Phong Vân Lam đeo tạp dề đứng trong bếp, nhìn chằm chằm thứ gì đó không rõ là tỏi hay hành, ánh mắt mờ mịt, mặt mày khổ sở.

Nấu cơm thì bắt đầu từ đâu đây?

Hệ thống thở dài, lặng lẽ truyền thẳng một cuốn cẩm nang vào đầu cô: “Cứ làm theo đi. Ai bảo cô dùng cớ 'nấu cơm' để dụ người ta đến đây làm gì. Ta còn tưởng cô là Alpha hình mẫu toàn năng việc nhà lắm chứ, ai ngờ chỉ biết yêu đương thôi à.”

Phong Vân Lam: “Nhà ta có đầu bếp, với lại, làm ơn nhớ cho, ta là tổng tài bá đạo.”

"Tổng tài bá đạo có ăn được không?" Hệ thống hỏi một cách chân thành. “Đầu bếp cũng đâu thể kè kè 24/7 được? Lỡ như chỉ có hai người ở nhà, Lý Dung Thanh vừa mệt vừa đói lại còn khó chịu, cô định làm món ẩm thực hắc ám đầu độc cậu ta, hay là để cậu ta gắng gượng lết thân thể yếu ớt từ trên giường dậy tự lực cánh sinh rồi tiện thể nấu cơm cho cô luôn? Thế thì bảo vệ cục cưng cái nỗi gì? Nhiệm vụ thất bại!”

Phong Vân Lam: “...”

Tuy chỉ là giả thiết nhưng nghe ngược đãi quá.

Lửa quyết tâm bừng bừng cháy sau lưng, cô trầm mặt thề: “Ta nhất định phải học được nấu cơm!”

Lý Dung Thanh cắn một miếng đậu que, cúi đầu, hồi lâu không nhúc nhích.

Phong Vân Lam đưa một tờ khăn giấy qua, bình tĩnh nói: “Nhổ ra đi, đừng ăn, không khéo có độc đấy.”

Lý Dung Thanh ngậm một miếng cơm, đang định nuốt chửng thì khăn giấy đã chìa tới trước mặt, giọng Phong Vân Lam vẫn đều đều: “Nhổ ra đi, chưa chín kỹ ăn vào đau bụng đấy.”

Lý Dung Thanh: “...”

Phong Vân Lam: “...”

"Lần đầu nấu cơm mà được thế này là giỏi lắm rồi," Lý Dung Thanh cố gắng tìm lời an ủi cô. “Cứ từ từ, lúc anh mới tập nấu còn chẳng bằng em đâu.”

“Em có thể hỏi anh học nấu cơm từ mấy tuổi không?”

Lý Dung Thanh đáp: "Sáu tuổi thì phải?" Hắn không nhớ rõ lắm.

Phong Vân Lam không khỏi sững người.

Sau khi Trương Cần có con ruột, bà ta liền sai bảo Lý Dung Thanh như kẻ ở, việc Lý Dung Thanh bé tí đã biết nấu cơm dường như cũng không có gì lạ.

Sáu tuổi thì lớn ngần nào chứ? Người còn chưa cao tới bếp lò.

Phong Vân Lam tựa như thấy được Lý Dung Thanh bé nhỏ, trời còn chưa sáng đã phải lọ mọ dậy từ chiếc giường lạnh lẽo, bắc ghế đẩu, tay chân bé xíu cố gắng nấu bữa sáng cho cả nhà.

Một sự xúc động dâng trào khiến cô buột miệng thốt lên: “Sau này em thương anh!”

Lý Dung Thanh ngẩn ra, có chút mờ mịt, chưa kịp phản ứng.

Phong Vân Lam mím chặt môi, cứng nhắc nói: “Không có gì đâu, em có thể nghe anh kể chuyện hồi nhỏ được không?”

Lý Dung Thanh theo bản năng muốn từ chối.

Có gì đáng để kể đâu.

Ký ức tuổi thơ của hắn là những ngày làm việc không xuể, trời chưa sáng đã phải dậy, cả nhà ngủ say từ lâu hắn mới làm xong việc, ngày nào cũng mệt đến nỗi đầu vừa chạm gối là ngủ say như chết.

Lớn thêm chút nữa, đủ sức làm việc nặng hơn, thì cuộc sống lại càng thêm vất vả, suốt ngày bị đánh bị mắng.

Ban đầu, Lý Dung Thanh nghĩ rằng do nhà nghèo, bố mẹ phải vất vả mưu sinh bên ngoài, nên dù trong lòng tủi thân, không được bố mẹ yêu thương, hắn vẫn hiểu chuyện mà lặng lẽ chịu đựng, tự nhủ mình là anh cả phải giúp đỡ bố mẹ, chăm sóc em trai.

