Phong Vân Lam cầm hai tấm vé, vừa đúng giờ vào phòng chiếu.

Vé cô mua là phòng tình nhân… xem phim hoạt hình.

Cả phòng chiếu chỉ có hai người bọn họ.

Phong Vân Lam như một chú chim nhỏ nép vào người Lý Dung Thanh, thân thể hắn căng cứng. Cô          cố ý làm ra vẻ đáng yêu, nhẹ giọng nũng nịu:

“Bộ phim này kể về cuộc phiêu lưu của mấy chú côn trùng, dù không có thoại nhưng siêu cấp đáng yêu. Anh có hay tới rạp chiếu phim xem phim không?”

Lý Dung Thanh cứng ngắc lắc đầu: “Anh… anh lần đầu tiên đến.”

“Oa, lần đầu tiên anh tới rạp chiếu phim lại là cùng em! Hôm nay còn chính thức tuyên bố xác định mối quan hệ yêu đương nữa nha. Thật tuyệt quá đi mất!”

Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ “yêu đương”, sau đó quay đầu nhìn hắn.

Lý Dung Thanh hơi ngây ngốc: “Yêu đương?”

Hai chữ kia như một tia chớp vụt qua trước mắt hắn, rọi sáng đôi mắt đến kinh ngạc.

Lý Dung Thanh cảm thấy trái tim như bị một luồng sức mạnh vô hình giữ chặt lấy, chưa từng có cảm giác hồi hộp và mong chờ đến thế, máu nóng trong người sôi trào, khiến tay chân tê dại, toàn thân mềm nhũn, chẳng thể phân rõ lúc này là lạnh buốt hay nóng rực.

Hắn không nhịn được mà hỏi: “Ai... ai yêu đương? Em... Em với anh sao?”

“Dĩ nhiên rồi.” Phong Vân Lam nhìn hắn như thể hắn là kẻ ngốc, “Em đã tỏ tình, anh cũng đã đồng ý rồi mà.”

Lý Dung Thanh mơ mơ màng màng: “Khi nào?”

Phong Vân Lam nhìn chằm chằm hắn một lát, sau đó đưa tay nâng cằm hắn lên, cúi đầu hôn chụt một cái lên trán.

“Lần thứ hai.”

Đèn lớn trong phòng chiếu tắt, không gian tối dần, quảng cáo bắt đầu chạy trên màn hình.

Lý Dung Thanh đỏ bừng cả mặt, như biến thành một quả cà chua chín.

Phim đã bắt đầu, nhưng chẳng ai còn tâm trạng để xem.

Phong Vân Lam trêu ghẹo: “Thấy chưa, mặt đỏ rồi, tức là lại đồng ý nữa rồi đó.”

Lý Dung Thanh chưa từng gặp qua nữ sinh nào vô lại như vậy. Mà đúng hơn là… chưa từng có cô gái nào lại thân mật trêu chọc hắn đến thế.

Chỉ là, vì sao chứ?

Hắn có cảm giác như trời bỗng dưng rơi xuống một chiếc bánh ngọt, nhân bánh quá dày, ngọt ngào đến mức khiến người ta ngờ vực hiện thực.

“Chúng ta mới quen nhau thôi mà? Em còn chưa hiểu gì về anh cả.” Lý Dung Thanh chần chừ nói.

“Thì có thể vừa yêu vừa tìm hiểu.” Phong Vân Lam da mặt dày trả lời, giọng mang chút đắc ý, “Tính cách em rất nghiêm túc, có trách nhiệm, lại chuyên tâm. Anh là người đầu tiên em thích, em nhất định sẽ đối xử tốt với anh. Đồng ý đi!”

Lý Dung Thanh rũ mắt xuống, giọng thấp hẳn đi:

“Anh và em không giống nhau… Nếu em thật sự hiểu anh, em sẽ không còn thích anh nữa đâu.”

Phong Vân Lam hơi sững lại, nhưng vẫn dịu giọng:

“Vậy nói cho em nghe, vì sao em lại không thể thích anh?”

“Anh… anh chỉ học hết cấp hai.” Lý Dung Thanh nghiến răng, cố nén lại nỗi ngột ngạt trong lòng, “Anh rất nghèo, không có bản lĩnh gì, tính cách lại tệ, không giỏi giao tiếp, không có ưu điểm nào đáng để em thích… anh không xứng với em.”

“Đừng coi thường thiếu niên nghèo.” Giọng Phong Vân Lam bỗng nghiêm túc hẳn, “Anh còn trẻ, còn có cả một quãng thời gian dài và biết bao cơ hội để phát triển bản thân, thay đổi số phận. Hà tất phải tự xem nhẹ chính mình? Tương lai của anh có vô số khả năng. Cuộc đời tốt đẹp của anh mới chỉ vừa bắt đầu thôi, chẳng lẽ bây giờ đã muốn bỏ cuộc, buông xuôi sống qua ngày hay sao? Anh là kiểu người đó à?”

