"Đừng nóng giận." Lý Dung Thanh ngẩng mặt lên, con ngươi trong trẻo ánh lên bóng dáng Phong Vân Lam, nơi đuôi mắt lấp lánh sắc đào hoa khẽ cong cong. Dù vừa rồi bị ném trúng, hắn vẫn mỉm cười vui vẻ.
“Không đau đâu, thật đó.”
Phong Vân Lam đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn cười như vậy, một nụ cười phát ra từ tận đáy lòng. Nụ cười ấy làm khuôn mặt hắn bỗng rạng rỡ, sống động và đầy sức sống, đẹp đến mức khiến người ta khó rời mắt.
Người phục vụ tuy rất không muốn làm phiền đôi tình nhân đang nhìn nhau đắm đuối, nhưng vì trong quán hiện đang đông khách, cô chỉ có thể khẽ ho một tiếng, vô cùng chuyên nghiệp mà không để lộ nụ cười kiểu “dì nhỏ”: “Thưa quý khách, món quý khách gọi đã đến rồi ạ.”
Phong Vân Lam bình tĩnh ngồi trở lại, nghĩ ngợi một chút, bèn làm ra vẻ mặt tủi thân đáng thương: “Em đau.”
"Ở đâu cơ?" Lý Dung Thanh hoảng hốt, vội vàng hỏi: “Em cũng bị ném trúng à?”
Người phục vụ đang bưng món đến chậm rãi đứng lại, vẻ mặt nghi hoặc, ném?
Phong Vân Lam giống như học sinh tiểu học, hai cánh tay bắt chéo đặt lên bàn, bĩu môi, đôi mắt long lanh nước: “Không phải, em đau lòng.”
Người phục vụ: “……”
Hệ thống: “……”
Lý Dung Thanh mặt hơi đỏ, ánh mắt hơi dao động nhưng không né tránh, vẫn kiên trì nhìn thẳng vào mắt Phong Vân Lam, khẽ giọng an ủi: “Không sao đâu, không đau, cảm ơn em.”
"Cảm ơn cái gì chứ, anh là bạn trai của em, em đau lòng anh là điều đương nhiên." Phong Vân Lam chống cằm, chớp mắt mấy cái, giọng nói mềm nhũn như kẹo tan chậm rãi vang lên: “Anh đừng hối hận là được.”
Người phục vụ tay vẫn cầm khay, lặng lẽ rời khỏi, dự định đi hỏi đồng nghiệp xem vừa rồi mấy vị khách nhỏ kia nhắc đến “bị ném” là chuyện gì xảy ra.
Lý Dung Thanh vừa vì ba chữ “bạn trai” mà tim đập lỡ một nhịp, lại nghe đến nửa câu sau của Phong Vân Lam, sắc mặt chậm rãi ảm đạm đi, thấp giọng lẩm bẩm: “Anh sẽ không hối hận.”
Chỉ sợ… là em sẽ hối hận.
"Em sẽ nhớ kỹ lời anh nói đấy." Phong Vân Lam nói, giọng điệu có chút khác thường. Cô cầm lấy đôi đũa, giọng nói không còn là âm điệu cố tình nhẹ nhàng của một cô gái nhỏ như ban nãy, mà trở nên trầm thấp hơn một chút, thong thả mà ung dung, mang theo một cảm giác ý vị sâu xa. Ánh mắt cô dịu dàng chăm chú nhìn Lý Dung Thanh:
“Trước tiên ăn đã, đừng để ảnh hưởng tâm trạng. Ăn no rồi, em mới bắt đầu phun lửa.”
Lý Dung Thanh ngẩn ra: “Phun lửa?”
"Đúng vậy." Phong Vân Lam cười khúc khích, ánh mắt sáng rực.
“Giống như rồng phun lửa ấy, gầm lên một tiếng, siêu hung dữ! Anh có sợ không?”
Lý Dung Thanh nhìn gương mặt xinh đẹp tinh xảo của cô, thật sự không tưởng tượng nổi dáng vẻ “siêu hung dữ” của cô sẽ như thế nào. Đôi mắt hắn cong cong, con ngươi lấp lánh như có những vì sao vụn, dịu dàng đáp: “Không sợ.”
Phong Vân Lam nghiêng người về phía trước, nửa người trên vượt qua bàn, vươn tay vòng lấy cổ thiếu niên, nhẹ nhàng dùng sức.
Hai cái trán chạm sát vào nhau trong vài giây, sau đó mới tách ra.
Vị trí của bọn họ là dạng nửa kín, phía trước, phía sau và bên phải đều được che chắn, bên trái là một lối đi nhỏ. Nói cách khác, chỉ cần khách ở bàn bên cạnh không cố ý đứng dậy nhìn trộm thì sẽ không biết bên này xảy ra chuyện gì.
