☆ Gặp nhau lần đầu
Rằm tháng Giêng, tuyết lớn ở Tây Kinh vừa tan, khắp nơi phủ một màu trắng xóa như được khoác tấm áo bạc.
Trời vừa tối, hai bên đường đã treo đầy những chiếc đèn lồng rực rỡ sắc màu. Trong tiết trời giá lạnh này, các tiểu cô nương, thiếu phụ đều rủ nhau ra đường ngắm đèn. Người đi lại nườm nượp, vai kề vai, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Thỉnh thoảng, một chùm pháo hoa phụt lên bầu trời, nổ tung rực rỡ, như ngàn đóa hoa tỏa nở, muôn hình vạn trạng, rực rỡ chói mắt.
Trong đám đông, một cô nương mặc áo bông màu trắng viền hồng nhạt, khoác thêm áo ấm, khuôn mặt trắng trẻo như tuyết, đang vừa đi vừa ngắm những dãy đèn lồng hai bên đường. Nàng bước chậm lại trước một chiếc đèn hình hoa mai.
Chiếc đèn tinh xảo vô cùng, như một nhành mai nở rộ trong gió, sống động như thật. Nàng nhìn say mê, một lúc lâu sau mới chỉ tay nói: “Chủ quán, ta muốn chiếc đèn này.”
Nàng đang định lấy bạc từ trong túi ra, thì một bàn tay đưa tới ngăn lại.
“Nhuỵ muội muội, chúng ta mời muội ra ngắm đèn, sao lại để muội trả tiền? Nếu muội trả, chẳng phải ca ca đây mất mặt lắm sao?” Trình Luân cười nhìn nàng, đưa tiền cho chủ quán, “Mắt nhìn không tồi, chiếc đèn hoa đăng này quả nhiên đẹp.”
Đường Nhuỵ khẽ mím môi, mỉm cười.
Trước mặt nàng là biểu ca Trình Luân. Trình gia và Đường gia là họ hàng gần, nàng cùng hai huynh muội Trình gia cùng nhau lớn lên. Trình Luân năm nay đã mười bảy tuổi, mặc áo gấm màu xanh lam, khoác áo choàng đen, dáng người cao ráo, khí chất nho nhã.
“Ca ca, sao huynh không khen đèn hoa đăng của muội cũng đẹp?” Trình Tư vừa nói vừa giơ cao chiếc đèn hình cá vàng trong tay, lắc lắc trước mặt hắn.
Trình Luân cười: “Muội cũng đẹp.”
Đường Nhuỵ cúi đầu nhìn chiếc đèn trong tay, lòng chợt nhớ lại vài chuyện đã qua.
Năm nàng mười bốn tuổi, tết Nguyên Tiêu hôm ấy tuyết rơi rất lớn. Nàng từng nói với hắn rằng mình mua được một chiếc đèn hoa mai thật đẹp, treo ở đầu giường, nếu sau này có cơ hội ra ngoài, nhất định sẽ cho hắn xem đèn hoa mai của nàng. Chỉ là... mãi cũng không chờ được ngày đó...
“Biểu muội?” Trình Luân thấy nàng hơi ngây người, như có tâm sự, “Đang nghĩ gì vậy?”
Đường Nhuỵ lắc đầu, mỉm cười: “Không có gì.”
Nàng không muốn nhớ lại những chuyện đã qua. Dù có thật sự tồn tại chuyện kiếp trước kiếp này hay không, nàng cũng hy vọng tất cả chỉ là một cơn ác mộng. May mà giờ đây nàng đã tỉnh lại khỏi giấc mộng đó. Hiện tại, nàng chỉ là một cô nương vô tư, trong sáng.
“Đi thôi.” Nàng cầm đèn bước về phía trước. Trình Luân quay lại nắm tay Trình Tư, ra hiệu cho hai gia phó phía sau theo kịp. Trên đường đông người, không cẩn thận là dễ lạc ngay.
Một cỗ xe ngựa xa hoa chầm chậm lăn bánh giữa dòng người. Một bàn tay thon dài vén tấm rèm dày nặng, một cơn gió lạnh thổi vào, người trong xe ho khẽ vài tiếng.
