Trịnh thị khép lại sổ sách, Nghiêm ma ma bên cạnh vội vàng bước tới dâng trà.
Trịnh thị nhấp một ngụm, đặt chén xuống, đứng dậy: “Đi thôi, đến Nam Uyển xem thử, xem thử lão nhân kia có điều gì chỉ bảo.”
Nghiêm ma ma cười theo: “Phu nhân mới là đương gia chi chủ phủ này, ai mà chẳng biết? Phu nhân hà tất phải nghĩ nhiều, lão nhân gia cũng chỉ lải nhải mấy câu thôi.”
Trịnh thị lạnh lùng liếc bà một cái: “Lải nhải? Bà ta lải nhải, ta nghe đã mấy chục năm, cũng đủ rồi.”
Nghiêm ma ma thấy Trịnh thị không vui, liền thức thời im lặng.
Tới Nam Uyển, hai ma ma đỡ Trịnh thị, phía sau theo hai nha hoàn. Vừa đến nơi, Dương ma ma đã vội đi thông báo.
Trương thị sửa sang lại tóc, dựng thẳng lưng, nói: “Bảo nàng vào đi.”
Trịnh thị bước vào phòng, ngửi thấy mùi tử đinh hương, cau mày, đi tới trước mặt, Trương thị bảo nàng ngồi.
“Mẫu thân hôm nay tìm con có chuyện gì?” nàng hỏi.
“Vì chuyện hôn sự của Nhụy Nhi.” Trương thị dứt khoát nói, “Ta nghĩ tới nghĩ lui, trong Tây Kinh này người xứng với Nhụy Nhi không nhiều, chỉ có biểu ca nàng là Trình Luân là thích hợp. Chuyện hôn nhân này, ngươi thấy sao?”
Vừa nghe nhắc đến Trình gia, đáy mắt Trịnh thị liền hiện ra chút khinh thường, nói: “Mẫu thân có điều suy nghĩ lại. Trình gia chỉ là chức quan bát phẩm. Ở Tây Kinh có câu tục ngữ: 'Cưới vợ thì cưới thấp, gả nữ nhi thì gả cao'. Cưới vợ dòng dõi thấp một chút cũng được, chỉ cần hiền lành. Nhưng nữ nhi thì nhất định phải gả cho nhà cao hơn. Nhà ta là chức quan lục phẩm, gả vào nhà một thái y bát phẩm, nói ra chẳng phải để người ta cười cho?”
Trương thị nghe vậy, sắc mặt lập tức lạnh đi:
“Theo ngươi nói thì gả cho ai mới đúng?”
Trịnh thị mỉm cười nhạt: “Năm nay Hoàng thượng hậu cung đông đủ, trong cung vài vị hoàng tử cũng dần trưởng thành, có khi sang năm lại mở tuyển phi. Nhụy Nhi lớn lên cũng không tệ, tuy kém tỷ tỷ nàng đôi chút, nhưng nếu được quý nhân để mắt tới, thì Đường gia ta chẳng phải là phúc lớn trời ban sao…”
“Câm miệng!” Trịnh thị còn chưa nói hết đã bị Trương thị quát, “Ngữ Ngưng do ngươi đưa vào cung thì thôi, Nhụy Nhi là ta nuôi lớn, không đến lượt ngươi loạn xen vào. Trình gia ta thấy rất được, tuổi này định trước, hai năm nữa thành thân."
Lời này khiến Trịnh thị trừng mắt nhìn lên, nhưng đối phương là bà bà (mẹ chồng), nàng không tiện phát tác.
“Mẫu thân, người nên nghĩ cho kỹ, con không muốn Đường gia bị người ta chê cười.”
Trương thị nghe vậy giận không nhẹ: “Tôn nhi ta thì có gì kém? Gả cho Trình Luân còn tốt hơn là gả cho đám công tử ăn chơi trác táng, khổ cả đời! Việc này, dù ngươi có ý kiến, ta cũng sẽ tự mình quyết! Ngươi không phục thì đi nói với nhi tử ta! Ta mệt rồi, ngươi lui đi!”
Trịnh thị bị bà bà chọc giận đến mức muốn lật bàn, nhưng nhớ tới trượng phu hiếu thuận, đành phải nhịn cơn tức này. Trình gia, Trình gia, chỉ là nhà một thái y, khi nào có cơ hội trèo cao?
May mà Đường Nhụy không phải nữ nhi ruột nàng, bằng không nàng thật sự tức chết.
Trịnh thị tức giận rời khỏi Nam Uyển, đám nha hoàn đi theo không ai dám thở mạnh. Vừa ra khỏi, một nha hoàn lỗ mãng hấp tấp đâm vào.
