Giữa lúc dùng bữa trưa, món cá được mang lên bàn, nàng nhìn Đường Ngữ Ngưng không hề liếc qua món cá một lần nào. Vì muốn ăn chay, nàng chỉ ăn một ít món chay rồi đặt đũa xuống.
Nếu có vấn đề gì xảy ra, thì chắc cũng là sau khi ăn một canh giờ. Nhưng sau bữa ăn, trong nhà vẫn yên ả không có chuyện gì bất thường.
Mãi đến khi buổi tối mọi việc đều bình yên, ngày mai tỷ tỷ sẽ vào cung, lúc đó Đường Nhụy mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đến thăm tổ mẫu Trương thị. Lão thái thái đã ngoài 60 tuổi nhưng thân thể vẫn còn rất khỏe mạnh. Nhìn thấy cháu gái bước vào, bà vẫy tay gọi: “Nhụy Nhi lại đây, để tổ mẫu xem có phải con đã cao hơn không?”
Nàng mỉm cười ngồi xuống trước mặt Trương thị:
“Nhụy Nhi đã mười bốn tuổi, không cao thêm nữa đâu ạ.”
Trương thị như bừng tỉnh: “Nhụy Nhi đang nhắc tổ mẫu là tiểu nha đầu đến tuổi lấy chồng rồi sao? Ha ha…”
“Tổ mẫu…” Đường Nhụy xấu hổ đỏ mặt, “Nhụy Nhi chỉ muốn ở bên tổ mẫu, không muốn đi đâu cả.”
Trương thị cười lớn: “Khó mà làm được, giờ chưa gả còn được, nhưng không thể không tính chuyện hôn sự. Đợi đến lúc thiếu niên tốt đều bị chọn mất thì làm sao? Con nói xem, nhà ai có công tử hợp ý con?”
Đường Nhụy đảo mắt, nàng biết, sau khi tỷ tỷ vào cung thì sẽ đến lượt mình. Nếu không định chuyện hôn sự sớm, với tính tình mẹ kế Trịnh thị thì e rằng nàng cũng bị đưa vào cung.
Trương thị thấy nàng không nói gì, tưởng là nàng thẹn thùng, liền nói: “Theo ta thấy, người quen vẫn tốt hơn, hiểu rõ gốc gác là yên tâm nhất, càng thân càng tốt.”
Đường Nhụy nghe ra trong lời tổ mẫu ám chỉ ai, chính là biểu ca Trình Luân.
Trong lòng nàng thoáng dao động. Biểu ca đúng là người tốt, nhưng mà...
Nàng trước nay luôn xem chàng là ca ca.
Nhưng nếu đổi thành người khác thì sao? Cũng chỉ là một công tử xa lạ. Công tử Tây Kinh phần nhiều là hạng ăn chơi lêu lổng. Nếu không may lấy nhầm người, chi bằng...
Nếu mong một đời bình yên, đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Trương thị nhìn thấy nàng đỏ mặt, cúi đầu không nói, càng vui mừng: “Thẹn thùng à? Con nói xem, biểu ca của con thế nào? Nếu không muốn, tổ mẫu sẽ làm chủ cho con.”
Đường Nhụy ra vẻ ngượng ngùng, nói: “Biểu ca chưa cầu hôn, tổ mẫu vội làm chủ sợ là không ổn.”
Trương thị cười lớn, xoa tóc nàng, hiền từ nói: “Mấy đứa nhỏ các con, ta nhìn từ bé tới lớn. Ngữ Ngưng tính khí cao ngạo, còn con thì ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chỉ là quá kín đáo. Luân Nhi học y theo cha, giỏi giang không phải bàn, đúng là đứa trẻ tốt. Còn Tư Tư, con khỉ tinh ranh. Luân Nhi có ý với con, ta đây không mù! Yên tâm, tổ mẫu thấy thế là vui rồi.”
Khóe miệng Đường Nhụy khẽ nhếch, ánh mắt lóe lên, nói nhỏ: “Tất cả nghe theo tổ mẫu sắp xếp.”
“Tốt! Việc này để ta lo!” Lão thái thái vui mừng nhận lời, hai đứa trẻ bà đều yêu quý, nếu có thể trở thành người một nhà, thật là điều tốt nhất.
Đường Nhụy xoay người trở về Thanh Lăng Uyển, nụ cười trên môi dần biến mất, chỉ còn lại nét buồn nhẹ.
