Hà Tích sớm đã qua cái tuổi mà cái gì cũng không hiểu, sao có thể không nghe ra hàm ý trong lời Hồ Thiên.

Ánh mắt nhìn nhau không nói gì, dưới đáy lòng cậu có chút muốn bật cười, cậu hỏi Hồ Thiên:

"Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Khi đó cậu có chút không thân thiện lắm, mà tôi chính là kiểu người rất hay để bụng.”

Hồ Thiên nuốt ngụm cà phê chua chát trong miệng xuống, ánh mắt như trôi về dĩ vãng xa xăm, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng:

“Khi đó tôi cảm thấy, cậu không cùng một thế giới với chúng tôi.”

Lần đầu tiên Hà Tích và Hồ Thiên gặp mặt, đại khái là tám năm trước.

Thời còn là học sinh, thật ra Hà Tích có phần hướng nội. Cậu không giống những thiếu niên khác, không nổi loạn bướng bỉnh trong giai đoạn phản nghịch. Mỗi ngày cậu đều sống quy củ trong một thế giới nhỏ hẹp của riêng mình, mang theo vài phần tiên khí.

Cậu và Hồ Thiên – kiểu người cả ngày lăn lộn trong bùn đất, vừa bị giáo viên chủ nhiệm mắng vừa khỏe mạnh trưởng thành – là hai tuýp người hoàn toàn khác biệt. Hà Tích là bảo bối trong mắt các thầy cô, là niềm tự hào và vốn liếng để cha mẹ khoe khoang.

Khi đó bọn họ, dùng một thành ngữ để hình dung chính là – khác nhau một trời một vực.

Cho nên, khi Hứa Chi Vũ dẫn Hà Tích đến trước mặt Hồ Thiên, hắn có một chút khinh miệt và coi thường – cảm giác mà học sinh cá biệt dành cho học sinh gương mẫu, dù hoàn toàn không có lý do.

Lại càng nhiều hơn nữa, khi hắn nhìn thấy Hà Tích với bộ đồng phục học sinh sạch sẽ, gọn gàng, chiếc cặp sách trên lưng có vẻ nặng trĩu; rồi nhìn lại bản thân vừa lăn ra khỏi bùn lầy, quần áo lấm lem, mặt mày còn vết bầm do đánh nhau.

Ba người đứng dưới gốc cây lớn ở một góc khuất trong sân trường, ngay cả Hứa Chi Vũ – người vốn chẳng mấy khi để ý hình tượng – hôm đó cũng ăn mặc chỉnh tề đặc biệt.

Chỉ có Hồ Thiên, chỉ có hắn, chật vật đến mức chẳng khác gì một con chó.

Vì xấu hổ hóa giận, Hồ Thiên dĩ nhiên không có thái độ gì tốt với Hà Tích, hắn ngẩng đầu nhìn trời, ra vẻ bất cần đời.

Hắn hỏi Hứa Chi Vũ:

“Anh Vũ, anh dẫn một đứa mọt sách này đến làm gì? Chúng ta còn đi khu trò chơi không?”

Cái nhìn đầu tiên Hồ Thiên dành cho Hà Tích, đã mặc định xếp cậu vào loại mọt sách. Nhưng rất nhanh thôi, một cái tát bất ngờ giáng xuống khiến hắn không kịp trở tay – những chuyện sau đó đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn của hắn về Hà Tích.

Hứa Chi Vũ không trả lời, vỗ vỗ bả vai Hà Tích, dẫn đầu đi về phía bức tường của trường.

Anh tháo cặp sách trên lưng Hà Tích xuống, ước lượng trong tay một chút, nghiêng đầu hỏi:

“Trong này không có gì dễ vỡ chứ?”

Hà Tích từ trước đến giờ chưa từng trốn tiết, chẳng hiểu ý anh là gì, nhưng theo bản năng vẫn lắc đầu.

“Không có.”

Hứa Chi Vũ mỉm cười:

“Vậy thì tốt.”

Vừa dứt lời, anh lấy đà ném mạnh – chiếc cặp sách chưa từng bị đối xử thô bạo của Hà Tích vẽ nên một đường cong đẹp mắt, bay qua bức tường và đáp xuống đất với một tiếng phịch nhỏ.

Động tác bất ngờ của Hứa Chi Vũ khiến ngay cả Hồ Thiên cũng giật mình. Hắn có chút hả hê nghiêng đầu nhìn qua, lại thấy Hà Tích chẳng hề lo lắng cho chiếc cặp đã khuất dạng, mà đã nóng lòng muốn thử trèo tường theo chỉ dẫn của Hứa Chi Vũ.

Hồ Thiên đứng một bên xem kịch vui.

Mới đầu Hà Tích tay chân luống cuống, dốc hết sức leo lên, nhưng vì bình thường ít rèn luyện, hai tay hai chân chẳng có mấy sức.

Thấy cách này không ổn, Hứa Chi Vũ liền bảo Hà Tích cưỡi lên vai mình, nhón chân đỡ cậu ôm lấy mép tường, cuối cùng đẩy nửa người cậu trèo lên.

