Trong Một căn phòng ngủ tối đen Lâm Viễn ngồi trên ghế nhìn ra ngoài của sổ.
Ánh trăng đêm nay bị mây đen che khuất bầu trời u ám đến lạ,từng cơn gió đêm thổi vào trong trái tim Lâm Viễn.
Anh khuôn mặt vô cảm nhìn vào điện thoại ,Không một âm thanh nào ,không dòng tin nhắn nào.
Lâm Viễn lặng lẽ mở đoạn tin nhắn của mình và Vân An Nhiên.
An Nhiên: [Lâm Viễn ca ca đừng làm việc quá sức nhé].
An Nhiên :[Lâm Viễn ca ca hôm nay em tìm thấy một tiệm bánh rất ngon ,em có mua bánh cho anh nè ].
An Nhiên: [Lâm Viễn ca ca hôn nay mọi người khuyên anh đừng theo đuổi anh nữa á ,anh đoán xem em nói gì nào].
An Nhiên :[tất nhiên là sẽ không bao giờ ngừng theo đuổi anh rồi].
[Lâm Viễn ca ca hôm nay ...]
An Nhiên :[Lâm Viễn ca ca anh đừng làm việc quá sức nha ,nhớ ăn uống đầy đủ đó].
[Lâm Viễn ca ca em thấy mệt rồi ,anh biết tại sao không?].
Lâm Viễn nhìn vào tin nhắn cuối mà Vân An Nhiên gửi đến ,hàng mi dài rủ xuống.
Trong tất cả đoạn tin này chỉ có mình Vân An Nhiên, Anh từ đầu đến cuối không không trả lời một câu nào từ trước đến giờ chỉ có Vân An Nhiên luôn hướng về phía anh.
Tại sao vậy nhỉ?,tại sao lại thích Lâm Viễn chứ rốt cuộc anh đáng để An Nhiên thích sao?,tại sao lại thích phải một kẻ như anh lâu như vậy?.
Tại sao lại luôn thích anh như vậy chứ?.
Quà tặng , thư tình ,bánh kẹo của Vân An Nhiên tặng anh toàn đem đi vứt ,anh còn xúi giục người khác đánh cậu nữa .
Tất cả chỉ để thấy Vân An Nhiên phải đau khổ ,nhưng cậu ta lại không bao giờ khóc trước mặt anh .
Cho dù Lâm Viễn làm việc quá đánh như nào thì Cậu cũng chỉ cười dịu dàng với anh.
Ấy vậy mà hàng vạn lần anh không ngờ đến Vân An Nhiên vậy mà có một ngày bỏ anh ,tại sao chứ đáng ra cậu ta phải hướng về phía anh đến hết cuộc đời chứ !.
Đáng ra cậu ta phải luôn thích anh mãi mãi! ,luôn nghe lời ,luôn mỉm cười với Lâm Viễn chứ?!
Lâm Viễn càng nghĩ càng giận .
Cảm giác có Thứ gì đó đáng ra là của mình như lại bị tuột mất.
Trong cơn khó Chịu Anh nhớ lại Lần đầu gặp Vân An Nhiên
Đó là lúc anh vừa học xong buổi chiều .
Khi vừa mới ra tới sân trường .
“Ê này Lâm Viễn có người tìm cậu kìa.”
Một nữ sinh cùng khối , chỉ vào một cậu trai đang đứng ở sân trường.
Một chàng trai với khuôn mặt đẹp đã ,mái tóc đen của cậu bai trong gió ,đôi mắt lim dim ,luôn mi dài rũ xuống ,ánh nắng của mùa hè chiếu vào gò má đối phương.
Lúc đó Lâm Viễn không kìm được mà thơ thẩn một lúc.
‘Trên thế giới này còn có người đẹp như vậy sao’
Bạn nữ kia cười nhìn Chàng trai kia "ầy đẹp quá đi ,Hình như cậu ta Là Vân An Nhiên thiếu gia của tập đoàn Vân Nhiên đó,".
Lâm Viễn giật mình :' tập đoàn Vân Nhiên sao?,Cậu ta đợi mình ở đây làm gì nhỉ?'.
Lâm Viễn nhìn về phía bạn nữ mỉm cười "Cảm ơn nhé".