Trịnh thị giận dữ, phất tay tát thẳng vào mặt nha hoàn, suýt nữa khiến nàng ngã xuống, trên mặt hiện rõ dấu tay đỏ bừng.
Nghiêm ma ma lập tức bước tới quát: “Đi đứng kiểu gì vậy? Thấy phu nhân mà dám lao vào?”
Nha hoàn uất ức cực kỳ, cố nhịn nước mắt nói:
“Nô tỳ chỉ là rất vui mừng, đến báo tin vui.”
Trịnh thị sững người: “Tin vui gì?”
Nha hoàn vội nói: “Đại tiểu thư qua sơ tuyển, được ghi tên!”
Trịnh thị lập tức mừng rỡ, cơn tức khi nãy tan biến, trên mặt hiện rõ nụ cười: “Thưởng! Thưởng lớn!”
Nghiêm ma ma thưởng bạc cho nha hoàn, lại bước tới chúc mừng: “Chúc mừng phu nhân, thật là chuyện vui lớn. Đây là khởi đầu thuận lợi, nói không chừng sẽ một bước trúng tuyển!”
Trịnh thị vỗ tay cười nói: “Nhất định, nhất định là vậy!”
Trên hành lang không xa, có hai tiểu cô nương đứng nhìn.
Đường Nhụy nghe thấy tỷ tỷ mình qua được sơ tuyển, sau đó còn có nhị tuyển, tam tuyển. Nàng nghĩ, có lẽ con đường này, Đường Ngữ Ngưng sẽ đi được rất xa, vượt khỏi sức tưởng tượng của mình.
Trình Tư bĩu môi: “Ai cũng đi tuyển, Thẩm gia nhị tiểu thư cũng đi. Ngày khác ta cũng đi.”
Đường Nhụy nghe nàng nói vậy, nhớ đến Thẩm Thanh Vận. Kiếp trước, nàng cũng từng vào cung tuyển chọn, kết cục giống mình, đều thành nữ quan.
Các nàng tuổi nhỏ từng thân thiết, vào cung thì đồng bệnh tương liên, nhưng về sau, mọi thứ đã thay đổi.
Trương thị giữ huynh muội Trình gia lại dùng bữa trưa, bảo Đường Nhụy cùng ăn. Nhìn thái độ tổ mẫu, sợ rằng chuyện hôn nhân này đã định. Sau bữa ăn, Trương thị nói thẳng, dù mẫu thân nàng có ý kiến, nhưng việc hôn sự này, bà sẽ toàn quyền quyết định, Trịnh thị không thể ngăn được.
Đường Nhụy cảm tạ tổ mẫu, trong lòng nghĩ, cứ thế này, e là sẽ đính hôn thật.
Sau bữa, Trương thị dặn Đường Nhụy tiễn Trình huynh muội ra cổng lớn, rõ ràng muốn nàng cùng Trình Luân có cơ hội nói chuyện. Nhưng vì có Trình Tư ở đó, Trình Luân định nói lại chẳng nói được lời nào.
Tới cổng, hắn quay đầu nhìn Đường Nhụy thật sâu, thấp giọng nói: “Nhuỵ muội muội, hôm nay ta thật sự rất vui. Muội yên tâm, ít ngày nữa ta sẽ cùng phụ thân đến chính thức bàn chuyện.”
Mang theo vài phần ngượng ngùng và vui sướng của thiếu niên, hắn cúi đầu, dứt khoát bước ra khỏi cổng lớn.
Đường Nhụy nhìn bóng lưng hắn trong chiếc áo choàng huyền sắc, khẽ thở dài. Nàng từng khốn khổ cả đời, giờ chỉ cầu yên ổn, nhưng khi yên ổn đến, trong lòng lại cảm thấy bị đè nén. Con người, đúng là mâu thuẫn như vậy.
*
“Ngươi nói trong cung đang tuyển tú?” Nam tử dựa vào mép giường nhàn nhạt hỏi.
Đã mấy ngày nay, Điền Quảng đều mang những chuyện mới lạ tới kể cho điện hạ, gần đây điều được nhắc đến nhiều nhất chính là chuyện tuyển tú.
“Đúng vậy, trong cung náo nhiệt vô cùng, tiếc là điện hạ đang dưỡng bệnh, không tiện đến xem. Nếu không, tuyển một vị lương đệ, lương viện về cũng là chuyện tốt.” Điền Quảng hưng phấn nói.
Hiện nay trong Đông Cung, đừng nói Thái tử phi, đến cả thị thiếp cũng không có. Theo lẽ thường, các quý phu nhân sẽ sắp xếp những mỹ nhân kia vào Đông Cung, vậy mà cuối cùng lại biến Đông Cung thành nơi quạnh quẽ nhất. Trước kia là bởi Thái tử điện hạ thể nhược nhiều bệnh, không tiện gần nữ sắc, nay thân thể đang dần chuyển biến tốt, tất nhiên ai nấy đều hy vọng Đông Cung có thêm sinh khí.