Hứa Chi Vũ dưới đất hỏi:

“Nắm chắc chưa?”

“Nắm chắc, anh buông tay đi.” Hà Tích thở hồng hộc đáp.

Hứa Chi Vũ nghe vậy liền buông tay thật. Hắn lùi vài bước, một tay che trán chắn nắng, ngẩng đầu chỉ dẫn bước tiếp theo:

“Ôm chặt, móc chân vào, sau đó xoay người ngồi lên, đúng rồi, dùng sức chút.”

Bên kia, hai người hoàn toàn tập trung vào “sự nghiệp trèo tường”, chẳng để ý chút nào đến ý nghĩa mờ ám trong lời nói.

Nhưng Hồ Thiên ở bên cạnh thì nghe ra điều gì không ổn, ho khan một tiếng che giấu. Chờ mặt bớt nóng đi, thấy Hà Tích vẫn treo lơ lửng trên tường, tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng lương tâm trỗi dậy, leo lên theo, ngồi trên tường đưa tay ra kéo.

Hà Tích không hề để bụng lời lẽ thô lỗ lúc nãy của Hồ Thiên. Cậu tính tình rộng lượng, rất nhiều lời chỉ như gió thoảng qua tai.

Cho nên khi thấy bàn tay năm ngón của Hồ Thiên đưa đến trước mặt, Hà Tích chỉ nhìn đầy mong chờ, nhưng lại lộ vẻ khó xử.

Giờ phút này, hai tay Hà Tích đang bám chặt trên tường, nếu buông một tay ra, e rằng sẽ ngã xuống.

Hồ Thiên cũng không còn cách nào, đành luồn tay qua nách cậu, giống như bế một đứa trẻ, nhấc bổng người lên, rồi từ bức tường cao gần hai mét nhảy xuống.

Trong khoảnh khắc đó, Hồ Thiên dường như nghe thấy Hứa Chi Vũ gọi tên hắn, giọng điệu có chút không vui.

Nhưng Hồ Thiên không để tâm lắm, đứng vững xong liền vội kéo giãn khoảng cách với Hà Tích. Hắn ra vẻ ngầu rút tóc, khóe mắt vẫn liếc nhìn Hà Tích đang cúi nhặt lại cặp sách.

Vừa đeo cặp lên lưng, Hà Tích đã thấy Hứa Chi Vũ nhanh nhẹn trèo qua tường.

Khi đáp xuống đất, Hứa Chi Vũ giơ tay đấm lên vai Hồ Thiên một cái, ánh mắt cảnh cáo liếc qua, rồi xoay người phủi bụi trên áo Hà Tích. Để lại Hồ Thiên mang tâm trạng “làm việc tốt mà lại bị cắn ngược”, dẫn đầu bước đi.

Cú đấm đó của Hứa Chi Vũ không hề nhẹ, bây giờ vai Hồ Thiên vẫn còn âm ỉ đau. Hắn xoa xoa, vẻ mặt khó hiểu, nghĩ bụng: “Hứa Chi Vũ này lại lên cơn gì thế? Làm việc tốt mà chẳng được trả ơn!”

Trong lòng vừa buồn bực vừa khó hiểu, nhưng Hồ Thiên cũng lười truy cứu. Giữa hắn và Hứa Chi Vũ vốn dĩ quen biết nhờ đánh nhau, lâu rồi thành thói quen anh em đấm đá đùa giỡn.

Về sau nghĩ lại, nếu khi đó bản thân hắn chịu khó để tâm một chút, mở miệng hỏi một câu, biết được tâm tư của Hứa Chi Vũ với Hà Tích, thì liệu có thể chủ động giữ khoảng cách, tránh né, để không đến nỗi trong những năm tháng ngây thơ đó nảy sinh tình cảm, kẹt giữa tình anh em và người trong lòng, để đến nay vẫn chưa thể thoát ra.

Ba người băng qua con đường lớn đi đến khu trò chơi gần trường. Hứa Chi Vũ đổi một trăm đồng xu chơi game, chia cho Hà Tích một nửa, hai người vai kề vai, thân mật vô cùng.

Không biết xuất phát từ tâm thái gì, Hồ Thiên thấy Hứa Chi Vũ đổi nhiều tiền xu trò chơi như vậy, chính mình đầu nóng lên cũng mang hết tiền tiêu vặt đổi hết. Hai túi quần đều nhét đầy, nặng trĩu, đi đường leng keng kêu vang.

Hồ Thiên tìm theo bóng dáng hai người, thấy Hứa Chi Vũ đang dẫn Hà Tích chơi Hồn Đấu La.

Hồ Thiên đứng sau lưng Hà Tích, lén nhìn sắc mặt Hứa Chi Vũ. Thấy hắn mặt đen sì, cuối cùng vẫn không dám đưa chỗ tiền trò chơi thừa cho Hà Tích, thầm nghĩ lần này không dùng hết thì để dành lần sau.