Bạn nữ kia đỏ mặt ấp úng "không ,không có gì "rồi che mặt chạy đi mất.
Lâm Viễn nhìn theo bóng lưng bạn nữ kia Chậc một tiếng.
Anh ghét nhất là những người thế này ,miệng thì nó thích ,nhưng lại rời đi nếu lúc nào họ thấy chán ,loại người chỉ thích cái đẹp không thật sự yêu nó ,loại người chỉ có lợi ích là chính, khi không còn giá trị thì vứt bỏ.
Từ nhỏ anh đã nghĩ vậy lớn lên cũng vậy nốt ,bọn họ chỉ đến gần anh vì anh đem lại lợi ích cho bọn họ ,con người ai cũng có hai mặt đối với bản thân và đối với những người xung quanh ,đối với bản thân là thật ,đối với người xung quanh chỉ là giả tạo .
Họ giả tạo sự đồng cảm, trong khi trong lòng không muốn người khác hạnh phúc ,họ giả tạo với người có lợi ích ,họ vứt bỏ những kẻ vô dụng không mang lại lợi ích.
Cậu rất ghét bỏ bọn họ như để sinh tồn cậu phải trở thành một phần giống như bọn họ ,giả tạo và luôn đeo một lớp mặt nạ.
Lâm Viễn nhìn Vào người thanh niên đang đợi mình kia tò mò.
'Liệu người đẹp như vậy có giống với bọn họ không ?'.
Lâm Viễn bước đi đền chỗ người kia mỉm cười.
"xin chào, cậu đợi tôi lâu chưa".
Chàng trai kia thấy cậu thì thẫn thờ một lúc.
"này ,này cậu gì ơi?".
Vân An Nhiên dật mình sau đó cười gượng: "à xin lỗi nha tôi hơi ngạc nhiên thôi ".
Chàng trai cúi đầu xuống không để lộ khuôn mặt.Nhưng Lâm Viễn có thể thấy được vành tay của người kia hơi phiếm hồng .
Vân An Nhiên cúi đầu cuốn từ trong túi áo lấy ra một bức thư được trang trí tỉ mỉ .
Cậu hơi cúi người xuống ,hai tay cầm lá thư hướng về phía Lâm Viễn, giọng ấp úng.
"Tôi ,tôi thích cậu lâu rồi cậu có thể trở thành bạn trai tôi không !".
"hả?".
Lâm Viễn cũng không mấy bất ngờ chỉ là hơi bị khó hiểu .
'người này mình có gặp bao giờ hả ?,sao lại nói thích mình lâu rồi?, thôi mặc kệ đi cậu ta là thiếu gia của tập đoàn Vân Nhiên tuyệt đố không được đắc tột'.
Lâm Viễn mỉm cười nhẹ cầm lấy láy thư.
"cảm ơn nha".
Vân An Nhiên giật mình nhìn lên ,dôi mắt trong veo nhìn Lâm Viễn, má hơi đỏ.
"vậy ,vậy tôi đi nha".
"ừ cậu cứ tự nhiên ".
Vân An Nhiên ngay lập tức quay người chạy mất.
Lâm Viễn nhìn theo bóng lưng Vân An Nhiên khóe môi khẽ nhấc lên.
'cũng dễ thương thật đó'.
Anh nhìn Bức thư được trang trí tỉ mỉ đang cầm trên tay ,nếu là bình thường anh sẽ tìm một nơi kín đáo nào đó mà vứt đi.
Nhưng nhớ lại người tặng bức thư này ,anh lại có chút do dự, sau đó nhét vào cặp sách.
' thôi vậy cứ để tạm trong đây đi ,tìm nơi nào kín hơi để vứt đã'.
Sau ngày đó Lâm Viễn phát hiện Vân An Nhiên ngày nào cũng sẽ đưa thư cho anh ,còn cả cơm hộp và quà tặng mỗi thứ điều rất tỉ mỉ.
Lâm Viễn chỉ nhận chứ không trả lời
Lâm Viễn tuy cũng có chút cảm xúc nhưng phần lớn là đa nghi.
'tại sao cậu ấy lại tốt vậy như vậy ?'.
'nếu mình đồng ý lời ta thì của cậu ta thì có còn như thế này với vì không?'.