Trình Luân tương lai chắc chắn sẽ là một ngự y giỏi, một trượng phu tốt, hai nhà cũng môn đăng hộ đối. Nếu tổ mẫu quyết ý, mẹ kế cũng không thể làm khó quá. Nhưng sao trong lòng nàng lại không thấy vui?
Vào phòng, nàng ngồi bên bàn tròn, thất thần. Trong đầu hiện lên bóng dáng một thiếu niên rực rỡ.
Nàng nhắm chặt mắt, ôm đầu, không muốn nghĩ tới nữa, muốn quên hết thảy. Chuyện đó chỉ là một cơn ác mộng. Giờ đây, nàng chỉ cầu một đời bình yên.
☆, Chuyện hôn nhân
Sáng sớm hôm sau, Đường Nhụy dậy sớm, liền thấy tỷ tỷ đã trang điểm chỉnh tề mặc y phục tuyển tú, chỉ đợi lên xe vào cung.
Gương mặt như hoa phù dung của Đường Ngữ Ngưng không giấu được sự phấn khởi và mong chờ. Thấy nàng đến, liền kéo tay nàng, thấp giọng nói: “Cảm ơn biện pháp của muội, ta đã luyện ba ngày, thấy hiệu quả rõ rệt.”
Đường Nhụy cũng ngửi thấy hương lan nhè nhẹ từ tỷ tỷ, biết rằng tỷ tỷ thật sự đã dốc công.
Nàng mỉm cười gật đầu: “Chuyến này đi, tỷ trúng tuyển chắc chắn không ngoài ý muốn.”
Đường Ngữ Ngưng vui mừng vỗ nhẹ mu bàn tay nàng: “Nhờ cát ngôn của muội.”
Xe ngựa chuẩn bị rời đi, Đường gia hôm nay mở rộng cổng son, ngoài phụ thân đã đến bộ sớm, những người khác gồm đại ca và muội muội đều ra tiễn.
Trịnh thị mang vẻ mặt rạng rỡ, nhìn xe ngựa rời khỏi cổng lớn, như thấy vinh quang của Đường gia bắt đầu.
Đường Nhụy lặng lẽ nhìn theo chiếc xe, thầm nghĩ: đời của tỷ tỷ từ đây rẽ sang hướng khác, còn bản thân thì sao?
Khi xe ngựa rời đi, cổng lớn khép lại, Đường Nhụy xoay người đi về Nam Uyển thỉnh an tổ mẫu.
Vừa đến trước sân, nàng nghe thấy hai ma ma đang nói chuyện.
“Lão phu nhân hiện giờ thân thể không còn như xưa, tối qua mới ngồi bên cửa sổ một chút mà đã nhiễm lạnh, sáng nay xương khớp vẫn còn đau, không dậy được.” Dương ma ma nói.
Trần ma ma thở dài: “Đúng vậy, người già mà, bệnh đến nhanh, khỏi thì chậm.”
Nghe vậy, Đường Nhụy lo lắng, liền hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
Dương ma ma quay đầu thấy nàng, vội nói: “Nhị tiểu thư tới rồi, lão phu nhân còn vừa nhắc đến tiểu thư đấy, mau vào đi.”
Đường Nhụy gật đầu, bước vào trong. Trong phòng nồng mùi thuốc đắng. Nàng đến bên giường, nhìn thấy tổ mẫu tóc bạc, mặt nhăn, tựa hồ như đang chịu đau.
Nàng vô cùng lo lắng, nhẹ giọng hỏi: “Tổ mẫu thấy sao rồi ạ?”
Trương thị trừng mắt nhìn nàng, cười cười: “Không sao, chỉ là phong thấp thôi, đông này lạnh hơn chút nên trở nặng.”
Đường Nhụy thấy đau lòng, nắm lấy tay tổ mẫu: “Tổ mẫu phải thật khỏe mạnh.”
Trương thị nắm tay nàng, nói: “Đứa nhỏ này thật đáng thương, từ nhỏ không có mẹ, lại hiểu chuyện. Tổ mẫu nếu không an bài cho con thật tốt, thì cũng không yên tâm mà đi được.”
Nghe xong, Đường Nhụy rơi nước mắt: “Chỉ cần tổ mẫu vui lòng, Nhụy Nhi nguyện nghe theo mọi sắp xếp.”
Trương thị nhẹ nhàng xoa đầu nàng: “Đứa trẻ ngốc, sau này con sẽ hiểu, sống trên đời này, điều quan trọng nhất không phải chỉ nghĩ cho người khác, mà là bản thân có vui hay không. Tổ mẫu chỉ sợ con không hiểu, làm khổ chính mình.”
