Sau khi chia tay Hồ Thiên, Hà Tích nhận được cuộc điện thoại của Hứa Giai Kỳ. Cô ấy vẫn như trước, tính cách bướng bỉnh cố chấp, rõ ràng trong lòng rất nhớ Hứa Chi Vũ, nhưng lại không chịu quay về nhìn anh một lần.

Hứa Giai Kỳ và Hứa Chi Vũ là một cặp song sinh, từ nhỏ đã nương tựa vào nhau mà lớn lên. Cha không thương, mẹ không yêu, hai người ăn nhờ bữa cơm của trăm nhà.

Theo lý mà nói, anh em sinh đôi như vậy lẽ ra phải có mối quan hệ rất tốt, nhưng giữa hai người họ lại tồn tại một khoảng cách vô hình. Là người ngoài, Hà Tích không tiện xen vào, chỉ thỉnh thoảng khuyên nhủ một đôi câu khi câu chuyện đề cập đến, còn phần lớn thì không can thiệp.

Giọng Hứa Giai Kỳ vốn trong trẻo, nhưng nghe qua điện thoại hôm nay lại có chút khác lạ. Ban đầu cô hỏi han Hà Tích đủ điều linh tinh, lãng phí hơn mười phút, mãi sau mới miễn cưỡng đi thẳng vào vấn đề:

"Hà Tích, hôm nay anh có đến thăm anh ấy không?"

Bên ngoài trời đang mưa lớn, giày tất của Hà Tích ướt sũng.

Cậu cởi giày ngoài cửa, chân trần bước vào phòng: 

"Có. anh giúp anh ấy quét dọn một chút, mang theo ít hoa quả, còn đốt giấy tiền cho anh ấy. Hai phần lận, hy vọng anh ấy thấy anh vất vả cả ngày mà cho anh ngủ yên tối nay."

Hứa Giai Kỳ thử hỏi: 

"Dạo gần đây anh vẫn còn mơ thấy anh ấy sao? Anh… vẫn chưa quên được anh ấy sao?"

Hà Tích cảm thấy câu này khó trả lời. Cậu day day thái dương, trầm ngâm một lúc rồi nói:

"Quên hay không quên được, thật ra là hai chuyện khác nhau. Còn buông bỏ được hay không, lại là một chuyện khác nữa. Bây giờ, mình vẫn bị kìm giữ chặt lấy… Em còn nhớ lúc trước anh ấy giữ lấy chân anh, bàn tay đó nắm chặt thế nào không? Vết bầm đó… đến giờ vẫn chưa tan hết. Đến giờ anh vẫn còn cảm giác đau."

Hà Tích đưa tay nắm lấy cổ chân, khẽ nói: 

"Đôi khi, anh thật sự nghi ngờ… anh ấy có đang dõi theo anh ở đâu đó không."

Hứa Giai Kỳ im lặng hồi lâu. Hà Tích cũng không nói gì thêm. Đến lúc bừng tỉnh, cuộc trò chuyện đã bị gián đoạn lúc nào không hay. Điện thoại hiện lên một tin nhắn ngắn ngủi từ Hứa Giai Kỳ:

“Thật xin lỗi.”

Hà Tích nghĩ, ba chữ “thật xin lỗi” này, lẽ ra chỉ có bản thân cậu, Hứa Chi Vũ, thậm chí Hồ Thiên hay Phó Nhất Trác mới có tư cách nói ra.

Chỉ duy nhất Hứa Giai Kỳ… ba chữ ấy không nên thốt ra từ miệng cô ấy.

Bởi vì những chuyện rối rắm, những ký ức sâu nặng ấy, vốn không nên để Hứa Giai Kỳ gánh lấy.

Cô ấy từ đầu đến cuối… chỉ là một người đứng ngoài cuộc.

Hà Tích trả lời: 

“Chuyện này không liên quan đến em.”