Lý Dung Thanh vội vàng lắc đầu: “Không phải! Không phải đâu... Anh đang tính tiết kiệm tiền để tiếp tục học lên.”

“Vậy thì tốt quá rồi!” Phong Vân Lam cười rạng rỡ, hai mắt cong cong như trăng non, “Em chính là thích anh như thế, nghèo tiền chứ không nghèo chí. Chuyện vật chất không quan trọng, em có tay có chân, đâu cần anh nuôi em. Anh có tiền hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến em. Em chỉ muốn yêu đương với anh thôi. Vậy, anh đồng ý không?”

Lý Dung Thanh không hiểu sao lại bị cô nói đến mức rung động, chẳng những không còn thấy tự ti nữa, mà ngược lại còn có chút xúc động và biết ơn.

Dù gì cũng là con trai, người ta là con gái mà còn chủ động nói tới mức này rồi, nếu hắn còn rụt rè lùi bước thì cũng thật quá nhu nhược.

“Ừm, anh đồng ý!” Lý Dung Thanh khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười vui vẻ và đơn thuần như nắng sớm.

“Bạn trai của em đáng yêu quá đi mất.” Phong Vân Lam dang hai tay ra ôm chặt lấy hắn một cái thật lực.

Lý Dung Thanh bị cô ôm đến mức đỏ bừng cả mặt, thân thể ngả ra sau theo quán tính, tội nghiệp co người lại vào góc giữa ghế ngồi và tay vịn, thế mà vẫn không nhịn được bật cười “hắc hắc” đầy ngây ngô.

Xem phim xong đi ra thì trời đã gần năm giờ chiều.

Hai người cùng ngồi trong tiệm bánh ngọt, dùng chung một ly kem.

“Còn đau không?” Phong Vân Lam vừa hỏi vừa khẽ sờ lên vết bầm tím trên cánh tay hắn, hừ lạnh một tiếng: “Ra vẻ gì chứ, lần sau mà thấy nó nữa em phải cho nó một trận.”

“Không đau đâu, mấy hôm nữa là khỏi thôi.” Lý Dung Thanh nhẹ giọng đáp.

Trong lòng hắn ấm áp lạ thường. Trước đây, hắn chưa từng trải qua cảm giác được người khác để tâm, lo lắng như vậy. Dù là va đập, ốm đau hay chịu ấm ức, đều là một mình hắn lặng lẽ chịu đựng. Chưa từng có ai giống như Phong Vân Lam —— vừa đau lòng vì hắn, vừa tức giận thay hắn.

Về sau hắn cũng có người quan tâm rồi, thật tốt.

“Phù.” Phong Vân Lam trẻ con thổi một hơi, nhìn chằm chằm mảng bầm tím nhỏ kia, nghiêm túc nói: “Đau đau bay đi.”

Thiếu niên cong cong khóe mắt, không phát ra tiếng nhưng lại cười tươi, lộ ra một chiếc răng nanh nhỏ đáng yêu.

“Lát nữa đến nhà em đi, em nấu cơm cho anh ăn.” Phong Vân Lam chớp chớp đôi mắt.

“Nhưng mà trễ làm mất.”

“Vậy thì nghỉ việc đi.” Phong Vân Lam nhân cơ hội đề nghị, “Cái chỗ đó chẳng tốt lành gì.”

Thật ra Lý Dung Thanh cũng không quá muốn làm ở Giải Trí Thành. Không phải là phát hiện ra điều gì bất thường, mà chỉ vì tính cách hắn vốn không hợp với kiểu môi trường phồn hoa phù phiếm như thế. Tuy công việc đầu tiên trong đời đúng là khá nhẹ nhàng, nhưng chẳng hiểu sao vẫn luôn cảm thấy bất an.

“Chúng ta mới hẹn hò một ngày, nghỉ việc luôn liệu có ổn không?”

“Ngày đầu tiên chẳng phải là thời gian thử việc sao? sếp thử nhân viên, nhân viên cũng thử việc, dù sao thì cũng phải cả hai bên đều thấy ổn mới tiếp tục được. Hơn nữa, làm không công một ngày mà còn chưa đòi lương, vậy thì có gì không ổn?” Phong Vân Lam hỏi, “Anh có để giấy tờ gì ở chỗ họ không?”

Lý Dung Thanh lắc đầu: “Hôm qua đi không mang theo, anh Dương bảo hôm nay mang bổ sung.”

“Vậy thì đơn giản hơn rồi. Gửi tin nhắn cho họ, nói anh không làm nữa là xong.”

