Phó Nhất Trác cũng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì. Khi hắn tỉnh lại từ cơn hôn mê, trời đã là chiều ngày hôm sau.
Lúc ấy, mọi thứ đã kết thúc. Tất cả tranh chấp, uy hiếp, biện giải, cầu xin… hết thảy đều đã được đặt dấu chấm hết theo một cách cực đoan, rơi trở lại bụi trần.
Từ miệng Hồ Thiên biết được tin Hứa Chi Vũ đã chết, Phó Nhất Trác ngẩn người trong giây lát. Ngay sau đó, cảm xúc ập đến là một nỗi bi thương cùng hối hận bao trùm, cảm giác áy náy gần như nhấn chìm hắn.
Nhưng giữa muôn vàn hối hận ấy, Phó Nhất Trác lại thấp thoáng nảy sinh một chút cảm giác… nhẹ nhõm.
Hai cảm xúc trái ngược ấy quấn lấy nhau, dằn vặt hắn suốt ngày đêm, khiến hắn đứng ngồi không yên, tâm trí rối bời. Mỗi lần nhắm mắt, hắn lại thấy gương mặt đẫm máu của Hứa Chi Vũ; còn khi mở mắt ra, là nụ cười của Hà Tích. Phó Nhất Trác vùng vẫy trong nỗi buồn lẫn niềm vui ấy, gần như phát điên.
Sau đó, suốt một thời gian dài, giấc mơ của Phó Nhất Trác luôn là một biển máu đỏ rực – đó là con sông chảy ra từ cổ tay Hứa Chi Vũ.
Hắn thấy Hà Tích bị nhốt ở giữa dòng, còn bản thân thì chìm sâu trong biển máu, hai người chỉ có thể nhìn nhau từ xa, không thể lên tiếng, không ai cứu được ai.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play