Có lẽ là nhờ ly sữa vừa uống bắt đầu phát huy tác dụng, sau bữa tối, Hà Tích liên tục ngáp. Cậu vừa ngâm mình trong bồn tắm đầy bọt vừa lẩm bẩm: 

“Không được ngủ… không được ngủ…” 

Nhưng cuối cùng vẫn lăn ra giường, không sao ngồi dậy nổi.

Ước nguyện ấy cuối cùng cũng thành công cốc—tối nay, Hứa Chi Vũ vẫn không buông tha cho cậu.

Cậu “nhìn thấy” mình lại xuất hiện trong căn phòng trọ ngày xưa. Hứa Chi Vũ đang ngồi bên chiếc bàn con, nghịch mấy quả trái cây tươi mới.

Trông anh có vẻ tâm trạng rất tốt, trên mặt mang theo nụ cười, miệng khe khẽ ngân nga một bài hát.

Hà Tích nhận ra, đó chính là bài hát Hứa Chi Vũ thích nhất khi còn sống: “Câu chuyện tình yêu đẫm máu.”

“Không cần trả lại cho tôi… không cần trả lại cho tôi…”

Hứa Chi Vũ vừa hát đến đoạn này, đã cúi xuống hôn lên mí mắt Hà Tích, liếm ướt hàng lông mi của cậu, rồi khẽ thở dài:

“Trái cây hôm nay cậu mang đến, tôi rất thích. Mấy thứ đó tôi đều đã nhận được… tôi thật sự rất vui.”

Anh dừng lại một chút, rồi hỏi tiếp:

“Tôi thấy cậu và Hồ Thiên cùng đến. Sau khi các cậu đi, Hồ Thiên đã nói gì với cậu?”

“Nói cho tôi nghe đi, hai người các cậu đã nói gì?”

Trong giấc mơ ngày xưa, ngoài câu “Tôi không đi nữa”, Hà Tích chưa bao giờ mở miệng.

Không rõ là do quen thuộc hay vì không quan tâm, Hứa Chi Vũ thường tự mình nói tiếp. Nhưng tối nay, không hiểu sao, ánh mắt anh ấy lại ánh lên một sự chấp nhất sâu đậm, cứ hỏi đi hỏi lại không ngừng, nhất định muốn nghe được câu trả lời.

Hứa Chi Vũ nhìn chằm chằm Hà Tích. Hà Tích quay mặt nhìn hướng khác.

Hai người giằng co. Một người kiên quyết không mở miệng. Một người nhất định phải có câu trả lời. Không ai chịu nhường một bước.

Hà Tích là kiểu người mềm không ăn, cứng lại càng không. Ngay cả mái tóc cậu cũng giống như cậu, mang theo một sự kiêu hãnh bướng bỉnh. Vì lúc ngủ đã lăn lộn trên giường một vòng, mái tóc lúc này rối bời, phồng lên loạn xạ, như thể đang tức giận phun khói.

Hứa Chi Vũ nhìn một hồi liền nhịn không được muốn cười, cảm thấy làm sao mà ngay cả tóc tai của Hà Tích cũng đáng yêu đến thế. Chỉ cần nghĩ như vậy, lòng anh liền như được ngâm trong nước ấm, mềm mại không sao tả xiết.

Cuối cùng, Hứa Chi Vũ cũng không nỡ tiếp tục ép hỏi Hà Tích nữa, giơ tay đầu hàng.

“Được rồi, anh sai rồi, anh không hỏi nữa.” Vừa nhận lỗi, Hứa Chi Vũ vừa không hề hối cải mà gẩy gẩy thái dương của Hà Tích, miệng lẩm bẩm: “Tóc em dài quá, nên cắt đi thôi, cắt ngắn đến đây này.” 

Anh vừa nói vừa dùng tay ước chừng một độ dài, nói tiếp: “Độ dài này là hợp nhất với em.”

Chỉ một câu nói vu vơ của Hứa Chi Vũ, nhưng Hà Tích nghe xong trong lòng lại dậy sóng, thấy bức bối vô cùng.