Lý Dung Thanh là kiểu ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc, nhỏ giọng nói: “Làm vậy, không hay lắm đâu. Công việc này là mẹ nhờ họ hàng quen biết giới thiệu. Tối nay anh tính gặp mặt anh Dương để nói trực tiếp.”

Phong Vân Lam đương nhiên không định để hắn đi.

Theo quỹ đạo số mệnh ban đầu, phải một tuần sau Lý Dung Thanh mới gặp rắc rối. Nếu cái gọi là “rắc rối” đó thực sự là một kế hoạch có sẵn của người khác, vậy thì giờ hắn đột ngột xin nghỉ việc, lỡ bọn họ thay đổi kế hoạch và ra tay sớm thì sao?

Những chuyện này, tạm thời Phong Vân Lam không thể nói rõ ràng với Lý Dung Thanh.

Thứ nhất, cô không có bằng chứng. Với người bình thường mà nói, những chuyện như nghi ngờ thân thế, âm mưu hãm hại, quá mức mơ hồ và khó tin.

Thứ hai, Lý Dung Thanh là “con ruột” của Trương Cần. Dù cha mẹ có thiên vị hay khắt khe đến đâu, làm con cái vẫn rất khó chấp nhận chuyện cha mẹ mình sẽ bắt tay với người ngoài để hãm hại mình.

Hai người họ mới chỉ quen nhau một ngày, tuy đã xác định mối quan hệ yêu đương, nhưng Phong Vân Lam không dám đánh cược vào vị trí của mình trong lòng cậu ấy.

“Giám đốc Dương là một tên dê xồm!” Phong Vân Lam tung chiêu sát thủ, “Tối qua anh ta đã có ý đồ giở trò với em, mấy người ở phòng khách cũng quấy rối em.”

“Cái gì cơ!” Lý Dung Thanh sửng sốt, vừa giận vừa lo, mặt đỏ bừng lên, vội vã hỏi: “Vậy em, không sao chứ?”

“Không sao thật mà.” Phong Vân Lam lại bắt đầu khoe khoang, “Em lanh lợi lắm đó, chẳng ai dám chiếm được tiện nghi của em đâu. Dù có bị mạnh bạo em cũng không sợ, một mình em đánh được mười đứa luôn đó!”

Lý Dung Thanh im lặng nhìn cô khoác lác, rõ ràng là không tin chút nào.

Phong Vân Lam ghé sát tai hắn, khẽ nói nhỏ: “Em thấy họ Dương kia giở trò với một cậu trai rất đẹp, anh thử nghĩ kỹ lại xem, ánh mắt anh ta nhìn anh có kỳ lạ không?”

Lý Dung Thanh chau mày nhớ lại, sắc mặt thoáng trở nên khó coi. Đúng là hôm qua, khi lần đầu gặp người “thân thích” này, đối phương đã nhìn hắn bằng ánh mắt khiến người ta khó chịu, từ đầu đến chân không kiêng dè gì cả.

Hắn khẽ rùng mình, lập tức nói: “Vậy hai chúng ta đừng quay lại đó nữa.” hắn cảm thấy mình là con trai, bị để ý cũng chưa chắc gặp nguy hiểm gì, nhưng Vân Lam là con gái, hắn phải bảo vệ cô, “Giấy tờ của em đâu?”

“Ở chỗ em.”

Lý Dung Thanh yên tâm hơn, lấy ra chiếc điện thoại kiểu cũ đã lỗi thời từ lâu, hỏi: “Anh gửi tin nhắn cho trưởng ca nhé?”

“Từ chức à?”

“Ừ.”

Phong Vân Lam ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt to chớp chớp đầy tin tưởng nhìn hắn: “Nghe theo anh hết.”

Hệ thống: “……”

Cạn lời.

Nhưng Lý Dung Thanh lại rất dễ mềm lòng với dáng vẻ này của cô, trong lòng cảm thấy cô vô cùng đáng yêu. Hắn không nhịn được mà vươn tay xoa đầu cô một cái, sau đó lại vì hành động bốc đồng này mà thấy ngượng, vội cúi đầu che giấu, gõ số của trưởng ca.

Đúng lúc ấy, điện thoại của Phong Vân Lam vang lên một tiếng, là nhân viên phục Kỳ Lân nhắn tin.

Cô ấy bị đuổi việc rồi.

Là do Lục Trạch ra tay.

Phong Vân Lam nhíu mày, đang định trả lời, thì tin nhắn thứ hai của Kỳ Lân gửi tới.

Kỳ Lân giọng điệu khá thoải mái, nói rằng nhà cô ấy có phòng cho thuê, cơm nước không thiếu, đi làm chỉ là để trải nghiệm cuộc sống, căn bản không xem chuyện này to tát gì.

Dù vậy, cô vẫn không quên mắng Lục Trạch một trận ra trò cho hả giận.

