Nàng sớm đã nghe nói vị Thái tử này quanh năm ốm yếu, trong lòng nghĩ chắc cũng chẳng còn tinh thần đâu mà đọc sách. Ban đầu còn thấy khẩn trương một hồi, nhưng chờ mãi chẳng có ai đến, nàng dần thả lỏng, bắt đầu đi loanh quanh xem xét. Đứng bên kệ sách lật giở từng quyển, tình cờ tìm được mấy cuốn thú vị, nàng cảm thấy có chút mệt liền cầm sách ngồi xuống giường nệm để đọc. Có lẽ vì khi ấy đang là đầu giờ chiều, trong phòng lại ấm áp, nên nàng xem được một lúc thì nghiêng người, dần dần thiếp đi.

Tư Đồ Giác đẩy cánh cửa hồng cách thông với thư phòng, cảnh tượng đập vào mắt chính là một tiểu nha đầu nằm nghiêng trên giường nệm, úp mặt lên sách mà ngủ.

Hắn thấy vậy không khỏi buồn cười, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt, rồi đi thẳng đến trước mặt nàng.

Hắn khẽ ho một tiếng, nữ tử lập tức giật mình tỉnh dậy. Quyển sách trong tay rơi ngay xuống đất, nàng trông thấy tà áo trắng của hắn liền hoảng hốt lăn xuống giường, quỳ rạp dưới đất trước mặt hắn.

“Điện hạ thứ tội…” Toàn thân nàng run lẩy bẩy, lo lắng đến cực độ. Có lẽ vì đã rời cung lâu ngày, nàng nhất thời quên mất phải luôn cảnh giác. Nếu chủ tử không vui, chỉ một lỗi nhỏ như vậy cũng có thể bị đánh chết trong cung.

Thấy nàng run rẩy như cành liễu trước gió, ánh mắt Tư Đồ Giác thoáng lạnh, hỏi: “Ngươi phạm lỗi gì?”

“Nô tỳ không nên thất lễ, xin điện hạ trách phạt.” So với việc bị người khác quở trách, chi bằng tự mình nhận tội trước, may ra còn được nhẹ tay.

Tư Đồ Giác không thích nhìn nàng sợ hãi như vậy.

“Cô không nhìn thấy ngươi ngủ.”

“A?” Đường Nhụy ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn. Nhưng khi thấy rõ khuôn mặt đối phương, nàng càng thêm sửng sốt, tròn xoe mắt ngơ ngác.

Người trước mặt mày như vẽ, mũi cao như ngọc, môi đỏ tựa son, đôi mắt phượng nghiêng dài sáng như sao trời. Dung mạo như vậy, so với nữ tử còn xinh đẹp hơn vài phần. Chỉ là giữa hàng mày lại mang khí lạnh lẽo, sắc bén khiến người khó lòng bỏ qua.

Dung mạo này, lại giống hệt người kia!

Đường Nhụy ngẩn ra một thoáng, nhưng rồi nhanh chóng nghĩ lại, Thái tử và Thập Tam hoàng tử vốn là huynh đệ cùng cha, giống nhau cũng là điều dễ hiểu.

Dù vậy, giữa hai người vẫn có điểm khác biệt. Thiếu niên nọ diễm lệ, rực rỡ như ánh lửa, còn Thái tử lại lạnh lẽo như băng tuyết, chỉ một ánh nhìn đã khiến người rợn tóc gáy.

Tư Đồ Giác thấy nàng cứ nhìn chằm chằm mình, môi hơi nhếch lên: “Xem đủ chưa?”

Đường Nhụy giật mình hoàn hồn, vội vàng cúi đầu.

Tư Đồ Giác ngồi xuống trước án thư, liếc thấy mấy quyển sách đặt bên cạnh, nhíu mày hỏi:
“Đây là gì?”

“Bẩm điện hạ, là nô tỳ chuẩn bị cho điện hạ mấy quyển sách. Nếu điện hạ rảnh rỗi thì có thể đọc giải sầu.”

Tư Đồ Giác cầm lên lật xem, là mấy tập tản văn, ghi chép nhỏ, dung lượng tuy không lớn nhưng nội dung tinh tế, lại rất thú vị.

Đường Nhụy lén liếc Thái tử đang đọc, bản thân vẫn còn quỳ, hắn không bảo đứng thì nàng cũng không dám tự tiện.

Tư Đồ Giác đọc xong một quyển, ngẩng đầu nhìn lại thấy nàng vẫn quỳ sát dưới đất, thân hình nhỏ nhắn gần như lọt thỏm sau thư án.

“Còn quỳ làm gì?” Hắn nhíu mày, “Cô không thích người khác cứ động chút là quỳ. Ngươi không có xương cốt sao?”