Lý Dung Thanh bị nụ hôn bất ngờ này làm cho cả người tê rần, hơi thở rối loạn, đôi mắt ướt át đối diện với thiếu nữ ở khoảng cách gần trong gang tấc.
Phong Vân Lam nhìn hắn chăm chú, lại nghiêng đầu hôn thêm một cái nữa, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn, ngồi trở về chỗ cũ, làm bộ làm tịch liếc nhìn đôi môi hơi ướt của Lý Dung Thanh, giả vờ ngây thơ hỏi: “Ngọt quá à, anh ăn đường à, bạn trai?”
Hệ thống: “……”
Giả chết chuyên nghiệp.
Một thiếu niên ngây thơ như Lý Dung Thanh sao chống đỡ nổi, mặt đỏ tới mang tai, lo lắng nhìn Đông nhìn tây. Tuy trong lòng lo bị người khác bắt gặp, nhưng lại không cách nào ngăn được cảm giác ngọt ngào nhẹ nhẹ dâng lên từng đợt, cùng với niềm vui sướng khó giấu.
“Em đừng... như vậy, đừng ở chỗ này…” Hắn kháng nghị, giọng không có bao nhiêu tự tin.
“Em nhịn không được mà.” Phong Vân Lam nói một cách đương nhiên, gương mặt vô tội, cô liếm môi ướt át, nói nhỏ: “Anh chẳng lẽ không nhớ em sao?”
Bùm.
Lý Dung Thanh cảm thấy sắp bốc khói.
Cái… cái loại lời này, sao cô ấy lại nói ra được chứ?
Nhưng nếu không nói gì, liệu cô ấy có buồn không?
Tuy rất xấu hổ, nhưng Lý Dung Thanh không muốn Phong Vân Lam thất vọng. Hắn cố nén cảm giác ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn cô, nhỏ giọng đáp:
“ …Có nhớ.”
Phong Vân Lam vốn không mong đợi hắn sẽ trả lời.
Tính cách của Lý Dung Thanh là dạng gì, cô còn không rõ sao? Để hắn đem những lời như “thích”, “nhớ”, “muốn gần gũi” treo ngay trên miệng, thật sự là quá khó xử với hắn.
Cho nên khi Lý Dung Thanh khẽ nói ra chữ “nhớ”, cô thật sự sững sờ một lúc mới phản ứng lại, mừng rỡ không thôi, cười hớn hở nhìn về phía hắn.
Cô vui, Lý Dung Thanh đương nhiên cũng vui. Trong lòng lại càng thêm kiên định: về sau nhất định phải chủ động đáp lại Phong Vân Lam nhiều hơn, khiến cô vui vẻ.
Vì vậy, bữa ăn này giống như trong tưởng tượng, hai người đều ăn rất ngon, rất vui. Nếu không phải lúc tính tiền trông thấy vết bầm trên cánh tay Lý Dung Thanh, cô gần như đã quên mất sự cố xảy ra trước bữa cơm.
Mục tiêu rất dễ xác định.
Nguyên bàn người kia suốt cả bữa đều ồn ào náo loạn, Phong Vân Lam chỉ cần liếc mắt đã nhận ra vài nam sinh nữ sinh tuổi trẻ ngồi thành một nhóm.
Quả nhiên đều là người quen.
Nói chính xác hơn, là người quen biết với thân phận "Vương Tiểu Ni".
Đều là học sinh trung học, trong đó hai nữ hai nam học cùng khối với Phong Vân Lam, ba người còn lại, hai nam một nữ, là học sinh lớp mười một.
Phong Vân Lam liếc đồng hồ, còn bốn mươi phút nữa phim mới bắt đầu chiếu, thời gian dư dả. Cô nghiêng đầu hỏi Lý Dung Thanh: “Anh ở đây chờ em nhé?”
Lý Dung Thanh không chút do dự lắc đầu, liếc nhìn đám nam nữ sinh kia một cái, rồi thu ánh mắt về, nhìn chằm chằm Phong Vân Lam trong chốc lát, tựa như hạ quyết tâm gì đó. Sự do dự và dè dặt ban đầu đã bị thay thế bằng một sự kiên định: “Em ở đây chờ anh.”
Phong Vân Lam có chút bất ngờ, cô chớp chớp mắt, đột nhiên ôm lấy cánh tay Lý Dung Thanh làm nũng: “Nhưng mà em muốn ở bên anh cơ mà.”
Lý Dung Thanh vừa mới gồng lên hình tượng “bạn trai bá đạo” được ba giây liền sụp đổ hoàn toàn. Trước quầy thu ngân, dưới ánh mắt của nhân viên nhìn sang, gương mặt cậu đỏ bừng, lắp bắp nói:
“Được, được rồi.”
Hệ thống: “… …”
Giả vờ điêu luyện thế, đầu óc yêu đương của Alpha đúng là chuyện gì mất tiết cũng làm được, ha.
Đi đến trước bàn của mấy người kia, Phong Vân Lam nắm lấy cánh tay bạn trai nhỏ, trên mặt không chút biểu cảm, ngón tay búng mạnh lên mặt bàn, phát ra tiếng “cốc” lạnh lùng, giọng nói trầm ổn vang lên: “Hồi nãy ai vứt cục đá lạnh? Làm người khác bị thương rồi đấy.”
Trên bàn, mấy người đang hi hi ha ha cười nói đùa giỡn, chỉ có một nữ sinh ngẩng đầu liếc nhìn về phía bọn họ, vẻ mặt lúng túng: “Cái đó… xin lỗi…”
“Có ai cho cậu mở miệng chưa?!” Nam sinh đối diện cô đột ngột ngẩng đầu lên, không khách khí quát lớn một tiếng.
Không khí lập tức im bặt, cả bàn im lặng. Những bàn xung quanh cùng mấy nhân viên phục vụ cũng quay đầu nhìn sang, có một nhân viên phục vụ nhíu mày bước lại gần.
Nữ sinh bị mắng mặt đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh nước, lúng túng cực độ. Những người còn lại ai nấy đều cũng tỏ ra xấu hổ, nhưng chẳng hiểu sao chẳng ai lên tiếng thay cô. Mỗi người đều cố ý hay vô tình tránh né ánh nhìn cầu cứu của cô gái.
Nam sinh vừa mắng người thì ngồi ngửa ra sau dựa lưng vào ghế, cúi đầu chơi điện thoại, khóe miệng trễ xuống, trông đầy vẻ bực bội, giữa lông mày và khóe mắt lộ rõ sự ngang ngược, táo bạo.
Lý Dung Thanh nhíu mày lại.
Phong Vân Lam mặt trầm xuống.
Lúc này người phục vụ thẳng thắn nói: “Vị khách này, cậy vứt đá làm ảnh hưởng đến người khác, đồng nghiệp của tôu đều nhìn thấy rồi. Là cô gái thay cậu xin lỗi, không cần phải gây khó dễ đâu cho người ta.”
Nam sinh vẫn không ngẩng đầu, cực kỳ bất nhẫn thốt ra một chữ: “Cút!”
“Cậu…”
“Ê, Kỳ Lân, cậu đừng cãi nhau với khách!” Đồng nghiệp của nhân viên phục vụ lập tức chạy tới kéo cô ta lại, rồi quay sang Phong Vân Lam, cố gắng xoa dịu tình hình: “Thật xin lỗi, đã không thể mang đến cho quý khách một trải nghiệm dùng bữa thoải mái. Thế này đi, hôm nay hóa đơn của quý khách chúng tôi sẽ giảm 20%, bây giờ tôi đưa ngài ra quầy thu ngân để làm thủ tục hoàn tiền, được chứ ạ?”
“Được thôi.” Phong Vân Lam mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy Lý Dung Thanh một cái: “Anh đi với họ ra quầy hoàn tiền đi.”
Nhân viên phục vụ phụ trách việc hoàn tiền thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi trước dẫn đường, đồng thời kéo cô phục vụ đã lên tiếng bênh vực kia rời đi.
Phong Vân Lam lững thững đi theo phía sau, chậm rãi bước vài bước.
Mọi người đều tưởng rằng chuyện đến đây là kết thúc, khách trong quán cũng thu lại ánh mắt tò mò, những nhân viên khác cũng không còn chú ý đến bên này nữa.
Phong Vân Lam quay đầu, vòng lại chỗ mấy học sinh đang ngồi ăn, gọi một tiếng: “Lục Trạch.”
Nam sinh đang cúi đầu nhìn điện thoại ngẩng lên.
Một bàn tay bất ngờ đặt lên đầu cậu ta, không ai kịp phản ứng, động tác của Phong Vân Lam quá nhanh, hơn nữa không hề do dự, mạnh mẽ ấn đầu nam sinh vào thau đá đựng tôm mẫu đơn.
Đá vụn bắn tung tóe đầy cả bàn.
Mấy nam nữ sinh ngồi cùng bàn hét lên hoảng hốt: “A! Lục thiếu!”
“Xem như huề rồi.” Phong Vân Lam từ tốn thu tay về, còn thuận tay búng một cái vào sau gáy đang nằm trong thau đá, hoàn toàn không để ý đến nhân viên phục vụ hoảng hốt chạy tới, tiếng gào giận dữ của Lục Trạch hay cả tiếng kêu “Chảy máu mũi rồi!”, cứ thế xoay người rời đi.
Hệ thống: "…" Biết ngay là không đơn giản thế mà.
Lý Dung Thanh ngơ ngác đứng ở quầy thu ngân, dĩ nhiên vẫn chưa kịp lấy lại tiền, còn Phong Vân Lam thì nghiêng đầu trêu chọc thu ngân: “Giờ còn được hoàn tiền không?”
Thu ngân: “…”
Hoàn hay không hoàn, đúng là một vấn đề nan giải.
Cô phục vụ tên Kỳ Lân ghé đầu lại gần: “Hoàn chứ! Vừa nãy quản lý còn nói, bao nhiêu người nhìn vào, không thể lật lọng được!”
Thu ngân trừng Kỳ Lân bằng ánh mắt kiểu “cô tiêu đời rồi đấy”, rồi mặt không cảm xúc hoàn lại 172 tệ.
Phong Vân Lam cảm ơn Kỳ Lân, sau đó cũng vui vẻ kết bạn với cô ấy dưới lời mời nhiệt tình: “Làm bạn nhé!”
Rời khỏi quán đồ Nhật, hai người cùng đi thang máy lên rạp chiếu phim ở tầng năm. Suốt quãng đường, Lý Dung Thanh cứ tưởng mình kín đáo mà len lén liếc nhìn Phong Vân Lam, cứ như mới quen cô vậy... mặc dù thực ra hai người đúng là chỉ mới quen nhau được hơn một ngày.
“Em đẹp không?” Phong Vân Lam bất ngờ bắt lấy ánh mắt chưa kịp dời đi của Lý Dung Thanh, khuôn mặt trắng nõn không tì vết của cô tiến sát lại, đưa ra cho hắn nhìn rõ.
Trong thang máy không có ai khác, Lý Dung Thanh và cô thở chung một bầu không khí, ánh mắt dừng lại nơi đôi mắt, sống mũi, và bờ môi hơi hé mở của cô, hơi thở bỗng trở nên hỗn loạn.
Ánh mắt hai người giao nhau, không khí trong thang máy dần trở nên đặc quánh, mập mờ một cách khó nói.
Lý Dung Thanh cảm thấy cổ họng khô khốc, vô thức liếm môi, định mở miệng nói gì đó, nhưng chợt nhớ ra mình ăn xong chưa súc miệng, sợ miệng có mùi. Hắn không đành lòng phá vỡ khoảnh khắc này, bản năng thúc đẩy hắn giữ lại bầu không khí đang dần nóng lên.
Không thể nói chuyện, vậy bây giờ phải làm sao?
Thiếu niên ánh mắt chớp động, nụ cười thoáng chút đào hoa, lặng lẽ nuốt nước bọt rồi chủ động thu hẹp khoảng cách, nhẹ nhàng chạm môi vào cô gái mềm mại.
Ánh mắt Phong Vân Lam dịu dàng, thuần khiết như thiếu nữ, nhưng thần thái ấy như cơn lốc xoáy, không còn dấu vết trong trẻo mà thay vào đó là một sức mạnh xâm lược rõ ràng. Giống như mãnh thú đang chăm chú săn mồi, ánh mắt sâu thẳm chứa đầy sắc lạnh và nguy hiểm, đồng thời cũng có một sức hút chết người.
“Đinh!”
Thang máy đến tầng năm, cửa tự động từ từ mở ra.
Lý Dung Thanh thở phào, thần kinh căng cứng bỗng dịu lại, cảm giác như được cứu thoát, vội vã bước ra trước.
Phong Vân Lam nhìn chằm chằm vào lưng hắn như muốn nuốt chửng, chậm rãi bước ra theo, liếm môi đầy tiếc nuối: “Ta đã bị hắn cưỡng hôn rồi đấy.”
Hệ thống: “Có cần ta nhắc lại sự thật là chẳng có nụ hôn nào đâu không?”
Phong Vân Lam như không nghe thấy, vẫn đầy đắm chìm: “Không khí lúc nãy thật sự rất hợp để có một nụ hôn cháy bỏng.”
Hệ thống: “……”
Hai người phát triển mối quan hệ có phải nhanh quá rồi không?
“Cậu ấy thật sự dễ thương.” Phong Vân Lam giữ khoảng cách một mét với Lý Dung Thanh, ánh mắt từ eo cậu dần lướt xuống dưới, “Dù gầy, nhưng mông lại tròn và săn chắc, chắc sờ vào sẽ rất đàn hồi.”
Hệ thống: “……”
Đủ rồi cái đồ biến thái! Nguyên hình đã lộ!
“Mông ta cũng không kém đâu, Dung Thanh nhất định thích mà.”
Cô có liêm sỉ chút được không hả?!
Hệ thống hỏng mất rồi, tuyệt đối không muốn thừa nhận đây là vị diện thể của Chủ Thần đâu.