.
Ý thức dần chìm vào bóng tối, cả cơ thể dường như được bao bọc bởi nước ấm, dễ chịu vô cùng.
Hà Tích mở mắt ra, trước mặt là căn phòng trọ nhỏ hẹp, vẫn y nguyên như bốn năm trước. Ngồi cạnh cậu, là Hứa Chi Vũ non nớt thuở nào.
Hứa Chi Vũ nghiêng người lại gần, một tay ôm vai cậu, một tay khẽ vuốt những sợi tóc mai hơi dài của Hà Tích. Ánh mắt anh dịu dàng, giống hệt khoảng thời gian hai người từng gắn bó mặn nồng.
Hứa Chi Vũ vẫn là Hứa Chi Vũ của năm ấy.
Nhưng Hà Tích đã một mình đi qua bốn năm, từ cậu thiếu niên ngày nào lột xác thành người trưởng thành.
Hà Tích hiểu rõ — đây là một giấc mơ. Và cậu cũng biết rõ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Lòng bàn tay cậu đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, khóe mắt lướt qua nhìn thấy con dao gọt hoa quả đặt trên bàn.
Hứa Chi Vũ nghiêng người che chắn trước mặt Hà Tích, nửa ngồi xổm, nửa quỳ, dường như không nhận ra điều gì, khẽ hỏi:
“Sao hôm nay muộn thế này mới về? Không ngủ được à?”
Chính vì thế, Hà Tích không muốn ngủ.
Kể từ khi Hứa Chi Vũ chết, suốt bốn năm qua, đêm nào Hà Tích cũng mơ thấy anh. Dù năm tháng đổi thay, trong mơ Hứa Chi Vũ vẫn luôn là cậu thiếu niên cố chấp, điên cuồng ấy — hết lần này đến lần khác tra hỏi, khao khát, uy hiếp, điên dại, hết lần này đến lần khác tái diễn cảnh chết trước mắt Hà Tích.
Đôi khi, giấc mơ thật đến mức như ác mộng.
Hà Tích từng tìm đến bác sĩ tâm lý. Cậu tự hỏi, liệu tình cảm của mình với Hứa Chi Vũ có sâu đậm đến mức này không?
Trước khi Hứa Chi Vũ chết, hai người từng cãi nhau một trận lớn. Những rung động năm nào sớm đã phai nhạt dần trong sự nhẫn nhịn, đoạn tình cảm ấy chỉ còn thiếu hai chữ “chia tay” là kết thúc.
Nhưng điều Hà Tích không ngờ là — Hứa Chi Vũ thà chết chứ không chịu chia tay.
Khi còn sống, anh không giữ được Hà Tích. Đến lúc chết rồi, lại trở thành bóng ma ám ảnh cậu.
Có lẽ, đó chính là điều Hứa Chi Vũ mong muốn. Là phần thưởng anh không tiếc mạng sống để đổi lấy.
Bác sĩ tâm lý đã hỗ trợ Hà Tích một thời gian, nhưng chẳng có tác dụng gì. Ngược lại, tình trạng ngày càng tệ hơn.
Trong mơ, Hứa Chi Vũ không chỉ tái diễn cảnh chết. Anh còn trò chuyện với Hà Tích, hỏi cậu ban ngày đi đâu, tối đi đâu, gặp ai, ăn gì, cùng với ai…
Cứ như Hứa Chi Vũ chưa từng chết. Anh chỉ đang ở một không gian khác chờ đợi, chỉ cần có cơ hội là quấn lấy mãi mãi.
Từ đó, Hà Tích không đến gặp bác sĩ tâm lý nữa.
Hứa Chi Vũ vẫn thích hỏi han mấy chuyện ấy. Khi tâm trạng Hà Tích tốt, cậu còn qua loa trả lời. Khi tâm trạng tệ, cậu giả vờ không nghe thấy.
Nhưng Hứa Chi Vũ cứ gặng hỏi đến cùng.
Những chuyện vặt vãnh chẳng đáng nhắc đến trong mắt Hà Tích, lại là điều Hứa Chi Vũ để tâm đến tận xương tủy. Mỗi lần nhắc đến, hai người đều kết thúc trong cãi vã.
Giờ đây, trong mơ, Hứa Chi Vũ lại đang hỏi. Anh ngồi dậy hôn nhẹ lên môi Hà Tích, giọng nói dịu dàng nhưng ánh mắt không hiền:
“Anh thấy Hồ Thiên gọi cho em. Hắn tìm em làm gì? Hửm?”
Hà Tích sững lại. Anh bắt đầu hoài nghi — liệu đây thực sự chỉ là một giấc mơ? Một giấc mơ sao có thể cụ thể đến thế?
