Mùa hè, quần áo mỏng manh, Phong Vân Lam một tay đỡ lấy bả vai Lý Dung Thanh, thân thể mềm mại, đàn hồi nhẹ nhàng áp sát vào hắn. Tay kia vòng qua ngực hắn, kéo lấy đai an toàn, sau đó mới đứng dậy.

Cạch.

“Cài đai an toàn vào rồi.” Phong Vân Lam nghiêm túc nhắc nhở.

Lý Dung Thanh cúi đầu, cả gương mặt đỏ bừng như bị thiêu đốt, muốn nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn cứng, không phát ra nổi âm thanh.

Cô rốt cuộc là có ý gì?

Trong lòng như có một giọng nói nho nhỏ vang lên: Cô ấy có phải thích mình không?

Nhưng Lý Dung Thanh không dám nghĩ tiếp, cũng không dám tin.

Hai người mới chỉ vừa quen biết, mà bản thân hắn cũng chẳng có gì nổi bật xuất chúng.

Nếu cô ấy biết hắn đã bỏ học, nói không chừng ngay cả làm bạn cũng không muốn tiếp tục.

Chỉ là, cho dù trong lòng tự phủ nhận bao nhiêu lần đi nữa, cũng không ngăn được những ảo tưởng cứ lặng lẽ nảy sinh. Nói không chừng, có khả năng, đại khái, có lẽ… lỡ như, cô thật sự có chút cảm tình với hắn thì sao?

Phong Vân Lam dẫn Lý Dung Thanh đến trung tâm mua sắm giải trí lớn nhất thành phố Ninh Hải. Khu vực này tập trung đủ loại hình ăn uống, giải trí, đi lại cũng thuận tiện, không cần phải chạy lòng vòng.

Hai người xuống xe ở cổng Đông Nam khu A của trung tâm thương mại, tầng một và tầng hai chủ yếu là khu ẩm thực.

Từ khi theo cha mẹ nuôi đến Ninh Hải, Lý Dung Thanh luôn phải làm việc kiếm tiền không ngừng nghỉ. Thời gian nghỉ ngơi ít ỏi cũng bị Trương Cần bắt ở nhà làm việc vặt, gần như không có cơ hội ra ngoài chơi.

Hắn có chút mắc chứng sợ xã hội nhẹ. Cho dù Trương Cần có nổi hứng tốt cho phép hắn ra ngoài chơi, hắn cũng chỉ dám loanh quanh trong khu dân cư hoặc vùng phụ cận.

Đây là lần đầu tiên hắn đến trung tâm thành phố, tận mắt chứng kiến một góc phồn hoa của đô thị hiện đại.

Dù là những công trình kiến trúc hiện đại với thiết kế ấn tượng, những người trẻ tuổi ăn mặc thời thượng và tự tin chen chúc trong đám đông, hay những cửa hàng sang trọng ven đường cùng khách ra vào trông rất có khí chất, tất cả đều khiến cậu thiếu niên vốn chỉ từng thấy những thứ này qua tivi cảm thấy xa lạ, và cả cảm giác bản thân không thuộc về nơi này.

Người qua lại quá đông, Lý Dung Thanh bắt đầu thấy ngộp thở, cơn hoảng loạn trỗi dậy, trong lòng sinh ra ý muốn rút lui.

“Dung Thanh? Dung Thanh?”

Lý Dung Thanh nghe thấy có người gọi mình, mờ mịt quay đầu lại, đối diện là một đôi mắt tràn đầy lo lắng và quan tâm.

Phong Vân Lam có vẻ rất sốt ruột: “Anh trông không được khỏe lắm, tối qua không ngủ ngon sao? Nếu thật sự không ổn thì chúng ta quay về nhé.”

“…Anh không sao.” Lý Dung Thanh không muốn khiến cô thất vọng, cố gắng lấy lại tinh thần, “Lúc nãy em nói gì? Anh không nghe rõ.”

“À, em hỏi anh có muốn ăn gì không? Anh thật sự ổn chứ?” Phong Vân Lam vẫn chưa yên tâm, còn đưa tay sờ trán hắn thử nhiệt độ.