Nghe tiếng ho, Điền Quảng vội ghé đầu vào trong xe, quả nhiên thấy vị công tử kia lại vén rèm nhìn ra ngoài, vội khuyên: “Công tử, người còn chưa khỏi phong hàn, đừng để gió lùa vào. Nên thả rèm xuống đi thôi.”
“Câm miệng!” Giọng nói lạnh như băng tuyết truyền ra khiến Điền Quảng bất giác rùng mình.
“Dừng xe!” Vị trong xe ra lệnh.
Điền Quảng lập tức bảo xa phu dừng xe, hắn xuống xe bước đến bên cửa sổ. Tấm rèm được vén lên, người bên trong ánh mắt sáng rực nhìn ra ngoài.
“Đem chiếc đèn kia lại đây.”
Điền Quảng nhìn theo ánh mắt chủ tử, không khỏi dở khóc dở cười. Công tử chỉ chính là chiếc đèn hoa mai trong tay một tiểu cô nương.
“Công tử, nếu người thích, ta có thể đi mua cho người một chiếc giống hệt.”
“Cô, chỉ cần chiếc đó.” Giọng hắn trầm xuống, âm điệu lạnh dần. Điền Quảng lạnh sống lưng. Vị này tuyệt đối không phải hổ giấy, nghe lời vẫn hơn.
Điền Quảng căng da đầu bước đến trước mặt tiểu cô nương, nở nụ cười niềm nở.
Đường Nhụy khựng lại, ngước mắt nhìn người trước mặt. Người nọ mặc áo bông gấm cổ tròn thêu hoa, khuôn mặt tròn trĩnh, nước da hơi vàng, mắt thon dài. Nhưng nàng không quen người này.
“Cô nương, thật ngại quá, công tử nhà ta muốn chiếc đèn hoa mai trong tay cô nương. Ngài ấy hỏi, cô nương muốn bao nhiêu bạc?”
Nàng sững người, đưa mắt nhìn về chiếc xe ngựa phía xa. Bánh xe mạ vàng, rèm gấm dày, lan can chạm trổ hoa văn thủy mặc. Loại xe ngựa này, nếu không phải là con cháu quyền quý, người thường sao có thể dùng được?
Điền Quảng thấy nàng không đáp, vội vàng sốt ruột: “Cô nương cứ nói, bao nhiêu cũng được. Ta không ngại bạc.”
“Chỉ là một chiếc đèn thôi mà.” Đường Nhụy đưa chiếc đèn trong tay cho Điền Quảng, “Ta không cần tiền. Chủ tử nhà ngươi thích thì cứ cầm đi, xem như ta tặng cho hắn.”
Điền Quảng vui mừng: “Đa tạ cô nương.”
Hắn không khỏi liếc nhìn tiểu cô nương thêm một lần. Tầm mười ba, mười bốn tuổi, da trắng như tuyết, mặt như hoa phù dung, nét mặt trong trẻo mang theo khí chất trầm ổn vượt quá tuổi.
Trong lòng hắn có chút xấu hổ thay cho hành động của chủ tử mình, nhưng dù sao cũng lấy được chiếc đèn, cuối cùng cũng có kết quả để báo lại.
Người trong xe cẩn thận ngắm chiếc đèn trong tay, quả đúng như nàng từng nói — chiếc đèn hoa mai này thủ công tinh xảo, thực sự rất đẹp.
Hắn vén rèm xe, nhìn thấy cô bé mặc áo bông trắng viền hồng, búi tóc kiểu nguyên bảo, đang chậm rãi đi sang đường. Nét mặt non nớt, giống như lần đầu gặp gỡ.
“Điền Quảng,” hắn nói, “Đem cái này đưa cho nàng.” Dứt lời, từ tay áo lấy ra một miếng ngọc trắng trong suốt.
Điền Quảng nhận lấy, hơi ngạc nhiên. Đó là miếng ngọc bội khắc hình rồng uốn lượn bằng bạch ngọc, công tử vẫn đeo hằng ngày bên hông. Chỉ vì một chiếc đèn, chẳng phải quá không đáng giá? Nhưng công tử xưa nay nói một là một, dù không đáng giá, cũng phải mang đi tặng.
Hắn vội đuổi theo tiểu cô nương, nói: “Công tử nhà ta bảo không thể lấy không chiếc đèn của cô nương. Miếng ngọc bội này xem như là tạ lễ.” Nói xong liền nhét ngọc bội vào tay cô, quay người trở lại xe.