Nhưng khi em trai Lý Kim Sơn ngày một lớn, sự đối xử khác biệt giữa hai anh em càng thêm rõ rệt.

Lý Kim Sơn muốn ăn gì, chơi gì, Lý Đại Lực và Trương Cần không nói hai lời liền mua cho, năm nào Lý Kim Sơn cũng có quần áo mới, giày mới để diện, còn Lý Dung Thanh chỉ có thể mặc lại quần áo cũ, giày cũ của người khác, thậm chí đến cơm cũng không được ăn no.

Có sự so sánh, Lý Dung Thanh dần hiểu ra, không phải nhà không có tiền, mà là bố mẹ không thương hắn.

Họ có thể đưa Lý Kim Sơn đi du lịch khắp nơi, nhưng lại kêu không có tiền, không cho Lý Dung Thanh học tiếp cấp ba, cho dù hắn có van xin khổ sở, hứa sẽ xin học bổng, sẽ đi làm thêm vào dịp nghỉ hè nghỉ đông cũng không được.

Từ đó, Lý Dung Thanh không còn khao khát tình thương của cha mẹ nữa. Hắn nghe theo sự sắp đặt của họ, bỏ học đi làm, ban đầu nghĩ kiếm tiền tự lo cho mình ăn học, nhưng sau đó tiền kiếm được đều bị Trương Cần thu sạch không thiếu một xu, tiền lén giấu giếm cũng đều bị cha mẹ tìm ra tịch thu.

Hắn biết rõ, trước khi thành niên, hắn không thể nào thoát khỏi gia đình này để có được tự do.

Lý Dung Thanh âm thầm chịu đựng, vừa đi làm, vừa lén xem sách giáo khoa của em trai để tự học, chỉ sợ rời xa lớp học quá lâu, sau này cầm lại sách vở sẽ rất khó khăn.

Ngày tháng tuy gian khổ, nhưng trong lòng Lý Dung Thanh vẫn có hy vọng, nên cũng không cảm thấy quá đau khổ.

Thế nhưng, khi có một người, chỉ bằng một câu nói đã lập tức thấu hiểu nỗi tủi thân và cay đắng của hắn, dùng ánh mắt ẩn chứa sự đau lòng và thương xót nhìn hắn, tỏ rõ vẻ bất bình thay hắn nhưng lại cố gắng kìm nén vì sợ làm hắn buồn, cố tỏ ra bình tĩnh... Thứ mà Lý Dung Thanh vẫn tự nhủ "không sao đâu" bỗng chốc có dấu hiệu sụp đổ.

Không khí có chút kỳ lạ, Lý Dung Thanh thầm nghĩ, phải nói gì đó thôi.

Nhưng cổ họng như có gì đó chặn lại, một chữ cũng không nói nên lời, như thể chỉ cần mở miệng, nỗi tủi thân sẽ không kìm được mà tuôn trào.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí có phần nặng nề, im ắng.

Lý Dung Thanh nhấc máy.

Trong điện thoại truyền đến giọng một người phụ nữ cáu kỉnh, chỉ nói một câu: “Cút về nhà ngay cho tao!”

Tút tút…

"Là mẹ anh, gọi anh về nhà." Lý Dung Thanh gượng gạo kéo khóe miệng.

Phong Vân Lam: “Để em đưa anh về.”

Hệ thống nín nhịn không lên tiếng, mãi đến khi Lý Dung Thanh lên xe buýt.

"Cô thật sự yên tâm để cậu ta về một mình à?" Hệ thống nói.

Lý Dung Thanh vừa đi, Phong Vân Lam lại trở về dáng vẻ lười nhác ban đầu.

Cô vắt chân ngồi nghịch điện thoại trên ghế dài, không những lười nói thêm một chữ, mà đến biểu cảm cũng lười bày ra.

Hệ thống mặt dày mày dạn, tiếp tục công kích: “Nếu là người của Giải Trí Thành, tối nay bạn trai cô không yên ổn đâu đấy.”

Ánh sáng huỳnh quang từ điện thoại chiếu lên gương mặt vô cảm của Phong Vân Lam. Ngoài ngón tay lướt trên màn hình, đến tròng mắt cô cũng không hề chuyển động, trông như một thiếu niên tự kỷ đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Hệ thống: “...”

