(...)
Vân An Nhiên ngồi thư thái ngoài ban công ,trên tay cậu là một miếng dưa hấu đỏ mọng
"này hệ thống ngươi nói xe giờ ta phải làm gì để Anh Hiên Hiên đánh ta đây ,dạo này hắn toàn sai bảo vệ đánh ta thôi ,chẳng tự thân vận động gì cả ".
Cậu vừa nói vừa ăn dưa .
[ thân phận Vân Hoa Sinh là một người có tính cách não tàn ,có thể nói cậu chỉ cần làm cái gì đó thật thật não tàn và chấn động thì Anh Hiên Hiên kiểu gì cũng tự mình ra tay ].
Vân An Nhiên thở dài nhìn lên bầu trời đầu sao .
"biết là vậy ,nhưng giường như não ta hết chất xám rồi ".
[Thế Yến Trang Nhi thì sao ?, cậu thấy thế nào ].
Yến Trang Nhi chính là người mà Anh Hiên Hiên yêu ,mặc dù là người đến sau nhưng Anh Hiên Hiên là Yến Trang Nhi mới là một đôi.
"Này không phải chứ,nếu hại cậu ta thì tôi sẽ bị occ đó ".
"Ngươi quên Vân Hoa Sinh là một thân phận có tính cách chỉ cần người mình yêu hạnh phúc mình thế nào cũng được à ,không phải là Vân thiếu gia là mọi thứ vì tình yêu và được công nhận ,Vân Hoa Sinh chỉ cần người mình yêu hạnh phúc là đủ".
[Vậy thì chỉ cần giả vờ vô ý làm hại Yến Trang Nhi là được mà ].
[phải nhớ là "Vô ý" đấy nhé ].
Vân An Nhiên cảm thấy sao hôm nay hệ thống nói nhiều vậy :"được, được ".
Vân An Nhiên nhìn mặt trên cao .
"tốt thật đấy cuối cùng mọi thứ cũng sắp kết thúc rồi ".
"Ê này hệ thống cậu nói xem có phải Nhiệm vụ thật biết cách chọn mục tiêu không ,Lâm Viễn ở phía Nam ,Anh Hiên Hiên ở hướng Bắc ,Vương Minh ở hướng Tây không bao giờ gặp nhau điều này thật tốt ,tôi có thể theo đuổi bọn họ mà không ai biết là tôi theo đuổi ba người một lúc ".
Vân An Nhiên đột nhiên im lặng.
'chờ đã sao mà lời mình nói giống tra nam quá vậy '.
"Ting ~ting ~ting ".
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên .
Cậu bắt máy .
"Anh ơi !!!!!!,Lâm Viễn hôm nay nói thích anh đó ,anh đừng đồng ý nha !".
"hả ?".
Vân An Nhiên ngơ ngác.
"?".
giọng Vân Phương Nhiên từng trong điện thoại bắt đầu kể lại.
"Hôm qua Lâm Viễn vừa gọi điện cho em á ,Anh ta hẹn gặp em bảo có chuyện muốn nói ,đến nơi thì anh ta như phát điên á ,cứ hỏi dạo này anh ở đâu ,thế nào ,còn có anh ta trông như bệnh nhân tâm thần ấy ,à anh ta còn nói muốn gặp anh".
"Vậy sao".
Giọng nói bình thản của Vân An Nhiên truyền đến kiến Vân Phương Nhiên đứng hình vài giây ,giọng cô run run nghi hoặc .
"anh không phải thích Lâm Viễn được 5 năm rồi sao không phải thật sự sẽ buông bỏ chứ?".
"ha không phải anh nói rồi sao , với lại anh ở bên anh ấy 5 năm cũng có là gì của nhau đâu ,đã nói rồi anh đã từ bỏ rồi , Nhớ chuyển lời đến anh ta là nhớ đọc thư nhé anh sẽ không gặp anh ta đâu sau này cũng không luôn".
Vân An Nhiên cúp máy khuôn mặt hả hê .
[không phải có phải cậu đang cười không ,mà đọc thư gì vậy ? mấy bức thư của cậu không phải bị vứt hết rồi sao?].
Vân An Nhiên mỉm cười "ừ thì vứt rồi mà ,nhưng mà chỗ vứt rất đặc biệt đó".
"Ha để ông đây nói cho ngươi nghe nha hệ thống .Ông đây không phải là người thích chịu thiệt ta bị Lâm Viễn lừa tình nhiều như vậy sớm đã hiểu rõ tâm tư ngu ngốc đó của hắn ta rồi ,vậy nên ta cũng phải trả lễ chứ".
Đúng vậy !,từ lúc nhận ra mình bị lừa thì Vân An Nhiên đã ra tay rồi ,cậu tặng quà cho Lâm Viễn nhưng cũng lấy đi không ít hợp đồng của nhà họ Lâm , trong lúc Lâm Viễn đang tìm cách xử lí cái đám quà toàn thú bông đó thì cậu đã làm không ít chuyện.
Nó giống như là thả con săn sắt bắt con cá rô vậy tốn 10 nghìn mua quà như lại lấy về gấp mấy nghìn lần vậy ,chỉ có lãi không có lỗ.
Với lại cậu cũng không tốn sức mấy ,lúc biết Lâm Viễn lừa cậu trừ 235 bức thư đầu còn lại kia điều là giấy trắng.
Vân An Nhiên dĩ nhiên biết được rằng tên Lâm Viễn kia vứt mấy bức thư ở đâu ,còn chỗ nào khác ngoài nhà kho cũ kĩ của anh ta ,nếu giời cậu ta lấy đám giấy trắng kia ra đọc thật chắc là bị sặc bụi đó .
Vân An Nhiên mỉm cười ,không biết Lâm Viễn biết được thì sẽ có biểu cảm gì đây .