Hứa Chi Vũ trước nay đều như vậy. Kể từ khi hai người bên nhau, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ trong nhà, việc lặt vặt cũng muốn quản.

Tóc nên cắt, dài ngắn thế nào cũng phải dặn dò. Nhưng Hà Tích đâu phải không tự lo nổi cuộc sống? Có cần thiết đến mức Hứa Chi Vũ phải sắp xếp mọi thứ rõ ràng từ A đến Z không?

Đôi khi, tình yêu quá nặng nề lại hóa thành gánh nặng.

Càng nghĩ, Hà Tích càng cảm thấy bực bội. Thấy Hứa Chi Vũ vẫn nghịch tóc mình, còn tỏ vẻ không chịu buông tay, cậu nhịn không được lùi ra xa một chút, rồi nói:

“Không phải anh muốn biết Hồ Thiên đã nói gì sao?”

"Cậu ấy bảo em hãy quên anh đi, còn nói…” ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, “bảo em suy nghĩ về cậu ấy.”

Trước kia chỉ nghe người ta nói đến “bóng đè”, Hà Tích chưa từng trải qua. Nhưng đêm qua, sau khi chọc giận Hứa Chi Vũ, cuối cùng cậu cũng được “nếm mùi” triệt để.

Rõ ràng biết mình đang mơ, rõ ràng cố gắng giãy giụa muốn tỉnh dậy. Nhưng cứ như có người đè chặt lên người cậu, quấn lấy không buông. Chỉ có thể bị bịt mắt, bị ép nhắm chặt mắt, phản kháng thế nào cũng vô ích.

Khoảnh khắc ấy, Hà Tích hoảng sợ tột độ. Cậu sợ mình sẽ mãi bị giam cầm trong giấc mơ chật hẹp này, không ai biết cậu đang cầu cứu trong bóng tối, không ai đến cứu cậu.

May mắn thay, ngay lúc Hà Tích cảm thấy ngực mình như cạn sạch không khí, sắp ngạt thở đến chết, tiếng chuông báo thức chợt vang lên, phá tan sự im lặng trong phòng ngủ.

Hà Tích lập tức bật dậy, thở hổn hển từng hơi, phổi co thắt, cảm giác nghẹt thở vẫn còn đọng lại. Cậu đưa mười ngón tay run rẩy xoa trán, chạm vào lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Sợ hãi bao trùm, Hà Tích gom gối và chăn vứt hết xuống giường, ôm lấy chiếc đồng hồ báo thức đang kêu vang bước ra ban công, hít sâu vài hơi dưới ánh mặt trời, mới dần bình tĩnh lại.

Cậu ngồi ngoài ban công đến tận 6 giờ rưỡi sáng, lúc này trên đường mới có vài người qua lại, không khí buổi sáng vừa lạnh vừa ẩm khiến hắn rùng mình, đành lê bước uể oải trở vào phòng, nhặt đồ đạc rơi trên đất, rồi chui trở lại trong chăn.

Phát hiện điện thoại có mấy tin nhắn chưa đọc, đều là của Hứa Giai Kỳ gửi tới.

“Hà Tích, thật ra hôm nay gọi cho anh, còn một chuyện muốn nói.”

“Em sắp kết hôn, cuối tháng này, nhất định anh phải đến nhé.”

Kết hôn?

Hà Tích nghi ngờ không biết mình còn đang mơ hay đã tỉnh. Hứa Giai Kỳ cái cô bé này từ khi nào có người yêu? Chẳng hề hé răng với ai, ngay cả Hà Tích cũng không hay biết chút gì.

Không nhịn được, Hà Tích liền gọi điện xác nhận cho chắc.

Bây giờ người trẻ không mấy ai dậy sớm như Hà Tích, lúc Hứa Giai Kỳ nhận cuộc gọi, cô vẫn đang say giấc trong chăn, lẩm bẩm oán giận.