Hà Tích và Hứa Chi Vũ chơi rất hăng say, Hồ Thiên cũng ngứa tay, hắn chiếm lấy máy cuối cùng, mạnh miệng nói muốn đánh Hà Tích thua khóc, bắt cậu quỳ gọi ba ba.

Hà Tích là người thông minh, học cái gì cũng nhanh. Hồn Đấu La cậu chơi mấy ván, trừ lúc đầu hơi luống cuống tay chân, sau đó càng chơi càng thuần thục, kỹ thuật gần như ngang với tay lão luyện.

Ngược Hồ Thiên một trận tơi bời, Hà Tích phủi tay không chơi nữa. Cậu cảm thấy không thú vị, liền để Hứa Chi Vũ dẫn mình đi chơi chỗ khác.

Hồ Thiên kéo Hà Tích không cho đi, hắn nghẹn một hơi, nói gì cũng không chịu đứng dậy, cứ nhất định phải thắng một ván mới thôi, nếu không lời nói gì cũng không có tác dụng.

Không còn cách nào, Hà Tích chỉ đành ngồi xuống, bồi cái đứa trẻ con này chơi tiếp từng trận từng trận mới.

Liên tục đánh hơn chục ván, mỗi ván Hà Tích đều thắng dễ dàng, thật sự là nhàm chán hết mức.

Cuối cùng Hứa Chi Vũ liếc mắt ra hiệu cho Hà Tích, ánh mắt kia vô cùng ăn ý. Hà Tích hiểu ngay, cố ý nhường để Hồ Thiên thắng một ván, lúc này mới giữ được tôn nghiêm đang sụp đổ của hắn.

Cả buổi chiều, ba người gần như càn quét cả khu trò chơi, ngược cho mấy đứa tiểu học cũng trốn học đến đó chơi phải kêu cha gọi mẹ. Cuối cùng Hà Tích còn lại hai đồng trò chơi, trang trọng khuyên dạy bọn trẻ: "Trường học không đáng sợ, lòng người trong khu trò chơi mới phức tạp."

Không biết từ khi nào, trời đã dần tối. Nhà Hà Tích quản rất nghiêm, tan học nếu không có lý do đặc biệt thì 5 giờ phải về nhà.

Bây giờ đã gần 4 giờ rưỡi, nếu chậm trễ nữa sẽ không kịp, trong tay cậu còn dư hai đồng trò chơi, Hà Tích không chệch phát nào mà gắp được hai con thú bông.

Một con heo, một con chó.

Con heo tặng cho Hồ Thiên, con chó tặng cho Hứa Chi Vũ, xem như cảm ơn hai người đã cùng chơi với mình cả buổi chiều.

Hứa Chi Vũ và Hồ Thiên đưa Hà Tích đến dưới lầu nhà, Hà Tích đứng trên bậc thang vẫy tay tạm biệt hai người. Cậu cười đến mức đôi mắt cong cong, lông mi cũng cong vút, xung quanh dường như nở đầy hoa, cứ như vậy vừa vẫy tay vừa biến mất sau cánh cửa cầu thang.

Hồ Thiên vẫn ôm con heo trong ngực, thẫn thờ nhìn theo bóng lưng cậu rời đi, bộ dạng ngốc nghếch vô cùng.

Sau đó, dưới tác động mai mối của Hứa Chi Vũ, Hà Tích dần dần hòa nhập vào vòng tròn nhỏ hẹp của bọn họ.

Cậu thiếu niên ngây ngô không hiểu tình yêu, Hồ Thiên không biết cảm giác xao động trong tim khi ấy có nghĩa là gì, không hiểu vì sao ánh mắt mình luôn dõi theo Hà Tích.

Cậu cũng không hiểu, khi biết được tình cảm của Hứa Chi Vũ dành cho Hà Tích, tại sao lại nửa đêm trốn ra khỏi nhà, một mình đi bộ đến khu trò chơi đã vắng tanh từ lâu, dùng số tiền trò chơi hôm đó chưa kịp dùng hết, gắp suốt cả đêm toàn là heo bông.

Quán cà phê lại có một vị khách mới, tiếng mở cửa kéo Hồ Thiên trở về thực tại, hắn thở dài một hơi, lặng lẽ vuốt phẳng nếp nhăn giữa lông mày:

“Giờ nhớ lại, thời trẻ tôi thật ngốc nghếch đến đáng sợ.”

Hà Tích chống cằm nhìn hắn, trêu: “Đúng thế, cậu chắc còn không biết, con heo tôi tặng cậu hôm đó, là muốn ám chỉ cậu ngốc giống như nó.”

Hồ Thiên cũng bật cười, nhưng nụ cười dần trở nên nghiêm túc, hắn ngồi ngay ngắn lại, giống như thí sinh chờ giám khảo công bố kết quả:

“Hà Tích, vậy cậu nghĩ thế nào? Có thể suy nghĩ một chút về tôi không?”

Nụ cười bên môi Hà Tích còn chưa kịp tắt, cậu cụp mắt:

“Xin lỗi, hiện tại tôi vẫn chưa thể đưa ra quyết định.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play