Đường Nhụy sững sờ nhìn miếng ngọc trong tay, trắng trong dịu dàng, chất ngọc tốt vô cùng. Hình khắc rồng uốn lượn, người thường sao dám dùng? Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chiếc xe ngựa hoa lệ rèm cửa khẽ lay động một chút rồi buông xuống, xe ngựa chậm rãi lăn bánh đi về phía xa.
Nàng định trả lại ngọc bội, nhưng người đông náo nhiệt, xe ngựa đã khuất hẳn giữa dòng người.
Trình Luân lôi kéo Trình Tư trở lại, vừa rồi đi ngang qua hàng hồ lô đường, cũng muốn mua. Hắn vừa thấy Đường Nhụy đứng chờ phía trước, vài bước đuổi kịp, nhìn một lượt không thấy chiếc đèn hoa mai.
“Chiếc đèn đâu rồi?” Trình Luân ngạc nhiên hỏi.
“Tặng người rồi.” Đường Nhụy khẽ cười đáp.
Trình Luân ngẩn người, đưa mắt nhìn quanh: “Đưa cho ai?”
“Một người qua đường, người ta muốn, liền cho.”
Trình Luân có chút khó hiểu, nói: “Huynh đi mua cho muội một chiếc khác.” Xoay người muốn quay lại tiệm vừa rồi mua đèn.
Đường Nhụy kéo góc áo biểu ca, lắc đầu: “Không cần.”
Trình Luân thấy nàng tối nay dường như có chút mất tập trung, lo nàng bị lạnh.
“Ta đưa ngươi về, tránh để cữu mẫu lo lắng.”
Đường Nhụy gật đầu.
Gia chủ họ Đường là viên ngoại lang Trung thư tỉnh viên lục phẩm. Quan hàm này nếu ở nơi khác còn có chút trọng lượng, nhưng ở đây, rơi một miếng ngói xuống cũng có thể đụng trúng một vị quan Tây Kinh, thật sự chẳng đáng kể gì.
Nhà họ Đường có một đích trưởng tử và hai đích nữ. Đích trưởng tử Đường Long hai mươi tuổi đã làm quan. Đại nữ nhi Đường Ngữ Ngưng vừa tròn mười bảy, năm nay vẫn luôn bận rộn việc tuyển tú trong cung. Thứ nữ Đường Nhụy, trên danh nghĩa là đích nữ, thực tế là con của thiếp. Thiếp thất mất sớm khi Đường Nhụy còn bé, hơn nữa xuất thân từ dòng dõi thư hương, được tổ mẫu thương xót vì mồ côi mẹ, nên ghi danh dưới danh nghĩa chính thất Trịnh thị, nuôi dưỡng bên gối, đãi ngộ như đích nữ. Ngoài ra còn có hai thứ nữ nhỏ tuổi khác.
Huynh muội Trình Luân thường đến nhà ngoại chơi, qua lại thường xuyên, trong số các tỷ muội nhà họ Đường, chỉ thân với Đường Nhụy.
Xe ngựa nhà họ Trình đến cửa, đã có một bà tử đứng chờ từ cửa nhỏ.
Chu ma ma nhìn Trình Luân một cái, nói: “Hôm nay dù sao cũng là Nguyên Tiêu, nếu là ngày thường, ra ngoài dạo thế này, phu nhân nhất định không vui. Dù sao cũng đều là cô nương, thiếu niên, chớp mắt đều đến tuổi luận hôn.” Nói rồi, bà đỡ lấy Đường Nhụy đi vào.
Lời này rơi vào tai Trình Luân, tự nhiên là không dễ nghe. Nay Đường Nhụy mười bốn tuổi, đã đến tuổi mai mối. Cha là Thái y chính bát phẩm, tuy làm việc trong cung, e là cũng không lọt vào mắt cữu mẫu. Mà hắn học nghề y, sau này định sẽ kế thừa nghiệp cha. Nhưng nghĩ lại, không phải còn có ngoại tổ mẫu sao? Hôn sự của Nhuỵ muội muội, người làm chủ, chưa chắc là chỉ có Trịnh thị.