Đường Nhụy lập tức đứng lên. Cung quy là vậy, nàng vốn tưởng thế là đúng. Người ta nói Thái tử tính tình cổ quái, quả thật là cổ quái đến mức đáng sợ.

“Pha trà.” Hắn nói một câu nhẹ bẫng trong lúc vẫn đang xem sách. Đường Nhụy đành phải xoay người đi pha trà.

Nàng nhìn vị điện hạ này, thần sắc thanh thản, trông đâu giống người đang bệnh?

Đặt chén trà xuống trước mặt hắn, nàng vẫn không dám nhìn thẳng. Mỗi khi đối diện với hắn, nàng lại không kìm được mà nhớ tới người kia.

☆ Tin vui

“Mài mực.”

Xem ra vị này có hứng thú. Đường Nhụy mài mực, chỉ thấy hắn chấm bút rồi viết xuống hai hàng chữ.

Nét chữ mạnh mẽ hữu lực, như ngựa bạc lao vào thép, chính là một câu thơ: “Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn.” (Dáng hoa mờ nghiêng soi dòng nước nông, hương thoảng nhẹ lững lờ trong ánh trăng chiều.) Là một câu thơ cổ viết về hoa mai.

Hắn hơi nhếch môi, thoáng vẻ đắc ý, quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh, nàng đang ngẩn người kinh ngạc.

"Như thế nào?” Thái tử hỏi.

Đường Nhụy lúc này mới sực tỉnh, cúi đầu đáp:
“Chữ của điện hạ tất nhiên là tuyệt hảo.”

Nàng thật sự không ngờ, không chỉ dung mạo tương tự, mà ngay cả nét chữ cũng rất giống người kia.

Tư Đồ Giác hài lòng đặt bút xuống, mấy năm qua chưa từng luyện thư pháp mà tay vẫn chưa phế. Thập Tam hoàng tử đời này không giống kiếp trước, kiếp trước là kẻ kinh tài tuyệt diễm, tuổi mười ba mười bốn đã văn võ song toàn. Còn hiện tại, Thập Tam là một phế nhân, hẳn không ai sẽ nghi ngờ hắn là người trọng sinh trở lại.

Hắn chậm rãi đứng dậy, thân thể tuy đã khá hơn, nhưng bệnh cũ kéo dài, vẫn cần nghỉ ngơi thêm ít ngày.

Nhớ ra một chuyện, hắn quay sang thiếu nữ bên cạnh nói: “Ngày mai, ngươi theo cô đến một chỗ.”

“Điện hạ…” Đường Nhụy giật mình. Nàng chỉ là một chưởng thư nhỏ bé, phụ trách sự vụ thư phòng trong cung. Khi ra ngoài vốn đã có nội thị tùy hầu, sao lại đến lượt nàng? Như vậy đâu hợp quy củ.

“Ừ?” Tư Đồ Giác nhíu mày, liếc nàng một cái. Đường Nhụy hiểu ngay không thể kháng chỉ, liền cúi đầu đáp: “Tuân mệnh.”

Đúng lúc đó, bên ngoài Điền Quảng bước vào bẩm báo, lại là việc uống thuốc.

Điền Quảng theo sau Trình Chi Minh, mà Trình Chi Minh thì cảm thấy mình đúng là xui xẻo tám đời mới phải vướng vào việc hầu hạ Thái tử uống thuốc thế này. Trong lòng nơm nớp lo sợ, hắn đã bỏ thêm rất nhiều mật ong và cam thảo, khiến thuốc gần như không còn vị đắng, nếu lần này Thái tử vẫn còn bắt bẻ, hắn cũng hết cách. Vị này mà nổi giận, động tay động chân, đập chén cau mày, thật sự rất đáng sợ.

Tư Đồ Giác nghe nói lại là chén thuốc, không khỏi nhíu mày, sắc mặt lạnh băng, bực bội nói:
“Đem lên. Nếu vẫn khó uống, cô sẽ lột mũ Thái y!”

Trình Chi Minh hai chân run lẩy bẩy bưng chén thuốc đi tới, lần này không bị đập chén thì cũng khó giữ nổi mũ quan bao năm nay.

Đường Nhụy đứng một bên nhìn dáng vẻ khổ sở của cữu cữu, trong lòng không khỏi thấy tội, lại lo lắng nhìn Thái tử.

Tư Đồ Giác cầm lấy chén thuốc, mày cau chặt, một mùi thuốc xộc lên mũi, bản thân hắn vốn đã uống mười mấy năm thuốc, chỉ ngửi mùi thôi cũng đủ khó chịu.

Uống một ngụm, vị ngọt không ra ngọt, đắng chẳng ra đắng, lại còn có chút sáp sáp kỳ lạ, vừa định nổi cáu, thì thấy bên cạnh có một bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo đưa tới một quả mơ, giọng nói dịu dàng: “Điện hạ ăn quả này rồi sẽ không thấy thuốc khó uống nữa.”