Tim Lý Dung Thanh như lệch một nhịp, trên gương mặt tái nhợt lặng lẽ nổi lên hai vệt ửng hồng. Hắn rụt rè cúi mắt, nhỏ giọng nói lắp: “Thật, thật sự không sao đâu… chắc là hơi say xe thôi.”

“Mặt cũng đỏ lên rồi.” Phong Vân Lam tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc quan sát sắc mặt hắn, giọng nói thì hồn nhiên như không: “Nhất định là nóng quá, để em quạt cho anh mát.”

Cô nghiêm trang giơ tay làm quạt, miệng còn "hô hô" thổi gió về phía Lý Dung Thanh. Người qua đường đi ngang nhìn hai “tiểu nam sinh – tiểu nữ sinh” đang chơi trò gì đó dưới trời nắng gắt mà không khỏi thấy kỳ lạ.

“Mát hơn chưa?” cô hỏi.

Lý Dung Thanh đỏ bừng cả mặt, quẫn đến mức như có khói bốc lên khỏi đầu. Hắn ngước đôi mắt long lanh nhìn cô, giọng nói mềm nhẹ như cầu xin:

“Vân Lam…”

Trong lòng Phong Vân Lam như có một con tiểu động vật đang nhẹ nhàng cào cào, khiến cô khẽ cong khóe môi, ánh mắt đuôi mày đều ánh lên nụ cười xuất phát từ đáy lòng. Cô nắm tay Lý Dung Thanh dắt vào trung tâm thương mại, giọng nói dịu dàng: “Hôm nay em mời, nghe theo em hết nhé. Lần sau anh mời lại em, được không?”

Lý Dung Thanh nhìn tay hai người đang nắm chặt, trong lòng thầm nghĩ, còn có lần sau sao?

Nhưng rốt cuộc có phải là hắn đang mơ mộng quá nhiều?

Trong miệng ngọt như ngậm đường, mà trong lòng thì như bị ai cào cấu, rối bời, thấp thỏm. Hắn không ngừng suy nghĩ lung tung, đoán tới đoán lui, mà vẫn chẳng thể chắc chắn: có phải… cô ấy thật sự thích mình không? Hay chỉ là do mình tự tưởng tượng?

"Chúng ta ăn trước, rồi xem phim." Phong Vân Lam đặt hai vé xem phim, mở app lên xem đánh giá các nhà hàng gần đó. Thỉnh thoảng cô ngẩng đầu liếc nhìn đường phố, mỗi khi nói chuyện đều quay đầu nhìn Lý Dung Thanh, ánh mắt sáng rực, môi khẽ cong lên nụ cười, ánh nhìn chuyên chú: “Xem phim xong thì mình đi dạo một chút, rồi cùng nhau đi làm nhé?”

Hệ thống ở trong đầu lên tiếng: “Cô còn tính dẫn hắn đi chỗ đó thật sao? Ta còn tưởng cô sẽ đưa hắn về nhà cơ đấy. Không thì sáng nay mua hoa trắng làm gì?”

Phong Vân Lam lạnh lùng nói: “Đừng lắm lời!” Nhưng ngay sau đó lại như một cô gái nhỏ thật sự, chớp chớp đôi mắt long lanh, đầy mong chờ nhìn thiếu niên, giọng nói ngây thơ: “Được không?”

Hệ thống: “……”

Đúng là giỏi diễn thật!

Tay của Lý Dung Thanh bị cô nắm chặt lấy không buông, hai người lại đứng gần nhau đến thế, khi nói chuyện thậm chí có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của đối phương trên mặt. Đôi môi mềm mại ấy khẽ mấp máy, chỉ cần hơi cúi mắt là có thể thấy được đầu lưỡi nhỏ hồng hồng, xinh xinh thò ra giữa môi.

Lý Dung Thanh cảm giác có chút khó thở.

Hắn nghe thấy giọng nói của Phong Vân Lam bên tai, nhưng đầu óc hoàn toàn không xử lý được thông tin, căn bản không biết cô vừa nói gì. Choáng váng gật đầu lia lịa, hắn đã bị cô kéo vào một nhà hàng đồ ăn Nhật kiểu tự phục vụ.

Nhà hàng này tính theo ngày, mỗi suất hơn bốn trăm tệ, so với mức chi tiêu bình thường ở Ninh Hải thì khá đắt đỏ, đối với học sinh không có thu nhập ổn định thì đúng là mức tiêu phí không thể gánh nổi.

Nhân viên phục vụ mặc hòa phục vừa thấy hai thiếu niên tuổi còn nhỏ bước vào, ăn mặc lại rất bình thường, đặc biệt là nam sinh kia, áo thun mặc trên người rõ ràng là hàng giá rẻ vỉa hè, suýt chút nữa quên luôn câu chào mừng. Ánh mắt đầy nghi ngờ, giống như đang nghĩ: bọn họ có hiểu rõ mức giá ở đây không, hay là đi nhầm chỗ rồi?

Phong Vân Lam cúi giọng trò chuyện cùng Lý Dung Thanh, rồi quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “Hai người.”

Cô biết Lý Dung Thanh sẽ cảm thấy căng thẳng, nên cố tình phân tán sự chú ý của hắn. Nhìn tình hình hiện tại, hiệu quả khá tốt.

Nhân viên phục vụ trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng khách đã đến thì cũng là khách, họ đâu thể mở miệng hỏi thẳng người ta có đủ tiền trả hay không. Dù gì, đến cuối cùng nếu ăn không nổi thì người mất mặt cũng không phải họ. Thế là anh ta dẫn hai người đến một chỗ ngồi được ngăn bằng bình phong, để lại hai tờ thực đơn với vẻ mặt hơi cứng nhắc rồi rời đi.

“Anh tùy ý chọn món nào thấy thú vị, cái còn lại để em lo, em ăn gì cũng được, không sợ lãng phí.” Phong Vân Lam chống cằm, nghiêng đầu, cười khúc khích nhìn Lý Dung Thanh, ánh mắt đầy sự quan tâm.

Lý Dung Thanh bị ánh mắt của cô nhìn khiến hắn cảm thấy thẹn thùng, không đủ dũng khí đối diện với cô, cúi đầu vội vàng dùng ngón tay lướt qua ipad rồi buông xuống: “Anh xong rồi.”

Phong Vân Lam không chắc chắn Lý Dung Thanh thích món ăn gì, nên chọn những món phổ biến, cũng lấy thêm một số món mà cô nghĩ sẽ hợp khẩu vị, không quên tham khảo ý kiến của chủ quán.

Phong Vân Lam hơi cúi người, nhẹ nhàng kéo tay Lý Dung Thanh, đôi mắt không rời khỏi hắn, giọng nói dịu dàng “Dung Thanh.”

Lý Dung Thanh cúi đầu, lông mi run rẩy.

Cảm giác lạ kỳ lại một lần nữa trỗi dậy trong lòng, trái tim hắn đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vừa khẩn trương lại vừa mong chờ.

Phong Vân Lam nhìn đôi tai hồng của hắn, ngọt ngào hỏi: “Anh có phải thích em không?”

Hệ thống: “……”

Cái kiểu thổ lộ này cũng quá trực tiếp rồi, đúng là không giống ai!

Lý Dung Thanh phản ứng hoảng loạn như thể bị xem thấu tâm sự, không biết làm sao. Hắn phản xạ có điều kiện muốn tránh đi, nhưng tay lại bị đối phương nắm chặt, không thể động đậy. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đầy thất vọng của Phong Vân Lam.

“Thì ra anh không thích em.” Phong Vân Lam nhíu mày, trong mắt ánh sáng mờ nhạt chớp động, khóe môi cong lên một nụ cười miễn cưỡng, nhìn qua giống như sắp khóc. “Em vốn dĩ muốn thổ lộ với anh.” Giọng cô nghẹn lại, “Bỏ đi.”

Hệ thống: “……”

Lý Dung Thanh cảm nhận được áp lực từ tay mình, Phong Vân Lam từ từ rút tay về, lùi lại một chút.

“Bang!”

Lý Dung Thanh sốt ruột, như thể chụp muỗi vội vàng đánh vào mu bàn tay của Phong Vân Lam, siết chặt lấy.

Phong Vân Lam: “……”

"Anh, anh không có." Lý Dung Thanh hoảng loạn, vội vàng nhìn chằm chằm vào cô, sợ cô thực sự bỏ đi, môi run rẩy, “Anh, anh......”

Phong Vân Lam đôi mắt hơi nheo lại, khích lệ nhìn hắn, giọng nói rất nhẹ: “Ừm?”

"Anh thích em." Lý Dung Thanh lấy hết dũng khí, cuối cùng nói ra câu này, cơ thể nhẹ nhàng, như thể treo lửng trong không trung, cuối cùng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, như thể đã hạ xuống được nơi thật sự.

Về sau vô luận phát sinh chuyện gì, ít nhất hắn sẽ không vì không đủ dũng khí thổ lộ tình cảm mà phải hối hận.

Phong Vân Lam mỉm cười, khóe miệng không thể nào kìm nén được niềm vui, đôi mắt cô sáng lấp lánh, tay trái bao trùm lấy mu bàn tay Lý Dung Thanh, thân thể hơi nghiêng về phía trước: “Dung Thanh……”

“Thấy ghét hà đừng chọc em! Người ta không ăn mà.”

“Ai nha!”

Không rõ từ đâu có tiếng cười vui vẻ của các bạn trẻ, kèm theo tiếng đá va chạm vào nhau lách cách. Phong Vân Lam làm lơ những tiếng ồn xung quanh, cơ thể gần như lướt qua bàn, nở một nụ cười gần như sát vào mặt Lý Dung Thanh, nhẹ giọng nói: “Em đồng ý……”

Một vật không rõ từ trên trời rơi xuống, đập vào chóp mũi Phong Vân Lam, rồi dính vào cánh tay Lý Dung Thanh, tạo ra một tiếng động lớn khi rơi xuống bàn.

Đó là một viên đá nhỏ.

Lý Dung Thanh bị va chạm, cánh tay run lên, đau đớn kêu lên một tiếng.

Phong Vân Lam đứng dậy, lớn tiếng: “Em xem thử!”

Lý Dung Thanh sau khi đến Ninh Hải thị cùng cha mẹ, không còn sống cuộc sống nhà nông nữa, chủ yếu làm công việc trong nhà, không phải tiếp xúc với ánh mặt trời, da dẻ ban đầu vốn đen lại dần dần trở nên sáng hơn.

Hắn có lẽ do di truyền từ cha mẹ, mặc dù không trắng sáng như Phong Vân Lam, nhưng so với người bình thường thì da hắn trắng hơn khá nhiều, vì vậy, vết đỏ nhỏ trên da cũng trở nên đặc biệt rõ ràng.

Tiếng cười đùa ồn ào kia chợt ngừng lại trong một khoảnh khắc.

Có một nam sinh cười hỏi: “Có phải ném trúng người rồi không? Vừa nãy nghe thấy có tiếng ai đó kêu lên.”

“Nói cái này làm gì, thật là mất vui.” Giọng của một cậu con trai trẻ đầy sự khó chịu, “Cuối cùng là ăn hay không? Nói rồi mà còn chơi đùa với tôi à, Yến Tinh?”

“Lục thiếu đừng giận mà, Tiểu Tinh hôm nay thật sự bất tiện, cô ấy là con gái, anh hiểu mà. Hay là chúng ta chơi cái gì khác đi?”

Mấy tiếng nói còn lại cũng phụ họa theo, cố gắng dỗ dành vị gọi là “Lục thiếu”.

Còn việc có người bị ném trúng, “khúc nhạc đệm nhỏ” này, chẳng ai xem là chuyện đáng bận tâm.

Sắc mặt Phong Vân Lam lập tức tối sầm lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play