Hà Tích an ủi vài câu, đợi cô tỉnh táo hơn, hai người mới bắt đầu nói chuyện chính.

“Đúng vậy, kết hôn! Anh không nhìn nhầm đâu, cũng không phải em điên rồi!” Hứa Giai Kỳ gãi đầu, mái tóc dài đen nhánh xõa trên giường như rong biển.

Hà Tích lại hỏi thêm vài câu, Hứa Giai Kỳ bật cười, giải thích: “Em không lừa anh đâu, chuyện này mới xảy ra tháng trước thôi.”

“Gặp anh ấy thế nào á? Aiz, đừng giả ngốc nữa. Lần trước em gọi điện cho anh, anh nói anh em mất rồi, hy vọng có ai đó chăm sóc em thật tốt, lúc ấy anh ấy đang theo đuổi em. Em cũng thấy lời anh nói có lý, thế là đồng ý thử quen xem sao.”

Hứa Giai Kỳ vươn vai, giọng mang chút mũi nghẹn ngào: “Yên tâm đi, em không bốc đồng đâu. Em nghĩ kỹ rồi, em không còn trẻ nữa, không thể cứ đợi mãi. Chờ thêm hai năm nữa là thành gái ế mất thôi!”

Hà Tích nghe cô ríu rít, thấy cô có vẻ suy nghĩ chín chắn, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên. Hai mươi mấy năm sống trên đời, chưa bao giờ cậu “lải nhải” như hôm nay.

“Được rồi, nếu em nói vậy thì anh yên tâm. Nhưng kết hôn là chuyện cả đời, em phải thật cẩn trọng, xem thử người ấy có xứng đáng không, không thể qua loa được.”

Hà Tích vắt óc, dốc lòng khuyên nhủ Hứa Giai Kỳ, không ngờ bản thân vốn là kẻ thất tình, EQ chẳng cao, hôm nay lại giống như “chuyên gia tình yêu” phân tích rõ ràng thiệt hơn.

Đúng kiểu: tư tưởng người khổng lồ, hành động người tí hon.

Hứa Giai Kỳ cuộn mình trong chăn, chưa tỉnh hẳn, giọng mũi nặng nề, ậm ừ vài tiếng, rõ ràng chẳng nghe lọt câu nào.

Nhận ra điều đó, Hà Tích cũng chẳng nói thêm, kết thúc cuộc trò chuyện một cách đơn giản.

Hứa Giai Kỳ dụi mắt, xuống giường kéo rèm. Hôm nay trời đẹp, không quá nắng, không quá ẩm, rất thích hợp cùng người yêu dạo phố.

“Anh yên tâm, anh ấy thật lòng tốt với em, cũng rất yêu em.”

– Ít nhất, còn yêu em nhiều hơn anh.

Không sống cùng thành phố, thực sự rất bất tiện, có chuyện gì cũng chỉ có thể liên lạc qua điện thoại, chẳng thể gặp mặt, chẳng thể chạm vào. Dù Hứa Giai Kỳ liên tục trấn an, Hà Tích vẫn không yên tâm cô “chơi liều” kết hôn chớp nhoáng.

Cuối cùng, cậu đặt vé máy bay ngay chiều hôm ấy, định đích thân sang “khảo sát” chàng rể tương lai.

Cậu không nói gì với Hứa Giai Kỳ, định cho cô một bất ngờ, chỉ có như vậy mới nhìn được bản chất thật của “nhà trai”.

Nhưng không báo trước cho Hứa Giai Kỳ, chuyện chỗ ở lại thành vấn đề. Cậu hơi “sạch sẽ”, không quen ở khách sạn, nghĩ tới nghĩ lui, đành liên hệ Phó Nhất Trác.

Máy bay hạ cánh lúc 6 giờ tối, trời đã gần tối đen. Vừa bước ra cổng an ninh, Hà Tích đã nghe có người gọi tên mình. Quay đầu lại, Phó Nhất Trác đang tiến đến từ phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play