Chừng hai mươi phút sau, một cuộc điện thoại gọi tới. Phong Vân Lam bắt máy, "Ừ" một tiếng, rồi tiện tay đút điện thoại vào túi, sải bước nhanh ra khỏi tiểu khu. Ánh mắt cô lướt một vòng, rồi lập tức đi về phía một chiếc xe tư nhân đang nháy đèn.

Người lái xe là một phụ nữ trung niên, nhìn Phong Vân Lam qua kính chiếu hậu, đọc số điện thoại xác nhận hành khách, sau đó dặn: “Thắt dây an toàn vào.”

Chiếc xe khởi động.

Phong Vân Lam căn thời gian cực chuẩn, đến trạm gần như cùng lúc với xe buýt của Lý Dung Thanh.

Cô đợi Lý Dung Thanh đi xa một đoạn mới đủng đỉnh theo sau, không lên lầu mà đi một vòng quanh khu dân cư.

Giữa các dãy nhà có một chiếc xe hơi mới keng.

Khu này toàn là nhà cho thuê, đường sá chật hẹp, người thuê nhà phần lớn là dân lao động ngoại tỉnh như gia đình Trương Cần, đa số đều không dư dả tiền bạc để mua xe.

Phong Vân Lam đi một vòng quanh khu này, cũng chỉ phát hiện ra chiếc xe tư nhân sang trọng này, hoàn toàn lạc lõng giữa khung cảnh nhếch nhác xung quanh.

Cô nhìn chằm chằm chiếc xe.

“Ta nhớ ngươi tự giới thiệu là hệ thống bảo vệ cục cưng.”

Hệ thống được quan tâm mà hoảng sợ, không ngờ cô lại chủ động bắt chuyện với mình, vội nói: “Đúng vậy.”

Phong Vân Lam: “Ngoài việc cung cấp tuyến vận mệnh của Lý Dung Thanh, ngươi còn có ích lợi gì khác nữa không?”

Lời này có thể là châm chọc, cũng có thể chỉ đơn thuần là thắc mắc, hoàn toàn tùy thuộc vào cách người nghe lý giải.

Hệ thống cho rằng đây là một câu hỏi vô cùng lịch sự, nó dè dặt trả lời: “Bảo vệ an toàn tính mạng cho cô, giúp cô đao thương bất nhập, nước lửa không xâm.”

"Vậy cũng vô dụng." Phong Vân Lam bực bội “Hóa ra 'cục cưng' không phải Lý Dung Thanh mà là ta à?”

Hệ thống: “...”

“Thôi được, nếu ta không hiểu sai thì sức mạnh của ngươi chỉ có thể dùng để tăng cường cho ta, đúng chứ?”

Hệ thống rầu rĩ nói: “Đúng vậy.”

Nó là thần thức của Chủ Thần hóa thành, Phong Vân Lam là thực thể vị diện của Chủ Thần, xét về một mặt nào đó, hai người là đồng chất đồng loại, cho nên sức mạnh của nó, cũng chính là sức mạnh của Chủ Thần, có thể trực tiếp tác động lên người Phong Vân Lam.

“Ở đây không có camera giám sát chứ?”

"Không có," Hệ thống thành thật trả lời.

"Vậy được rồi." Phong Vân Lam nở một nụ cười nham hiểm. “Chiếc xe này trông có vẻ đắt tiền đấy.”

Hệ thống: “?”

Lý Dung Thanh lên lầu, đến cửa nhà.

Cánh cửa chống trộm hé một khe nhỏ, ánh đèn từ trong hắt ra, chiếu sáng một khoảng nhỏ ngoài hành lang, nhưng càng làm những chỗ khác thêm tối tăm.

Trong nhà rất yên tĩnh, phòng khách bừa bộn chật chội không một bóng người. Cửa phòng của Trương Cần và Lý Đại Lực đóng chặt, bên trong có tiếng người khe khẽ nói chuyện, Lý Dung Thanh nghe ra là giọng của bố mẹ và em trai.

Cửa bị khóa trái, Lý Dung Thanh vặn thử không mở được, nghi hoặc gọi: “Cha? Mẹ? Tiểu Sơn?”

Bên trong cánh cửa đột nhiên im bặt, căn nhà thuê không một tiếng động, vì thế tiếng mở cửa phòng ngủ của Lý Kim Sơn ở kế bên càng trở nên đặc biệt rõ ràng.

Đó là một người đàn ông xa lạ, thân hình cao lớn vạm vỡ, chiếc áo ba lỗ bó sát căng những múi cơ, bờ vai và cánh tay lộ ra ngoài có hình xăm màu xanh lam. Hắn ta miệng nhai kẹo cao su, nhìn chằm chằm Lý Dung Thanh, nở một nụ cười kỳ dị đầy vẻ hung ác: “Yo, về rồi à.”