Hắn cầm lấy quả mơ bỏ vào miệng, vị chua ngọt hòa quyện quả nhiên dễ chịu hơn nhiều. Hắn lại uống thêm hai ngụm, Đường Nhụy liên tục đưa ba quả mơ, hắn uống xong hơn nửa chén thì đặt xuống.

Điền Quảng đứng bên cạnh mở to mắt nhìn, trước giờ Thái tử uống thuốc ai cũng không dám đến gần, trừ phi không muốn sống. Mà tiểu nha đầu này đứng bên không làm gì cả, thế mà lại bình yên vô sự, đúng là kỳ lạ.

“Khăn.” Tư Đồ Giác nói.

“A?” Đường Nhụy sửng sốt, thấy khóe miệng hắn còn vết thuốc màu nâu liền vội vàng lấy khăn từ tay áo ra, hai tay dâng lên trước mặt điện hạ.

Tư Đồ Giác cầm khăn lau khóe miệng, rồi đặt luôn lên bàn.

Điền Quảng trợn mắt há mồm, điện hạ xưa nay chưa từng dùng đồ của người khác!

Trình Chi Minh cúi đầu, sợ đến mức không dám thở mạnh. Mãi mà không nghe tiếng chén vỡ, lén ngẩng lên nhìn, thấy sắc mặt điện hạ bình thản, Đường Nhụy thì đứng một bên hầu hạ.

“Ra ngoài đi.”
Thái tử lên tiếng, Điền Quảng mừng rỡ, chuyện rốt cuộc cũng xong, vội vàng tiến lên cầm chén thuốc, kéo theo Trình Chi Minh cùng rút lui.

Trong thư phòng không có quả mơ, Tư Đồ Giác liếc nữ tử một cái: “Quả mơ từ đâu mà có?”

Đường Nhụy vội đáp: “Phi Vân sở.”
Lúc trưa ăn cơm trở về phòng có vài món quả khô, nàng tiện tay mang theo vài viên. Trước đây Thấp tam hoàng tử bị bệnh uống thuốc, nàng vẫn dùng cách này để dỗ dành, không ngờ giờ dùng với Thái tử cũng hiệu quả. Nàng sợ cữu cữu bị mất chức nên mới cả gan thử.

“Lấy hết ra.” Hắn nói.

Đường Nhụy đành phải lấy hết vài quả mơ còn giấu trong tay áo ra, đặt lên bàn.

Tư Đồ Giác cúi đầu nhìn thấy, lại nhíu mày:
“Ngươi thật biết giấu của riêng. Về sau không được nữa.” Nói xong, hắn nhặt một viên bỏ vào trong miệng.

Đường Nhụy vẻ mặt đau khổ nghĩ thầm, nếu điện hạ thích quả mơ thì có thể để hạ nhân chuẩn bị cả một sọt lớn, sao lại nhất định phải dùng của nàng?

Từ thư phòng trở về, hai chân Đường Nhụy tê rần, đoán chừng do đã lâu không làm việc nên nhất thời chưa quen.

Trên đường về Phi Vân sở, nàng nhìn thấy cữu cữu mặc quan phục màu đen của Thái y, đứng ở ven đường vẫy tay gọi mình. Nhìn quanh không thấy ai, nàng liền bước qua.

“Nhụy Nhi, sao con lại ở đây?” Trình Chi Minh lo lắng hỏi. Hôm qua ông mới nghe con trai nhắc muốn đến Đường gia cầu hôn, hôn sự này ông cũng đồng ý. Đường gia vốn là thế gia nhiều đời làm quan, Đường Nhụy lại do chính ông nhìn lớn lên, vốn dĩ ông còn định tự mình đến bàn chuyện, nào ngờ lại thấy cháu gái xuất hiện ở nơi này.

“Nói là trong cung tuyển chọn nữ quan, bị đưa vào Đông Cung làm chưởng thư nữ quan bát phẩm.”

Trình Chi Minh sững sờ, bát phẩm, tuy là người hầu bên cạnh Thái tử, nhưng chức quan chỉ thấp hơn ông một bậc. Tưởng rằng là con dâu tương lai của mình, không ngờ lại trở thành đồng liêu, thật đúng là trớ trêu. Nữ quan nếu như không được chủ tử giữ lại, đến năm hai mươi lăm tuổi có thể rời cung lấy chồng; nhưng nếu bị giữ lại, thì cả đời khó mà ra khỏi cung.

“Vậy con với…”

Đường Nhụy biết ông muốn hỏi gì, cúi đầu nói:
“Nhụy Nhi không dám làm lỡ thanh xuân của biểu ca, xin cữu cữu nhắn lại giúp, để biểu ca sớm tìm được người tốt.”

