Đêm đó, trong mơ của Hà Tích yên tĩnh đến mức không thật, khiến trái tim vốn đã lặng yên bấy lâu của cậu lại một lần nữa rộn ràng như sấm động.
Trong giấc mộng, Hứa Chi Vũ đứng trước cửa sổ. Ngoài kia, không có gió đêm, không có tiếng ếch kêu, chỉ một khoảng tối đen vô tận. Anh cứ đứng như vậy, ngơ ngác nhìn ra.
Ánh mắt điên cuồng của Hứa Chi Vũ dần tan biến, để khi Hà Tích tỉnh lại giữa đêm, chợt nhận ra—không biết từ bao giờ bóng hình ấy đã gầy yếu đến mức này.
Dưới lớp áo sơ mi trống trải ấy, e rằng chỉ còn lại một khung xương gầy gò.
Nghĩ đến đây, sống mũi Hà Tích bỗng cay cay.
Dù Hứa Chi Vũ đã làm gì, dù sống hay chết, dù là yêu hay hận, thì đối với Hà Tích, anh mãi mãi là một phần không thể thiếu trong sinh mệnh, điều đó chưa bao giờ thay đổi. Hứa Chi Vũ của ngày xưa, trong mắt Hà Tích, là một người cao lớn đến nhường nào, chỉ cần bóng lưng ấy thôi cũng đủ khiến người ta an tâm. Cái dáng đứng thẳng tắp, kiêu hãnh của từng đốt sống lưng ấy, như thể chỉ cần anh còn ở đó, bầu trời trên đầu Hà Tích vĩnh viễn sẽ có người chống đỡ.
Chỉ tiếc rằng, sau này con người ấy đã bị chôn vùi dưới lòng đất, thân xác mục nát, bao năm sau cũng chỉ còn lại một đống hài cốt. Mà những lời từng thề non hẹn biển, những dấu khắc tận xương tâm ấy, cuối cùng cũng không để lại một dấu vết nào trên bộ xương trắng ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT