Chuyện đầu tiên Phong Vân Lam làm sau khi thăng cấp thành Chủ Thần, chính là điều tra tuyến vận mệnh kỳ quái "thê thảm thành thói quen" của cậu bạn trai nhỏ nhà mình.

Trước khi trở thành Chủ Thần, cô vốn đã là một người có năng lực rất lớn. Nhưng kết quả là, cho dù đã thử đủ mọi cách, cô vẫn không thể nào thay đổi được vận mệnh của một con người bình thường. Chuyện này thực sự quá kỳ lạ rồi.

Hiện tại điều tra kỹ lại, quả nhiên vấn đề không hề nhỏ.

Trước tiên là, bạn trai cô, Lý Dung Thanh căn bản không phải người bình thường, mà là một “thể vị diện” giống như cô.

“Thể vị diện” là gì á?

Lấy ví dụ thế này nhé—

Một vị diện trung tâm có thể sản sinh ra vô số thế giới song song, trong mỗi thế giới ấy đều tồn tại một “Phong Vân Lam”. Các cô ấy có vận mệnh khác nhau, nhưng điểm khởi nguyên lại giống nhau, linh hồn tương đồng, đều do một cặp cha mẹ sinh ra, cùng sống trong một bối cảnh thế giới, về bản chất vẫn là cùng một người.

Những Phong Vân Lam như vậy, được gọi là song song thể.

Còn vị diện thể, là những cá thể Phong Vân Lam đến từ các vị diện khác nhau. Các cô có điểm khởi nguyên khác biệt hoàn toàn, không phải do cùng cha mẹ sinh ra, bối cảnh thế giới và quy tắc cũng không giống nhau. Thế nhưng lại trùng hợp có cùng tên, cùng diện mạo, cùng linh hồn. Đó mới chính là vị diện thể.

Song song thể thì thường gặp, còn vị diện thể lại vô cùng hiếm thấy. Phàm là vị diện thể, hầu hết đều mang theo đại khí vận, mà xác suất trở thành Chủ Thần tương lai cũng cực kỳ cao.

Ngoài ra, giữa các vị diện thể thường tồn tại mối liên hệ kỳ lạ: Một người vinh, thì tất cả đều vinh; một người nhục, thì tất cả đều nhục.

Bạn trai có vận mệnh kỳ quái, chính là bởi vì trong nhóm vị diện thể của anh, ít nhất hơn một nửa số “Lý Dung Thanh” đã bị người khác cướp đoạt và phá hoại khí vận. Do đó, vận mệnh xảy ra biến cố, giữa các vị diện thể hình thành một loại quán tính vận mệnh cực mạnh, khiến những “Lý Dung Thanh” còn lại cũng bị kéo theo mà xui xẻo lây.

Về phần kẻ đứng sau chuyện này là ai, tám phần là một vị Chủ Thần, nếu không thì cũng chẳng thể có năng lượng lớn đến vậy.

Phong Vân Lam vừa tra xét “hung phạm”, vừa phân hóa thần thức đến vô số vị diện. Vị diện nào có “Phong Vân Lam” tồn tại, thì cô để thần thức hóa thân thành hệ thống, ban hành nhiệm vụ. Vị diện nào không có “Phong Vân Lam”, thì cô để thần thức chuyển sinh thành người, trấn giữ tiểu thế giới đó. Một khi vận mệnh của “Lý Dung Thanh” ở vị diện đó phát sinh dị động, người được chuyển sinh sẽ thức tỉnh ký ức thần thức, và hóa thân của cô sẽ lập tức đến để trợ giúp.

                 𓇼 ⋆.˚ 𓆉 𓆝 𓆡⋆.˚ 𓇼

Thế giới số 666.

Một chiếc xe buýt chậm rãi tiến vào trạm dừng, bên cửa sổ một chỗ ngồi vốn trống không, bỗng nhiên xuất hiện một nữ sinh.

Không ai chú ý đến cảnh tượng quỷ dị này, cứ như thể nữ sinh ấy vốn dĩ đã ngồi ở đó từ trước.

Cô gái chậm rãi mở mắt, đầu óc choáng váng nặng nề, trên khuôn mặt là vẻ mơ màng, trân trối nhìn vào phần tựa lưng của ghế ngồi phía trước, dần dần lộ ra một biểu cảm khó tin.

Đinh—

Trong đầu vang lên một tiếng nhắc nhở thanh thúy, ngay sau đó là một giọng nói trầm ổn, thong thả mà điềm đạm, như thể đang đọc một đoạn văn bản hành chính:

“Hệ thống Bảo Hộ Cục Cưng hân hạnh phục vụ ngài. Tôi là hệ thống số 6.”

Nữ sinh: “???”

“Hiện tại sẽ truyền tải hoàn chỉnh tuyến vận mệnh cho ngài. Đếm ngược: ba… bắt đầu.”

Ba mà đếm trực tiếp luôn sao!

Thần thức giả dạng hệ thống lập tức đem toàn bộ câu chuyện vận mệnh của Lý Dung Thanh ở tiểu thế giới này nhét vào đầu ký chủ.

Cuộc đời ngắn ngủi của Lý Dung Thanh thuộc thế giới số 666, cứ thế chậm rãi trải ra trong ý thức của nữ sinh.

Cảm giác như cả một đời dài dằng dặc, vị diện thể của Chủ Thần, tức là một “Phong Vân Lam” khác, ngơ ngác trừng mắt hồi lâu mới dần khôi phục thần thái, mở miệng nói một tiếng: “Đệt.”

Hệ thống: “……”

Người đàn ông trung niên ngồi gần đó quay đầu lại, nhìn thấy thiếu nữ mặc đồng phục học sinh đang ngồi thẫn thờ, vừa rồi còn như sắp ngủ mà giờ đã tỉnh táo hẳn, ánh mắt đầy thần sắc kỳ lạ.

Ông ta mỉm cười thân thiện, hướng về phía cô gái, nói:

“Cô bé xinh đẹp thế này, nói lời thô tục không hay đâu. Gặp phải chuyện gì không vui à? Nói với chú một chút? Chú tâm sự với cháu nhé?”

Vừa mở miệng, hơi thở lẫn mùi tỏi và hẹ nồng nặc phả thẳng vào mặt Phong Vân Lam.

Có vài người quay đầu nhìn qua, ánh mắt dò xét từ phía trước lẫn phía sau, nhưng cũng không ai can thiệp.

Hệ thống lạnh nhạt thông báo: “Ký chủ, ông ta đang sờ đùi ngài.”

“Ta chưa liệt giường, cảm giác được đấy.”

Phong Vân Lam thò tay vào cặp sách, lục lọi một lúc rồi rút ra một cây bút chì nhọn hoắt, giơ tay, lưu loát đâm thẳng vào chỗ giữa hai chân gã đàn ông kia.

“Aaaa!” Gã hét lên một tiếng thảm thiết, giật bắn người đứng bật dậy, nhưng do quá luống cuống mà không trụ vững, “rầm” một cái ngã nhào xuống lối đi nhỏ trong xe.

Phong Vân Lam rút cây bút chì ra, cắm phập vào lưng ghế, xách cặp sách đứng dậy. Dưới ánh mắt sững sờ của cả xe, cô vác cặp như vác chùy, mạnh tay đập tới tấp lên người gã đàn ông, vừa đập vừa giận dữ mắng:

“Ngay cả tiện nghi của bố mà cũng dám chiếm! Sờ chân bà nội nhà ông này!”

Cực kỳ hổ báo.

Cả xe ngây người vì chấn động.

Đúng lúc xe dừng lại, Phong Vân Lam giẫm thẳng một chân lên người tên đàn ông bỉ ổi đầy mỡ, cõng cặp sách, khí thế cao ngất như có hào quang hai mét tám, từng bước nghênh ngang xuống xe.

Hệ thống: “Ký chủ.”

Phong Vân Lam: “Đừng nói chuyện, ta muốn yên tĩnh một lát.”

Hệ thống: “……”

Đi bộ thôi.

Phong Vân Lam đến từ một thế giới có tận sáu loại giới tính, cô là nữ Alpha. Tinh thần thể bị hệ thống đưa tới thế giới số hiệu 666, thân thể hiện tại là cơ thể mới, cấu trúc hoàn toàn khớp với giới tính nữ ở thế giới này.

Nói cách khác, bộ phận nam của cô không còn nữa.

Ngoại trừ tinh thần lực còn giữ được, thì chẳng khác gì một Omega.

Không bực mới lạ!

Vừa rồi ngoài việc tiếp nhận tuyến vận mệnh của Lý Dung Thanh, Phong Vân Lam còn biết thêm một ít chuyện liên quan đến cái gọi là hệ thống này.

Ở thế giới ban đầu, cô bị một tên cuồng theo dõi mắc bệnh tâm thần đâm loạn, bị bánh xe lu cuốn đi mấy chục mét, cả người thành một đống thịt nát, về lý thì chẳng thể sống nổi. Chính trong lúc đó, hệ thống tranh thủ thời cơ, lôi cô về làm vật chủ.

Nếu sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này mà có thể quay về thế giới ban đầu, thậm chí còn được điều chỉnh lại thời gian, trả cô về đúng năm phút trước khi bị đâm, thì Phong Vân Lam hoàn toàn không có lý do gì để từ chối.

Cô muốn sống.

Nhưng lý do khiến cô chấp nhận cái nhiệm vụ “Bảo hộ cục cưng” nghe qua đã thấy không đáng tin, còn có lý do khác.

Hệ thống sắp xếp cho cô một thân phận mới tên là Vương Tiểu Ni, năm nhất, cha mẹ ly hôn, mỗi người ở nước ngoài đều có tổ ấm mới. Ngoài chuyện mỗi tháng gửi tiền sinh hoạt, thì chẳng ai mảy may quan tâm đến đứa con gái này.

“Vương Tiểu Ni” vừa mới từ nông thôn trở về sau khi đi tảo mộ cho bà ngoại, vì thế mới xuất hiện trên chiếc xe khách lúc trước.

Hiện tại vẫn đang kỳ nghỉ hè, không phải đến trường. Phong Vân Lam lần theo ký ức trong đầu Vương Tiểu Ni để tìm về nhà của mình, thay một bộ đồ sạch sẽ, sau đó lập tức lại rời khỏi nhà.

Hệ thống cảm thấy cô có lẽ cũng đã lẳng lặng đủ rồi, bèn lên tiếng hỏi: “Cô định đi đâu vậy?”

Phong Vân Lam lần này không mắng nó câm miệng nữa. Cô nhảy lên xe buýt, hai đồng xu rơi lạch cạch vào khe thu tiền, chọn một chỗ ngồi trống, vô tư duỗi đôi chân dài ra, lười biếng tựa vào ghế, mắt nhìn điện thoại, miệng tùy tiện đáp: “Đi làm.”

“Trời sắp tối rồi còn đi tìm việc, cô nghiêm túc đấy à?”

“Ừ.”

Thấy cô không có hứng tám chuyện, hệ thống cũng im lặng, không tiếp tục truy hỏi.

Dù sao cũng là vị diện thể của Chủ Thần , nó vẫn yên tâm được một chút.

Nói là “đi làm”, chắc chắn là có liên quan đến Lý Dung Thanh rồi.

Nam nhân ngậm điếu thuốc, ánh mắt từ trên xuống dưới quét qua nữ sinh trước mặt, trong ánh mắt lấp lóe một tia ý vị khó đoán, rồi cười nhạo: “Làm công? Biết đây là đâu không?”

“Biết, Giải Trí Thành mà.” Phong Vân Lam ngẩng đầu, vẻ mặt bình thản nhìn lại hắn, “Tôi cao 1m7, dáng người thon dài đẹp, cơ thể khỏe mạnh, hoàn toàn đáp ứng tiêu chuẩn của các anh. Tôi thiếu tiền, các anh thiếu người, chẳng phải quá hợp sao?”

Hệ thống để đỡ rắc rối đã dùng nguyên hình dáng ban đầu của Phong Vân Lam để vẽ ra "Vương Tiểu Ni", chỉ chỉnh sửa lại khuôn mặt.

Phong Vân Lam khi trẻ hơn mười tuổi, đường nét khuôn mặt mềm mại, chưa có sự sắc bén và khí thế sắc sảo như sau khi phân hoá giới tính. Dù vậy, dáng mặt cô vẫn vô cùng hoàn hảo, gò má đầy đặn, ngũ quan như được bàn tay của thần linh tinh tế điêu khắc, được đặt ở tỷ lệ vàng hoàn mỹ nhất, mang đến hiệu quả thị giác dễ chịu, càng nhìn càng có thần, càng ngắm càng xinh đẹp.

Phong Vân Lam là một cô gái có làn da trắng mịn, dưới ánh đèn, da của cô trông giống như những viên trân châu phát sáng, bất kỳ nơi nào cô đứng đều đủ để thu hút ánh nhìn của người khác. Đây là một vẻ đẹp rất hiếm có, khó có thể tìm thấy trong cuộc sống bình thường.

Khi cô bước vào Giải Trí Thành, giám đốc có vẻ ngoài nghiêm túc, cũng đã chú ý đến cô. Sau khi thử vài câu, hắn quyết định giữ cô lại.

Phong Vân Lam thay đồng phục, cùng với một nhân viên mới khác tham gia vào buổi huấn luyện.

“Cô, đúng là cô, cô tên là Anna, cậu tên là Kevin, ở đây chúng ta làm việc đều có tên tiếng Anh riêng, khi có người hỏi thì đừng có nói sai nhé. Nhớ chưa?”

Phong Vân Lam gật đầu: “Nhớ rồi.”

Người bên cạnh cúi đầu, ngập ngừng đáp: “Nhớ rồi.”

Trưởng ca nhìn hắn, nhíu mày, trong mắt ngoài sự bất mãn còn có một chút kỳ lạ và một cái gì đó khó tả.

Phương Vân Lam cũng chịu đựng ánh mắt của cô ta, nhưng đó là một ánh mắt đơn giản hơn nhiều, nhìn như thể đang xem một bình hoa trang trí ngốc nghếch, đầy khinh miệt và coi thường.

Phong Vân Lam không thèm nghe lời dạy bảo của trưởng ca, để mặc chúng vào tai này rồi ra tai kia, trong khi đó, khóe mắt cô lén lút quan sát một người mới khác.

Hắn, một thiếu niên có vẻ câu nệ, cúi đầu, lộ ra một vẻ bất an không giấu được.

Vài giờ trước, Phương Vân Lam mới chỉ quan sát cuộc đời không may của hắn qua việc nhập vào ký ức, mặc dù đã rất quen thuộc, nhưng lần đầu gặp mặt thật sự vẫn có cảm giác mới mẻ và lạ lẫm, giống như gặp mặt ngoài đời sau khi quen biết qua mạng.

Trưởng ca đơn giản nhắc nhở một số điều cần chú ý, dẫn dắt bọn họ qua hai địa điểm quen thuộc: “Hai người sau này sẽ phụ trách tầng trên, nơi tiếp khách. Phòng khách không giống tầng dưới, người ở đây không phải ai cũng có thể đắc tội, các người nhất định phải cẩn thận khi phục vụ...”

Bọn họ đi lên cầu thang.

Cả cầu thang và hành lang đều trải thảm dày. Lý Dung Thanh không để ý, vừa đến cửa thang lầu liền lướt qua, nhào về phía sau lưng của trưởng ca.

Phong Vân Lam nhanh chóng từ phía sau chặn lại, ôm lấy hắn, kéo người trở lại, đỡ ổn định. Khi trưởng ca quay đầu lại, Phong Vân Lam buông tay, bước đến bên cạnh Lý Dung Thanh, tỏ vẻ như không có gì xảy ra, vô tội nhìn vào trưởng ca.

Trưởng ca nghi ngờ quan sát hai người bọn họ, đang định nói gì đó thì chiếc điện thoại trong túi vang lên, cô ta vội vàng lấy ra, nhìn qua tin nhắn, rồi nhanh chóng dặn dò hai người đừng đi lung tung, vội vàng tiếp điện thoại.

Phong Vân Lam quay đầu, nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của Lý Dung Thanh, dư âm của cái ôm vừa rồi khiến cô ngẩn người, tựa như đang nghĩ: Eo thật mềm mại, thật giống Omega.

Phong Vân Lam: “Anh đỏ mặt à?”

Lý Dung Thanh ngẩng đầu lên, chỉ liếc mắt nhìn cô một cái rồi vội vã tránh đi ánh mắt, ánh mắt bay loạn, giọng nói yếu ớt: “Không, không có.”

"Thật sao?" Phong Vân Lam rõ ràng không tin, giọng điệu có phần hoài nghi. Mặc dù ánh sáng khá mờ, nhưng đôi mắt của cô rất sắc bén, cảm giác như Lý Dung Thanh đã đỏ mặt vì cô. Vì đối phương không thừa nhận, Phong Vân Lam cũng không tiếp tục ép buộc, “Tôi là Phong Vân Lan, còn anh tên gì?”

“Lý Dung Thanh.”

"Bao nhiêu chữ?" Phong Vân Lam biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, làm bộ giơ tay ra, đưa cho Lý Dung Thanh, ánh mắt thuần khiết và chân thành, “Viết ra đi.”

Lý Dung Thanh lo lắng nhìn về phía trưởng ca đang gọi điện thoại, do dự một lúc, thấy Phong Vân Lam kiên trì, đành phải viết tên mình lên lòng bàn tay cô. Từng nét một, rất nghiêm túc: "Lý trong Lý Bạch, Dung trong rộng lượng, Thanh trong thanh xuân.

"Dễ nghe." Phong Vân Lam khen ngợi.

Lý Dung Thanh cảm thấy tai mình nóng lên, trong lòng cũng có chút vui vẻ, nhỏ giọng nói: “Lão sư đặt cho tôi.”

"Ừm, lão sư đặt rất hay." Phong Vân Lam đáp lại.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play