Nam tử dựa vào đầu giường, ánh mắt hơi đổi, suy nghĩ đôi chút, trong lòng liền nghĩ đến nàng, chắc cũng đang tham dự đợt tuyển tú lần này.
Nếu đời này vẫn bị phụ hoàng chọn làm nữ quan như kiếp trước thì phải làm sao?
Tư Đồ Giác đôi mắt phượng dài hẹp khẽ nheo lại, chậm rãi ngồi dậy, nói: “Lấy bút mực tới.”
Điền Quảng sửng sốt. Điện hạ đã lâu không động tới bút mực, sao hôm nay lại đột nhiên lấy bút mực làm gì?
Hắn đầy bụng nghi hoặc nhưng không dám chậm trễ, vội vàng mang bút mực đến. Chỉ thấy điện hạ rồng bay phượng múa viết xong một phong thư, niêm lại giao cho hắn: “Mang đến giao cho Vân Dương quận chúa.”
“A?” Điền Quảng há hốc miệng, là vị nữ bá vương đó sao?
Điền Quảng thực lòng không muốn đi. Nghe nói vị nữ bá vương kia có lần nổi nóng đã dùng roi đánh cả quận mã, chẳng chút khách khí.
Vân Dương quận chúa là thứ nữ của hoàng đế, xếp hàng thứ ba, năm nay hai mươi hai tuổi. Vì là thứ xuất nên theo quy định triều đình, không được phong công chúa, chỉ có thể mang phong hiệu quận chúa. Năm năm trước xuất giá, vị quận mã kia xem như xui xẻo tám đời, từ sau khi cưới nàng, không còn lấy đâu ra khí phách đàn ông, bị mắng bị đánh là chuyện thường. Có tin đồn còn từng bị trói trần vào đại thụ trước cửa phủ.
Khi Điền Quảng đến phủ quận chúa, Vân Dương đang đánh cờ. Gần đây nàng nhàn rỗi, nghiện cờ đến mức cả ngày lôi kéo quận mã chơi cùng.
Quận mã như đi trên băng mỏng, cẩn thận quan sát sắc mặt nàng mà đặt cờ.
Thấy thế cờ đang rơi vào thế bí, Vân Dương quận chúa bực mình: “A, lại sắp thua nữa rồi.”
“Không, không đâu…” Quận mã vội vàng nói, “Quận chúa đi nước này, liền thắng rồi.”
Vân Dương quả nhiên đi nước đó, phát hiện mình thắng thật, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ.
Quận mã trông thấy nụ cười ấy, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
“Quận chúa, Thái tử xá nhân Điền Quảng tới. Nói là Thái tử điện hạ truyền thư tới.” Thị nữ bẩm báo.
Ánh mắt Vân Dương chuyển động, anh em cùng cha khác mẹ với nàng, Thái tử?
Đúng là chuyện lạ đầu năm! Hắn chuyển thư cho mình?
Tinh thần nàng phấn chấn, vung tay nói: “Cho hắn vào!”
Điền Quảng đứng trước nữ bá vương, run sợ dâng thư, Vân Dương cầm lấy đọc xong, cau mày, lẩm bẩm: “Tiểu tử này lại đang giở trò gì đây?”
Nàng khẽ cười: “Bảo Thái tử nhà ngươi yên tâm, chỉ là một người đặc biệt, có gì khó.”
Điền Quảng không biết thư viết gì, chỉ nghe thấy mấy chữ “chỉ là một người đặc biệt, có gì khó”, trong lòng càng sinh nghi. Cái gì một người đặc biệt?
☆, vào cung
Ngày hôm sau, người của Đường gia đi dò hỏi tin tức rồi về truyền lại: đại tiểu thư đã qua nhị tuyển, sắp tới sẽ diện kiến Hoàng thượng trong vòng tam tuyển.
Tin vừa về tới, Trịnh thị mừng như điên, lập tức cho người đốt pháo ăn mừng ngay tại cổng chính.
Qua được nhị tuyển đồng nghĩa đã chắc chắn ở lại trong cung, nếu được Hoàng thượng để mắt tới, tất sẽ được sắc phong. Trịnh thị cảm thấy Đường gia sắp sửa đổi vận, dựa vào lão gia thì không ổn, vào nhi tử cũng không xong, rốt cuộc vẫn là phải dựa vào đại nữ nhi của nàng ta! Nay vinh hoa phú quý đã gần trong gang tấc, chỉ cần đưa tay ra là chạm được.