Thế là Lâm Viễn không đồng ý cũng chẳng từ chối Vân An Nhiên.
Anh muốn để cậu ấy thế này cả đời.
mãi mãi chỉ có thể hướng về mình anh,nhưng mà Lâm Viễn biết điều đó là không thể .
Sau đó Lâm Viễn phát hiện cho dù mình có làm gì quá đáng với Vân An Nhiên thì cậu ấy cũng sẽ mỉm cười rạng rỡ với anh miệng luôn gọi .
"Lâm Viễn ca ca".
Anh không tin trên đời sẽ có người như vậy càng không tin dù anh có làm gì Vân An Nhiên cũng sẽ tha thứ cho anh .
Thế là Lâm Viễn càng ngày càng quá đáng ,sau lưng Vân An Nhiên làm những việc bất lợi cho cậu.
Mà cậu chẳng hay biết gì.
Xúi giục người khác chặng đường cậu trước kỳ thi tốt nghiệp, nói xấu tung tin…
Cái Hôm mà Vân An Nhiên bị nhốt trong nhà vệ sinh cũng là anh làm ,anh bảo người khác nhốt cậu trong nhà ,anh cố tình nói cho cậu biết rằng mấy bức thư tình kia điều đã bị anh vứt hết ở nhà kho trường xem liệu cậu có còn theo đuổi anh nữa không.
Ngày hôm sau vẫn không có gì khác thường, Vân An Nhiên vẫn dùng ánh mát chân thành tạng thư cho anh .
Lâm Viễn ngạc nhiên .
'vậy mà cũng chịu được sao?".
Tuy vậy nhưng anh vẫn không tin Vân An Nhiên yêu mình thật lòng .Thế thì sao chứ cho dùng Vân An Nhiên có chịu được nhưng không phải cậu ta nói thích anh sao?,khổ sở vì người mình thích thì cậu ta phải vui chứ.
Cho đến hôm nay ,Lâm Viễn im lặng nhìn vào điện thoại.
anh nhẹ ấn vào danh bạ ,gọi điện.
"Alo Vân tiểu thư chúng ta có thể gặp nhau ngày mai được không ,tôi có chuyện cần hỏi".
…
Vân Phương Nhiên vừa làm xong việc ở công ty vừa mới trở về nhà đẽ nhận được cuộc gọi của Lâm Viễn .
Cô cảm thấy nghi hoặc "giờ này anh ta gọi đến làm gì ".
‘Không lẽ là tìm anh trai ,không không không ,không thể nào ,chắc mình nghĩ nhiều rồi ’
Tự nhiên nhắc đến Vân An Nhiên làm cô nhớ tới mấy tuần nay anh trai mình đã làm những việc gì.
Khác với suy nghĩ anh trai mình sau khi buôn bỏ Lâm Viễn sẽ tự ngốt mình trong phòng , buồn bã không ăn uống mà cô tưởng thì .
Sự thật chứng minh cô đã nghĩ quá nhiều.
Vân An Nhiên mấy tuần nay không chỉ đi du lịch ,mua sắm cắm trại tận hưởng cuộc sống mà còn rất vui vẻ buồn chán là đi chơi là đặt đồ ăn hoàn toàn không có biểu hiện nào của việc lụy tình cả.
Chỉ là thỉnh thoảng Vân An Nhiên lại có vẻ mặt lo lắng, miệng luôn nói còn hai nhiệm vụ nữa thôi .
Vân Phương Nhiên thở dài ,trong lòng cô cũng yên tâm được phần nào ,nếu Vân An Nhiên cứ vậy thì tốt biết mấy chỉ là Anh trai cô không những si tình mà còn đa tình cùng lúc yêu ba người tuy giờ chỉ còn hai nhưng vẫn ngu ngốc đến khó tả.
'Hồi trước có Hạng Hồng Vy còn tốt giờ thì, hây khó nói rồi '.
Vân Phương Nhiên bắt máy ,nghe câu mai gặp của Lâm Viễn thì lại mệt mỏi.
'lại gì nữa đây '.
"được Lâm thiếu gia mai hẹn ở quán xx".
Vân Phương Nhiên mệt mỏi úp mặt xuống giường ngủ thiếp đi.