Trình Tư còn nhỏ, nghe Chu ma ma nói thế thì có chút tức giận: “Thì sao chứ, chỉ là cùng nhau chơi thôi, ra ngoài dạo có gì ghê gớm.” Nàng kéo tay áo ca ca: “Ca, mau cầu hôn Nhuỵ tỷ tỷ đi, bằng không sau này tỷ ấy lấy người khác, không ai cùng ta dạo hội đèn lồng.”
Trình Luân đỏ mặt, nói: “Con nương nhà lành, đừng nói bậy! Chúng ta mau về thôi, trời lạnh thế này, mẫu thân chắc đang lo.”
☆ Đông Cung
Vào Thanh Lăng Uyển, Chu ma ma nhanh tay đưa lò sưởi đến cho nàng sưởi tay.
Bên ngoài rét buốt, trong phòng đốt lò sưởi, rất ấm áp.
“Khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, sao ngay cả cái đèn lồng cũng không mua?” Chu ma ma hỏi.
“Cho Tư muội muội rồi.” Nàng thuận miệng đáp.
“Đều đã là đại cô nương, đừng cứ như còn bé nữa. Tuy nói người Trình gia đi cùng, nhưng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, chẳng phải vẫn phải người nhà lo liệu? Nếu không phải tay chân ta già yếu, chịu không nổi cái rét bên ngoài, ta nhất định đi theo. Sau này tiểu thư cũng nên ít ra ngoài, tránh để mẫu thân lo lắng.”
Đường Nhụy không nói gì thêm, nhân lúc bà không chú ý nhìn thoáng qua ngọc bội trong tay. Ngọc bội như vậy không tiện để lộ ra ngoài, nàng liền khóa vào chiếc rương nhỏ của mình, chìa khóa trong tay nàng, không ai mở được.
“Tổ mẫu ngủ rồi sao?” Đường Nhụy hỏi.
“Ngủ sớm rồi. Trước đó còn nhắc đến tiểu thư, không chờ tiểu thư về được đã ngủ.” Chu ma ma vừa nói vừa đưa nước ấm vào: “Rửa mặt trước đi.”
Bên ngoài Thanh Lăng Uyển có một vườn hoa nhỏ, cách đó là sân của tổ mẫu.
Sau khi Đường Nhụy nằm xuống, Chu ma ma ngủ ở phòng ngoài cạnh nàng. Từ nhỏ nàng được Chu ma ma chăm sóc, tuy hơi lắm lời, nhưng chăm sóc rất chu đáo. Bên cạnh đích tỷ có hai ba nha hoàn, còn có hai ma ma. Dù ngoài mặt đều là đích nữ, nhưng nàng hiểu rõ trong lòng, vẫn có sự khác biệt. Tổ mẫu từng nói muốn cho nàng thêm một nha hoàn, nàng dịu dàng từ chối. Trước đây là vì sợ khiến mẫu thân không vui, giờ là vì muốn yên tĩnh một chút.
Nàng mơ màng ngủ thiếp đi, mộng mị chập chờn, có lẽ vì hình ảnh chiếc đèn lồng kia, trong mộng lại hiện ra vài chuyện cũ.
Nàng dường như lại thấy cánh cửa son đóng chặt kia, dường như lại thấy thiếu niên thanh lãnh ấy, dường như lại cảm nhận cơn đau như dao cắt trong bụng cùng những giọt máu đỏ thẫm nhỏ trên mặt đất...
Nàng bất chợt tỉnh giấc, ngồi bật dậy, hóa ra chỉ là một giấc mộng.
Kiếp trước của nàng, vào cung là do được Thái hậu để mắt, làm việc ở Từ An Cung. Sau không biết bị ai hãm hại, bị đày đến phế cung. Nơi đó, giam giữ một người, chẳng ai dám nhắc tới, vào phế cung rồi chẳng khác gì tù đày cả đời.
Nàng từng có lúc muốn liều mạng xông ra, nghĩ rằng chết đi còn hơn bị giam hãm cả đời, nhưng khi thấy thiếu niên kia, nàng đổi ý.
Ba năm, tuy dài mà cũng ngắn, vốn tưởng ngày tháng cứ thế trôi đi, không ngờ trời cao chỉ cho nàng ba năm.
Nàng không dám nhớ lại những ngày sống như dã thú bị vây nhốt kiếp trước, nhưng trong đầu lại không kiềm được hiện lên vài bóng dáng.