Lúc này Trình Chi Minh cũng không biết nên nói gì, chuyện này không trách được ai, chỉ có thể trách số phận nhà mình kém may mắn.

“Thôi.” Ông thở dài, “Con ở Đông Cung….”
Tính khí vị Thái tử kia, lại thêm bản tính khó đoán, không biết có giữ được mạng hay không, ông cũng chẳng dám nói gì về tương lai, chỉ có thể dặn dò: “Con ở Đông Cung, phải tự lo cho bản thân. Nếu có gì khó khăn, cứ nói với cữu cữu.”

Đường Nhụy gật đầu.

Trình Chi Minh không dám ở lại lâu, mang theo tâm sự nặng nề rời đi.

Nhìn bóng lưng dượng khuất dần, Đường Nhụy nhớ đến biểu ca Trình Luân, cuối cùng là có duyên không phận, nàng chỉ mong hắn đừng trách mình.

*

“Cha, cha nói cái gì?”

Thiếu niên mặc áo xanh kinh ngạc trợn mắt. Những lời ông vừa nói với hắn, giống như chuyện hoang đường: Biểu muội đã đồng ý gả cho hắn, sao lại vào cung làm nữ quan?

“Không thể nào, không thể có chuyện đó! Cha chắc chắn nhầm rồi.”

Trình Chi Minh tức giận: “Ý con là cha già này lẩm cẩm? Người Đường gia đã đưa tin hỷ tới rồi! Đại nữ nhi của họ phong làm quý nhân, nhị nữ nhi vào Đông Cung làm nữ quan bát phẩm. Đám người Đường gia còn mang hỷ tin đến đây. Tự con xem đi!”

Ông cầm cuốn hồng sổ trên bàn ném xuống trước mặt Trình Luân đầy bực bội.

Trình Luân nhặt lên mở ra, quả nhiên thấy hàng chữ “Tin hỷ”. Quý nhân, nữ quan?

Khóe môi hắn hiện lên một nụ cười châm chọc, những thứ này, với Đường gia mà nói, đúng là chuyện mừng lớn! Hơn nữa còn là nữ quan bên cạnh Thái tử, con đường tiến thân coi như gần sát quyền lực. Đường gia hẳn cũng nghĩ như vậy.

Trình Luân chỉ cảm thấy tim gan như bị đào móc, nhưng hắn không cam lòng: “Nhụy Nhi sẽ không thay đổi, con biết nàng không tình nguyện vào cung. Nữ quan hai mươi lăm tuổi được thả ra lấy chồng, con có thể chờ…”

“Nhảm nhí!” Trình Chi Minh gần như quát,
“Nó năm nay mới mười bốn, con tính chờ mười năm? Trình gia chúng ta chẳng lẽ muốn bị thiên hạ cười chê? Ngày mai lập tức đính hôn cho con! Còn nữa, biểu muội tốt của con bảo ta nhắn lại, nàng nói chúc con sớm tìm được người như ý! Con tỉnh lại đi!”

Trình Luân bị cha mắng mặt mày trắng bệch, hoa mắt choáng váng, may có tiểu đồng bên cạnh vội đỡ lấy.

Trình Chi Minh thấy dáng vẻ con trai cũng xót xa, giọng mềm xuống: “Chuyện này coi như chưa từng xảy ra, quên đi. Con phải nhớ kỹ, năm nay con phải thi vào Thái Y Viện. Sau này nếu vào cung, cũng đừng làm phiền tới nàng nữa, nhất định phải nhớ rõ cho cha!”

Ánh mắt Trình Luân lại hiện lên một tia hy vọng, hắn nhất định phải gặp nàng một lần, hỏi cho rõ. Nếu nàng bảo hắn chờ, thì hắn sẽ chờ. Mười năm thì sao chứ?

☆ Phúc khí

Đường Nhụy phát hiện, vị Thái tử này về tính nết và thói quen đều rất giống với Thập tam hoàng tử trước kia. Chỉ cần theo thói quen của Thập tam hoàng tử mà làm, thì sẽ không có sai sót.

Nàng có chút khó hiểu, huynh đệ ruột mà lại giống nhau đến mức này sao? Nàng nhớ đến người kia, trong lòng khẽ động, hiện giờ, hắn có khỏe không?

Sáng sớm, Đường Nhụy đã sửa soạn xong. Thái tử thích ăn quả mơ, nàng liền mang theo nhiều khăn hơn. Mở hộp trang điểm, vô tình thấy miếng ngọc bội kia, ngọc bội khắc rồng uốn lượn tinh xảo, không nghi ngờ gì nữa, đương nhiên là ngọc bội của Thái tử. Trả? Hắn chưa chắc đã cần, liền đặt qua một bên. Dù sao cũng ở trong Đông Cung, ai còn để tâm đó có phải hay không là đồ của nam nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play