Hà Tích im lặng quá lâu. Trong mắt Hứa Chi Vũ dâng lên một tia hung hãn, cánh tay trần mịn màng bỗng xuất hiện từng vết cắt, máu tươi trào ra như cắt đứt mọi ràng buộc, chảy mãi không ngừng.
Cảnh tượng ấy dần trùng khớp với bốn năm trước. Hứa Chi Vũ quỳ trên mặt đất, trong tay là con dao gọt hoa quả chẳng hề sắc bén, máu đen xì chảy lênh láng dưới sàn. Thế nhưng anh chẳng bận tâm, chỉ trừng mắt đỏ au nhìn Hà Tích, giọng khàn đặc hỏi:
“Em còn đi không? Em đi nữa không? Nếu em dám đi, anh sẽ chết ngay tại đây!”
Còn Hà Tích, vốn đang ngồi trên mép giường, lúc này đã bị trói chặt tay chăn bởi từng mảnh khăn trải giường, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn máu Hứa Chi Vũ chảy mãi, sinh mệnh cạn dần.
Cảnh tượng này, Hà Tích đã thấy không biết bao nhiêu lần, từ kinh hoảng bối rối lúc đầu, đến bây giờ chỉ còn tê dại, bất lực.
Chờ đến khi sợi dây siết nơi cổ họng buông lỏng, Hà Tích vẫn giữ chút hy vọng mong manh, mở miệng nói một câu, dù biết vô ích:
"Em sẽ không đi nữa.”
Hứa Chi Vũ lắc đầu, đường cong đôi môi vẫn như xưa, không hề thay đổi, khiến một chút hy vọng buồn cười trong lòng Hà Tích nhanh chóng tan biến, tâm tư cũng chẳng gợn sóng chút nào.
Hứa Chi Vũ lắc đầu, môi mấp máy, cả người rũ xuống đầy mệt mỏi, chỉ còn một bàn tay vẫn siết chặt lấy mắt cá chân Hà Tích, như một sợi xích khóa chặt, chẳng chút kẽ hở.
Không ai hiểu rõ Hứa Chi Vũ vừa nói gì hơn Hà Tích. Ba chữ kia nhẹ tựa lông hồng, nhưng lại như tiếng nổ vang bên tai Hà Tích.
Cậu giật mình tỉnh giấc, đúng lúc đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường vang lên một tiếng. Hà Tích lảo đảo lao lên giường, chộp lấy đồng hồ và tắt chuông. Nghĩ một lúc, cạu chỉnh chuông báo lùi thêm mười phút.
Sau khi tỉnh dậy, cơn buồn ngủ vẫn còn đeo bám, Hà Tích chẳng màng hình tượng nằm ỳ trên giường thêm vài phút. Cậu biết nếu chỉ chợp mắt vào ban ngày sẽ không mơ thấy Hứa Chi Vũ, nên yên tâm để bản thân rơi vào trạng thái mơ màng.
6 giờ rưỡi sáng, điện thoại của Hồ Thiên gọi đến đúng giờ. Hà Tích lơ mơ hé mắt, tối qua đã bơ hắn một lần, hôm nay không thể tiếp tục làm liều.
"Ừm…" Hà Tích mở loa điện thoại, đặt lên giường.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng đóng cửa xe, Hồ Thiên tựa vào xe, ngẩng nhìn cửa sổ tầng ba, một tay thò vào trong xe bật loa:
“Lại thức đêm à? Không phải đã bảo cậu thức đêm hại sức khỏe sao? Cậu rốt cuộc có nghe lọt tai không đấy?”
"Được rồi!" Hà Tích chân trần ngồi lên bậu cửa sổ, giơ tay ra hiệu dừng: “Đừng lải nhải nữa, chờ tôi 5 phút, tôi xuống ngay.”
Nói xong, cậu cúp máy, lao vào nhà tắm, động tác nhanh như gió, chưa đầy 5 phút đã chỉnh tề sạch sẽ.
Ra đến cửa, đang thay giày, Hà Tích chợt nhớ ra quên đồ, liền nhảy lò cò một chân, xách theo mớ tiền vàng chuẩn bị từ hôm qua, chạy thẳng xuống cầu thang.
Ngồi vào ghế phụ, Hồ Thiên đưa cho cậu một hộp đồ ăn sáng. Hà Tích mở ra, hương thơm bốc lên ngào ngạt. Cậu giơ đũa khen:
“Không tệ, không tệ! Bốn năm rồi mà khẩu vị của tôi cậu vẫn nhớ như lòng bàn tay. Lát nữa gặp anh cậu, tôi sẽ khen cậu vài câu, nhờ anh ấy kiếm cho cậu một công việc tốt.”
Mặt Hồ Thiên hơi tái, cau mày liếc cậu:
“Ăn đi. Nếu không phải đang lái xe, tôi đã đấm cậu một phát rồi.”