Đường Nhụy nghe tỷ tỷ vào được vòng nhị tuyển thì hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại dung mạo của Đường Ngữ Ngưng thì cũng thấy hợp lý. Nếu không có gì bất ngờ, một khi diện kiến Hoàng thượng, khả năng được phong vị là rất cao. Còn được phong vị gì, thì phải xem vận số nàng ấy ra sao.
Nàng nhớ lại kiếp trước mình cũng từng qua nhị tuyển, đến vòng tam tuyển thì chưa gặp được Hoàng thượng đã bị Thái hậu để mắt, lập tức chỉ định làm nữ quan hầu hạ bên cạnh.
Chu ma ma cũng đầy niềm vui, nói: “Nhị tiểu thư nghe rồi chứ, đại tiểu thư hiện giờ là niềm kiêu hãnh của Đường gia. Sau này nếu được phong làm nương nương, nhị tiểu thư cũng có thể gả vào nơi môn đăng hộ đối!”
Đường Nhụy cau mày không đáp. Chu ma ma một lòng với mẫu thân nàng, cũng giống Trịnh thị, khinh thường Trình gia vì không đủ gia thế, nên mới nói ra những lời như vậy.
Chỉ sợ qua hai ngày nữa Trình gia đến cầu hôn, ma ma sẽ giật mình nói không ra lời.
Chu ma ma rót cho nàng một chén trà nóng, nàng vừa định uống thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng. Nhìn ra, thì ra là Thúy Xảo, người hầu thân cận của mẫu thân, trong tay ôm một chiếc hộp vuông, vẻ mặt vô cùng gấp gáp.
“Nhị tiểu thư!” Thúy Xảo gọi lớn, “Nhanh thay y phục!”
Thúy Xảo thở hổn hển, đặt chiếc hộp màu đỏ tím lên bàn tròn, mở nắp ra, bên trong là một bộ cung trang hồng nhạt may bằng bông, kiểu dáng và màu sắc giống hệt như bộ của Đường Ngữ Ngưng lần trước.
Chu ma ma sửng sốt: “Thúy Xảo, đây là ý gì?”
Thúy Xảo gấp gáp nói: “Mau lên, đại thái giám trong cung đích thân đưa kiệu tới cổng, nói là nghe danh nhị tiểu thư dung mạo đoan trang, đức hạnh thục nữ, đặc biệt triệu vào cung bổ sung tham tuyển! Nghĩ xem, tuyển tú đã đến vòng nhị tuyển rồi, mà giờ nhị tiểu thư còn được đại thái giám tự mình đến mời, đây chẳng phải là trời ban phúc lành sao?”
Chu ma ma lắp bắp: “Thật còn có chuyện như vậy sao?”
“Rầm!” Một chén trà men xanh bị rơi xuống đất, vỡ vụn. Nàng trừng lớn mắt, chỉ thấy choáng váng, chuyện gì đang xảy ra?
Thái giám trong cung đích thân đến đón người, đời trước chưa từng nghe nói chuyện thế này! Nàng rõ ràng đã cố tránh né, chẳng lẽ cuối cùng vẫn không thoát khỏi bức tường cung cấm kia?
Thúy Xảo thấy nàng sắc mặt trắng bệch, tưởng là do tuổi nhỏ mà hoảng sợ, vội trấn an: “Đây là chuyện tốt! Thật không ngờ nhị tiểu thư vừa xinh đẹp lại đoan trang, danh tiếng đã vang tới tận trong cung rồi!”
Thúy Xảo không để nàng phản kháng, vì bên ngoài còn có người chờ, liền cùng Chu ma ma thay y phục cho nàng thật nhanh.
Đường Nhụy đời này lại một lần nữa mặc lên bộ y phục ấy, khẽ cười giễu mình, chẳng lẽ đây là vận mệnh? Tránh mãi, cuối cùng vẫn không thoát?
Thúy Xảo nhìn thấy nàng mỉm cười, liền khen: “Đúng vậy, cứ cười như thế, cười rộ lên càng thêm xinh đẹp!”
Ra tới cửa lớn, nàng chợt dừng lại, quay đầu nhìn sân nhỏ nơi mình lớn lên từ bé. Nàng biết, bước ra một bước này, e là cả đời không quay lại được.
Nàng xoay người quay lại phòng, mở chiếc rương đồng. Bên trong là số tiền tiêu vặt tích cóp cùng ít bạc tổ mẫu để lại. Khi mở rương ra, ánh mắt nàng dừng lại trên một miếng ngọc bội, đó là ngọc bội của nam nhân, không thể để lộ. Nàng nhét miếng ngọc ấy vào tay áo, đem chiếc chìa khóa của rương cất vào ngăn tủ của Chu ma ma.