Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Xuyên thư , Nữ phụ , 1v1 , Trung khuyển , Song thị giác.
Văn án chính: [1v1 | Song góc nhìn | Ngọt sủng | Nam chính ngoài lạnh trong ngốc, si tình tự mình cắm cờ theo đuổi]
(Tình cảm là chính – tuyến cốt truyện làm nền.)
Cố Tang Ninh truyền nhân duy nhất của nghề nhuộm vải và thêu tay truyền thống bỗng một ngày lại xuyên vào quyển tiểu thuyết từng đọc.
Thế thì còn chần chừ gì nữa? Tất nhiên phải nỗ lực tạo dựng cơ đồ! Nhưng trước hết, phải nhanh chóng tranh thủ tình cảm của nam chính cái đã!
Nào ngờ vận mệnh trêu ngươi lá thư tình đáng lẽ nên gửi cho nam chính lại lạc tay, bị đưa thẳng tới tay vị Diêm Vương sống đương triều – Nhiếp chính vương đại nhân.
Cố Tang Ninh mặt cắt không còn giọt máu:
“Ta xong rồi, chắc chắn sẽ bị chém đầu, cảm nhận nỗi đau không thể xoá mờ…”
Nhưng ai ngờ, hôm sau…
Vị Nhiếp chính vương quanh năm áo đen như màn đêm kia… lại mặc một thân bạch y phá lệ.
Thị vệ khó hiểu: “Vì sao vương gia như biến thành người khác, suốt ngày làm mấy chuyện kỳ quặc?”
Hoàng đế cũng không hiểu: “Đệ đệ ta xưa nay kiêu ngạo lãnh đạm, sao vừa thấy nữ nhi thứ xuất nhà họ Cố liền như mất hồn?”
Cố Tang Ninh càng không hiểu nổi…
Vì sao Phó Cảnh Diệp cứ nhìn nàng bằng ánh mắt thẹn thùng mà miệng thì lại thốt ra lời đáng sợ?
“Ta sẽ mãi mãi ở bên nàng, kể cả cái chết cũng không thể chia lìa.”
…Hả? Ý là dù chết cũng hoá thành quỷ đeo bám sao?
Mỗi lần đối diện với Phó Cảnh Diệp, Cố Tang Ninh đều bình thản nhắm mắt chờ chết.
Nhưng mở mắt ra lại chỉ thấy vẻ mặt căng thẳng đến cứng ngắc và đôi tai đỏ bừng như nhỏ máu của hắn.
—————————
“Lá thư ấy… là ta đưa nhầm người.”
Sau khi thành thật nói ra sự thật, Cố Tang Ninh chỉ muốn trở về sống những ngày an nhàn. Nào ngờ đêm ấy trời mưa tầm tã, hắn lại đuổi theo nàng về tận phủ.
“Là ta sai rồi… đừng bỏ rơi ta, cầu xin nàng…”
“Không, khoan đã… cái gì… ngài đừng khóc mà…”