Nàng lắc đầu: “Có tổ mẫu bên cạnh, Nhụy Nhi sẽ không thấy khổ.”
Trương thị khẽ thở dài. Bà tuổi đã cao, không còn sống bao lâu nữa, chỉ mong có thể sắp xếp ổn thỏa hôn sự cho nàng mới yên tâm.
Trước đây không lâu đã nghe khẩu khí của Trịnh thị, định bụng sau khi đưa nữ nhi lớn vào cung sẽ đưa luôn cả nữ nhi nhỏ. Bà không ưa người con dâu này, tự tay đưa nữ nhi vào hang hùm chỉ để cầu vinh quang cho bản thân. Nữ nhi lớn đưa đi thì thôi, nhưng đứa nhỏ này, chừng nào bà còn sống, nhất định không để bị chôn vùi.
Hôm qua bà đã sai người đến Trình gia, chắc chắn Trình gia sẽ sớm tới.
Trương thị chống người ngồi dậy khỏi giường, giữ Đường Nhụy ở lại ăn sáng cùng mình. Sau bữa sáng, hai bà cháu đang trò chuyện trong phòng thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
“Ca ca, đợi em với! Chân anh dài, đi nhanh quá!” Người còn chưa tới, tiếng đã vọng vào. Trương thị nghe thấy giọng Trình Tư thì cười rạng rỡ.
“Rõ ràng là gọi ca ca đến, con khỉ này sao lại theo đến?” Trương thị vừa nói xong, một tiểu nha đầu mặc đồ đỏ đã hầm hầm chạy vào: “Ngoại tổ mẫu, người chỉ cưng chiều ca ca, không thương con. Nhất định là có gì ngon, người giấu cho ca trước!”
Trương thị và Đường Nhụy bật cười. Trương thị chỉ vào nàng, cười mắng: “Nhìn con khỉ nhỏ này, cái miệng dẻo thật!”
Trình Tư thấy Đường Nhụy đang cười, liền quay đầu trêu Trình Luân đang đứng ở cửa: “Đại ca, Nhụy tỷ tỷ cũng ở đây!”
Trình Luân nhìn cô gái bên cạnh tổ mẫu, chỉ thấy nàng rũ mắt, cái nhìn thoáng qua khiến tim chàng cũng đập loạn. Có lẽ vì trong lòng đã nhen nhóm ý định cầu hôn, chàng lại càng cảm thấy xấu hổ.
“Nhụy Nhi, con dẫn Tư Tư ra ngoài chơi một lát, ta có chuyện muốn nói với biểu ca con.” Trương thị nói.
Biết tổ mẫu muốn bàn chuyện gì, nàng đành giả vờ ngốc, cúi đầu kéo Trình Tư: “Tỷ có để dành đồ ngon cho muội, đi ăn không?”
Trình Tư vui mừng gật đầu: “Được, đi thôi. Không chừa gì cho ca ca đâu!”
Đường Nhụy khẽ mỉm cười, xoa đầu Trình Tư. Nàng mới mười hai tuổi, thật là ngây thơ vô tư.
Vừa lướt qua nhau, mặt Trình Luân đỏ lên, tim cũng đập nhanh hơn mấy nhịp.
Đợi hai cô nương rời đi, Trương thị cho lui hạ nhân, kéo chàng ngồi xuống bên cạnh.
“Con đến rồi, có biết ta muốn nói chuyện gì không?” Trương thị cười hỏi.
Trình Luân lắc đầu, thấy sắc mặt ngoại tổ mẫu không tốt thì lo lắng: “Ngoại tổ mẫu bị bệnh sao? Có cần con bắt mạch không?”
Trương thị cười: “Không cần, nhưng ta lại muốn bắt mạch cho con đấy. Giờ con cũng lớn rồi, cữu cữu con tầm tuổi này đã cưới vợ sinh con rồi. Con nói xem, ở Tây Kinh này có cô nương nào con ưng ý không?”
Trình Luân không ngờ bị hỏi vậy, mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Không có…”
“Thật sự không có?” Trương thị nhìn chàng cười, “Ta đang định gả Nhụy muội muội của con. Tây Kinh này khó tìm người vừa môn đăng hộ đối vừa có nhân phẩm tốt.”
Nghe xong, lòng Trình Luân căng thẳng, vội nắm tay ngoại tổ mẫu: “Ngoại tổ mẫu đừng vội, Tây Kinh nhiều công tử ăn chơi trác táng. Nhụy muội muội tốt như vậy, tuyệt đối không thể gả lầm.”