Hà Tích cười khúc khích:
“Cậu không dám đâu.”
Hai người đi tảo mộ, không mang theo hoa. Hứa Chi Vũ thích hoa cỏ, nhưng Hà Tích thì không, cậu không thích nên cũng chẳng mang, dù Hứa Chi Vũ còn sống hay đã chết, mọi chuyện vẫn theo ý cậu.
Suốt một năm không ai đến, cỏ mọc trên mộ Hứa Chi Vũ cao gần một mét. Hà Tích và Hồ Thiên mất khá nhiều công dọn dẹp, quét sạch sẽ bằng chổi nhỏ mang theo, rồi mới bày lễ vật lên.
Khi đốt tiền vàng, Hồ Thiên châm điếu thuốc, khói bay lượn lờ, tư thế vẫn phảng phất phong thái của một tên lưu manh thuở trước, chẳng giống một tổng tài bá đạo chút nào.
Hắn nhìn khói nhẹ bay lên, lại liếc sang gương mặt tuấn tú, vô cảm của Hà Tích, thử dò hỏi:
“Xuống núi rồi, chúng ta ghé quán cà phê gần đây ngồi nhé. Tôi có chuyện muốn nói.”
Hà Tích ném nốt chồng tiền cuối vào lửa, phủi tay:
“Được thôi.”
Xuống núi nhẹ hơn lên, nhưng cả hai vẫn đẫm mồ hôi trong tiết trời lúc ấm lúc lạnh. Ngồi vào quán cà phê, điều hòa phả đến khiến họ lại thấy lạnh.
Từ sau khi Hứa Chi Vũ mất, có lẽ vì u sầu thành bệnh, sức khỏe Hà Tích không còn tốt. Hồ Thiên tháo khăn quàng của mình quấn cho cậu, thấy cậu dễ chịu hơn mới gọi phục vụ.
Người phục vụ là một cậu nhóc 17-18 tuổi, có vẻ bất cần, ném menu lên bàn, tay đút túi, gương mặt lạnh lùng, trong ánh mắt thoáng chút càn rỡ, khiến Hà Tích bất giác nhớ đến dáng vẻ của Hứa Chi Vũ khi còn sống. Cậu nhìn hắn lâu hơn một chút.
Người phục vụ phát hiện, trừng mắt nhìn lại.
Ánh mắt ấy càng giống, khiến Hà Tích thấy thú vị. Cậu khẽ cong môi, nụ cười nhạt lại khiến người phục vụ có chút bối rối, lúng túng quay mặt đi.
Hồ Thiên thấy Hà Tích và người phục vụ trao đổi ánh mắt, không nhịn được khẽ ho một tiếng, gọi bừa một ly cà phê. Nghĩ đến việc Hà Tích mất ngủ đêm qua, hắn gọi thêm một ly sữa nóng cho cậu, rồi đuổi người phục vụ đi.
Bên ngoài không biết từ khi nào đã bắt đầu mưa, rơi xuống đất không một dấu vết.
Hà Tích chống cằm ngắm mưa một lúc, Hồ Thiên gõ bàn, kéo cậu về:
“Hà Tích, hôm nay tôi hẹn cậu, chủ yếu muốn nói về chuyện của cậu và anh Vũ.”
"Ừ? Nói đi." Hà Tích không thích uống sữa, chỉ dùng muỗng khuấy vài vòng.
Hồ Thiên ngẫm nghĩ, chọn lời thật cẩn thận:
“Chớp mắt đã bốn năm, anh Vũ cũng đi bốn năm rồi. Bốn năm nay cậu vẫn một mình, không tìm ai, cũng không có ý định tìm. Tôi biết tình cảm của cậu và anh Vũ sâu đậm, nhưng dù sao anh ấy cũng đã mất, người còn sống phải tiếp tục sống tốt. Là anh em thân nhất của Vũ ca, tôi không thể không thay anh ấy khuyên cậu một câu: chuyện đã qua thì hãy buông, sau này hãy sống tốt hơn, tìm một người biết chăm sóc cậu, quên anh Vũ đi.”
Hà Tích vừa nghe vừa nhìn chằm chằm Hồ Thiên, nhìn đến mức hắn thấy mất tự nhiên, thái dương rịn mồ hôi, mới chịu rời mắt, như vô tình nói:
“Vậy cậu bảo tôi nên tìm ai?”
Hồ Thiên không trả lời, chỉ bỏ thêm hai viên đường vào ly sữa của Hà Tích, khuấy đều, ra hiệu bảo anh uống một ngụm.
Hà Tích nếm thử, vị ngọt vừa phải, không gắt.
Lúc này Hồ Thiên mới nói khẽ:
“Tìm một người có thể chăm sóc cậu.”