Phía sau hắn, người thứ hai bước ra.

Lý Dung Thanh vừa thấy người này, sắc mặt liền thay đổi.

“Thiên, anh Thiên.”

Người này là đàn em của Dương Kim Vĩ, tối qua Lý Dung Thanh đã gặp.

"Hừ." Anh Thiên ngậm điếu thuốc, sắc mặt âm trầm. "Thằng nhóc, gan mày cũng to đấy." Hắn ta dường như lười nói nhảm với Lý Dung Thanh, hất cằm ra hiệu cho gã đô con: “Lôi Tử.”

Lôi Tử nhếch mép cười, đôi mắt ánh lên vẻ tàn nhẫn nhìn chằm chằm Lý Dung Thanh rồi bước tới.

"Cha! Mẹ!" Lý Dung Thanh kinh hoàng đập cửa.

Nhưng mấy người bên trong như chết rồi, không một tiếng động... Không, Lý Dung Thanh nghe thấy một chút động tĩnh rất nhỏ, tuy không nhìn thấy nhưng hắn có cảm giác kỳ lạ —— mấy người bên trong đang chen chúc nhau ghé sát tai vào cửa, hóng chuyện bên ngoài.

Lý Dung Thanh lùi lại hai bước, đột nhiên xoay người.

"Chạy đi đâu!" Lôi Tử gầm lên.

Căn nhà thuê quá nhỏ, Lôi Tử nhanh chóng bước hai bước đã chặn trước mặt Lý Dung Thanh, "Rầm" một tiếng ấn mạnh hắn vào cửa, như thể nhìn một con chuột nhỏ đang giãy giụa hấp hối, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, hưng phấn:

“Đi theo bọn tao đi, nhóc con.”

Lý Dung Thanh dựa sát vào tường, không còn đường lui: “Tôi, tôi không làm.”

"Mày nói không làm là không làm à?" Anh Thiên ném điếu thuốc, nhổ một bãi nước bọt, rồi vươn tay túm lấy mặt Lý Dung Thanh, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên mồ hôi nhễ nhại. “Cha mẹ mày nhận của tao một khoản tiền lớn rồi, số tiền đó bọn họ không nỡ nhả ra, đành phải bán con trai cho anh Dương làm công trừ nợ. Trước khi trả hết nợ thì mày đừng hòng đi, hiểu chưa?”

Nói rồi, vỗ vỗ vào mặt cậu thiếu niên.

"Anh, anh nói bậy! Mua bán người là phạm pháp!" Gương mặt tái nhợt của Lý Dung Thanh hằn rõ vết đỏ, hắn dựa sát vào bức tường phía sau, gần như đứng không vững, hoảng loạn nói: “Tôi muốn báo cảnh sát!”

“Ồ, mày không nhắc tao cũng quên. Lôi Tử.”

Lôi Tử dễ dàng khống chế Lý Dung Thanh, móc điện thoại từ người hắn ra, nện mạnh xuống đất, chiếc điện thoại cũ nát không biết đã dùng bao nhiêu năm vỡ tan tành ngay tại chỗ.

Lý Dung Thanh liều mạng giãy giụa, lớn tiếng kêu: "Cha! Cha! Mẹ!" Nhưng Trương Cần và Lý Đại Lực đều không lên tiếng, lòng hắn tuyệt vọng, hét khản cả giọng: “Tiểu Sơn! Báo cảnh sát đi! Anh xin em...”

“Câm miệng!”

Lôi Tử mặt đầy sát khí, giơ tay định tát mạnh hắn, lại nghe dưới lầu truyền đến một tiếng "ầm" lớn, động tác bất giác khựng lại.

"Tiếng gì vậy?" Anh Thiên nhíu mày, cứ cảm thấy như bỏ sót điều gì đó, nhất thời không nghĩ ra.

Ngay sau đó.

Tiếng loảng xoảng, rầm rầm, đùng đoàng liên tiếp vang lên.

Sắc mặt anh Thiên đột ngột thay đổi, lao nhanh ra phía cửa sổ, thò đầu nhìn xuống dưới lầu, rồi đột nhiên chửi ầm lên: “Cmn! Xe của bố mày!”

Lôi Tử bỏ Lý Dung Thanh ra, vội vàng chen tới nhìn ra ngoài, các tòa nhà khác cũng có người giống hắn đang nhìn xuống dưới.

"Đệt!" Vừa nhìn, Lôi Tử ngẩn người, rồi cũng chửi theo: “Thằng chó nào làm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play