“Ý con là nàng nên gả cho ai?” Trương thị nhìn chàng chăm chú, thấy chàng cúi đầu bối rối, mặt nóng bừng.
“Con và Nhụy Nhi đều lớn lên bên cạnh ta. Nếu con thích nó thì hãy nói sớm. Nam tử hán phải có khí phách. Ta hỏi rồi, Nhụy Nhi không từ chối.”
“Muội ấy bằng lòng?” Mắt Trình Luân sáng lên, đầy vẻ mừng rỡ.
Trương thị gật đầu.
“Vậy… vậy…” Chàng lắp bắp không nói nên lời, “Chỉ sợ cữu mẫu…”
Trương thị cười: “Không sợ, có ngoại tổ mẫu ở đây.”
Trình Luân lúc này mới nhẹ nhõm thở phào, vui mừng khôn xiết, bỗng quỳ gối trước mặt ngoại tổ mẫu: “Xin ngoại tổ mẫu tác thành!”
Trương thị vội đỡ chàng dậy, mỉm cười: “Đứa nhỏ ngốc, đều là người một nhà, nói gì khách sáo thế? Trên đất lạnh đấy.”
Bà đưa mắt nhìn, thấy hai đứa nhỏ đều không có vấn đề, bên Trình gia lại là nhà mẹ đẻ mình làm chủ, không thành vấn đề, phía Đường gia, nhi tử xưa nay nghe bà hiếu thuận, chỉ lo mỗi Trịnh thị, người con dâu xảo quyệt kia.
Bà vỗ tay Trình Luân: “Nhụy Nhi còn nhỏ, ta định trước tiên đính ước, vài năm nữa sẽ thành hôn. Nhưng trước hết phải nói chuyện với mẫu thân nó. Con đi chơi với các nàng trước đi.”
Trình Luân gật đầu. Nhưng nghe nhắc đến Trịnh thị thì lại lo lắng. Trịnh thị từng nói muốn gả nữ nhi cho gia đình lục phẩm, ít nhất cũng phải từ ngũ phẩm trở lên, mà cha chàng chỉ là bát phẩm thái y… Nghĩ đến đó, lòng chàng lại trĩu xuống.
Khi đến Thanh Lăng Uyển, chàng thấy hai cô nương đang ở dưới tàng cây hoa mai.
Hoa mai trắng vừa nở. Trình Tư nghịch ngợm muốn hái hoa trên cành cao, người thấp không với tới, thế nào cũng đòi Đường Nhụy hái giúp. Đường Nhụy đưa tay với tới, nhưng đầu ngón tay cứ thiếu một chút, mãi không chạm được.
Lúc này, một bàn tay đưa lên bẻ cành mai trao vào tay nàng. Nàng ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt ấm áp mang theo ý cười nhè nhẹ. Nàng liền rũ mắt xuống, Trình Luân thấy vậy cho là nàng thẹn thùng, trong lòng rất vui.
Chàng đưa tay khẽ gõ trán Trình Tư: “Trời lạnh thế này, vào nhà đi. Đừng để Nhụy tỷ tỷ cũng lạnh như muội.”
Trình Tư nhận cành mai từ Đường Nhụy, le lưỡi làm mặt quỷ với Trình Luân, rồi nhảy chân sáo đi lên hành lang.
Tuyết lấm tấm phủ đất, Trình Luân sợ nàng trượt, đưa tay ra đỡ.
Nàng cười: “Không cần đâu, dù sao cũng là sân nhà mình.” Rồi bước lên hành lang.
Trình Luân nhìn tay mình trống trơn, khóe miệng nở nụ cười khổ. Sao chàng lại cảm thấy tấm lòng của Nhụy muội muội hình như không giống mình? Hay là... nàng chỉ đang e thẹn?
☆, Tin mừng
Trịnh thị đang bận rộn xem sổ sách, nghe nói bà bà* gọi mình thì không khỏi khẽ nhíu mày. Bà bà này xưa nay vốn chẳng ưa gì nàng, việc trong nhà vốn nên do nàng làm chủ, vậy mà thường xuyên chen vào chỉ đạo. Việc khác không nói, chỉ nói tới chuyện đích nữ với thứ nữ, Đường Nhụy vốn là con của vợ lẽ, đó là sự thật không thể thay đổi, vậy mà lại được ghi tên ngang hàng với Ngữ Ngưng, được đối đãi như nhau? Chỉ riêng chuyện này thôi, nàng đã nghẹn uất bao nhiêu năm rồi.
*Bà bà – đây là cách gọi mẹ chồng phổ biến và lễ phép trong các tiểu thuyết cổ trang.