Kết quả là hôm sau Hồ Thiên vẫn đi làm.
Bị Hà Tích đuổi ra ngoài.
Sau một đêm tình cảm mãnh liệt, ban ngày cả hai đều không có tinh thần. Hà Tích nằm nửa mê nửa tỉnh trên ghế sofa suốt cả buổi sáng. Hồ Thiên nửa người dựa sát lại, nhích mông để kê đầu lên ghế sofa, một tay vòng ra sau đầu Hà Tích làm gối cho cậu. Tư thế vừa vụng về vừa không thoải mái, chân tê, eo đau, cánh tay mất cảm giác, nhưng trong lòng lại vui vẻ chịu đựng.
Sự lười biếng là thứ có thể lây lan. Hồ Thiên vốn là một người siêng năng, vậy mà chỉ sau một đêm thân mật với Hà Tích, như thể hắn cũng nhiễm virus lười ấy. Không muốn nghĩ gì, không muốn làm gì, cơ thể cứ thế thuận theo bản năng, nằm ì ra từ sáng cho đến trưa.
May mà độc lây không quá nặng, Hồ Thiên vẫn nhớ Hà Tích cần ăn uống, sợ "tiểu tổ tông" này đói bụng. Đến trưa, hắn lồm cồm bò dậy vào bếp nấu cơm.
Trước tiên vo gạo cắm điện nấu cơm, mở tủ lạnh ra xem — trời ơi, thật sự là: tủ lạnh trống trơn, nguyên liệu nấu ăn nằm cả ngoài chợ.
Không còn cách nào, Hồ Thiên đành khoác thêm áo, ra siêu thị một chuyến.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play