Phong Vân Lam như có điều suy nghĩ, lặng lẽ nhìn những lời nói kiểu “chị em không thiếu tiền” trong tin nhắn của Kỳ Lân, rồi lại ngẩng đầu nhìn Lý Dung Thanh, người toàn thân đều toát ra khí chất của một “con nhà nghèo”, trong đầu bỗng hiện lên một ý nghĩ.

“…… Không được!” Âm thanh rè rè của chiếc điện thoại cũ vang lên, giọng nữ nghiêm khắc từ bộ phận hành chính: “Cậu là nhân viên đã được chúng tôi tuyển dụng, không được tự ý nghỉ việc! Nếu không sẽ phải bồi thường vi phạm hợp đồng với số tiền rất lớn! Cậu muốn ngồi tù không?!”

Phong Vân Lam: “……”

Lý Dung Thanh vẫn còn đang kiên nhẫn giải thích với bộ phận hành chính, thì Phong Vân Lam vươn tay lấy luôn điện thoại của hắn: “Muốn kiện thì cứ kiện, tôi chờ.” Nói xong dứt khoát cúp máy.

Bên kia điện thoại: “……A lô?!”

Lĩnh ban giận dữ gào lên: “Dám cúp điện thoại của tôi?!”

Cô ta tức đến nỗi tim thắt lại, suýt chút nữa thì nghẹt thở vì giận. Lập tức bấm gọi lại, nhưng phát hiện mình đã bị cho vào danh sách đen. Sắc mặt lập tức xanh mét.

Không gọi được cho Lý Dung Thanh hay Phong Vân Lam, trưởng ca không màng tức giận nữa, hốt hoảng chạy đi tìm anh Dương.

Anh Dương tên đầy đủ là Dương Kim Vĩ, sau khi nghe trưởng ca báo cáo, lập tức lạnh mặt sai hai thuộc hạ: “Tới nhà Lý Đại Lực, đưa người về đây cho tôi. Nhớ kỹ, đừng để ai thấy.” Chờ bọn họ đi rồi, hắn gọi một cuộc điện thoại khác: “Ông chủ, bên này xảy ra chút biến cố……”

Còn về phần Phong Vân Lam, sau màn “một lời không hợp liền cúp máy rồi chặn luôn” vô cùng dứt khoát ấy, Lý Dung Thanh không nói lời nào, chỉ âm thầm nhìn cô, còn khẽ mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt của cô.

Phong Vân Lam ánh mắt dịu dàng, nở nụ cười hỏi: “Về nhà em nha?”

Lý Dung Thanh gật đầu, trong lòng có chút nghi hoặc, lén liếc nhìn Phong Vân Lam mấy lần.

Phong Vân Lam cười: “Anh sao vậy?”

Lý Dung Thanh thoáng ngập ngừng, vẻ mặt hơi bối rối, như không biết có nên nói hay không. Một lúc sau mới rụt rè hỏi: “Bình thường, tính cách của em là như thế nào vậy?”

Phong Vân Lam lập tức khựng lại, trong lòng vang lên tiếng báo động: Hỏng rồi, quên duy trì “nhân thiết” mất rồi!

“Thì là dáng vẻ hiện tại của em nè.” Cô bình thản chớp mắt, giọng nói mềm mại đi vài phần, “Thanh Thanh thích kiểu con gái thế nào vậy?”

Lý Dung Thanh nhìn gương mặt cô, nhớ đến lần đầu gặp mặt, khi bản thân suýt trượt ngã, cô từ phía sau vững vàng đỡ lấy hắn. Rồi khi họ giới thiệu nhau, cô nắm tay hắn, nói chuyện với ánh mắt dịu dàng. Lại nhớ đến nụ hôn bất ngờ dưới hành lang tối đen, nụ cười đáng yêu khi trò chuyện trong quán Nhật, vẻ lạnh lùng đầy sát khí khi dí đầu kẻ khác vào thau đá, sự chân thành ấm áp như một tiền bối trong rạp chiếu phim, rồi cả lúc nãy, khi cô nắm tay hắn như một đứa trẻ, thì thầm “đau đau bay đi” đầy ngây ngô…

Trên người cô, ở đâu cũng là mâu thuẫn.

Chỉ mới quen nhau một ngày một đêm, vậy mà Lý Dung Thanh đã thấy quá nhiều dáng vẻ khác nhau của Phong Vân Lam.

Thích kiểu con gái nào sao?

Hắn không có một đáp án cụ thể. Nhưng hắn biết mình nên trả lời thế nào.

“Thích em.”

Hắn muốn có được cô, để cô mãi mãi thuộc về mình.

Tận sâu đáy lòng Lý Dung Thanh, khát khao chiếm hữu đang âm thầm nảy mầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play