'Tôi không phải kẻ ngu ,cũng không phải người mù sao có thể không biết cái thứ tình cảm ngu si đần độn đến mức rác rưởi kia của Lâm Viễn chứ ,anh ta muốn người yêu mình phải luôn chịu khổ đâu à '.
' nực cười thật ,tôi không phải người yêu anh tại sao phải chịu khổ vì anh chứ ,kẻ khốn khổ cuối cùng sẽ mãi mãi không phải là tôi '.
Vân Nhìn lên trời :"thôi hoàn thành nhiệm vụ của Anh Hiên Hiên đã".
(...)
Trong căn biệt thự nhà họ Lâm .
Lâm viễn khi nhận được tin nhắn của Vân Phương Nhiên rằng anh trai cô nhắc cậu nhớ đọc thư.
Lâm Viễn liền nhớ lại mấy bức thư mà mình vứt trong kho.
Anh đi đến nhà kho nhà họ Lâm, tâm trạng khó nói .
"Vân Anh Nhiên tại sao lại muốn mình đọc thư lúc này ?".
Lúc anh đẩy cánh cửa đầy rỉ sét của nhà kho ra ,lập tức bụi bây mù mịt .
Cái nhà kho nhà họ Lâm có thể nói là nơi cũ kĩ và bụi bặm nhất ,mỗi lần Lâm Viễn đến đây để vứt thư của Vân An Nhiên thì cũng chỉ nhét nó vào khe cửa chứ không thật sự mở ra khác hẳn với bây giờ.
Lâm Viễn lấy tay che mũi .
Nhà kho này cũng quá cũ rồi.
Lúc bụi dần bay hết anh mới thấy rõ,bên trong nhà kho là vô số bức thư bám đầy bụi ,bức thư gần nhất cũng đã bám một lớp bụi mỏng .
Lâm viễn hơi ngẩn người .
'những năm nay Vân An Nhiên đã gửi nhiều thư như vật sao ,nếu đã nhiều thư như vậy chứng tỏ Vân An Nhiên rất yêu Lâm Viễn vậy tại sao lại muốn rời xa anh chứ ?'.
Lầm cũng không nghĩ nhiều anh tiện tay cầm lấp bức thư gần nhất mở ra .
Đây cũng là lần đầu tiên anh đọc thư của Vân An Nhiên.
Mang tâm lý sẽ không có gì đặc sắc anh mở nó ra.
Lâm Viễn con ngươi co rụt ,vẻ mặt trở nên ngạc nhiên cực độ.
Vậy mà bức thư kia trắng tinh không có lấy một chữ,anh vội kiểm tra tất cả những bức thư ở đây một cách điên cuồn .
'tất cả điều là thư trắng chỉ có số thứ tự ,không có một chữ nào '.
Lâm Viễn cũng đã mở đến bức thư gần nhất, bức thư này có số 999
Lâm Viễn thất thần ngã quỵ xuống đống thư trắng dưới chân .
Coi như anh đã hiểu rồi ,thật sự đã hiểu rồi .
Lâm Viễn đột nhiên nhớ ra gì đó kích động ,anh vội đứng dậy cầm lấy từ bức thư trắng giường như tất cả điều được đánh số ,anh mò mẫm mấy tiếng trong nhà kho đúng như anh nghĩ đánh số chỉ bắt đầu ở bức thư 236 nghĩa là còn những bức thư khác nữa.
Lâm Viễn biết số thư kia ở đâu.Anh vội ra khỏi nhà kho ,căn dặn tài xế lập tức lái xe đến trường đại học mà anh từng học ,lấy danh nghĩa trở lại thăm trường mà đi vào.
Đến nơi Lâm Viễn vội vàng chạy nhanh đến nhà kho của đại học đó.
Đã gần 5 năm trôi qua nhưng nhà kho của trường giường như cũng chẳng thay đổi gì .
Anh mở cửa ,thấy trong kho là một cái thùng rát nhưng đống giấy trong đó giường như đan biến mất hết .
Anh đi đến gần ,vẻ mặt đờ đẫn, trong thùng rác giấy chỉ 1 tờ giấy .Đó là bức thư đầu tiên ,cái mà anh đã xé hôm sinh nhật.
Giờ đây nó được dùng băng dính dán lại một cách tỉ mỉ trên đó có chữ nhưng cũng có số .
"1-1000".
Lâm Viễn cầm lấy bức thư còn không tính là lành lặn kia ,nó nhàu nát cũ kĩ mà ố màu .
Anh từ từ chậm rãi đọc những chữ trên đó ,kết thư dừng như có một dòng chữ mới được thêm vào ,khác với tình trạng loang màu của những vết mực khác .
"Cuối cùng cũng chịu đọc thư rồi nhỉ Lâm Viễn ca ca ,hầy tôi nói thật nhá thật ra lúc trước tôi từng yêu anh thật lòng ,như mà bây giờ tôi chỉ thích mỗi đôi mắt của anh thôi ,biết vì sao không?, vì đôi mắt giống anh ấy ,thế nên tôi theo đuổi anh lâu đến vậy có lẽ thứ tôi yêu chỉ có đôi mắt của anh thôi ,còn con người anh á hả ,tôi cũng không biết nói gì nữa".
Lâm Viễn tay cầm bức thư run run ,thì ra từ đầu đến cuối Vân An Nhiên chỉ thích đôi mắt này không thật sự yêu anh ,có lẽ là khi nhìn vào nó cậu ấy sẽ nhớ đến người nào đó ,cái Vân An Nhiên yêu rất nhiều là người đó ,thứ tình cả suốt 5 năm qua cũng là dành cho người đó chứ không hề dành cho anh .
Vậy mà anh thì lại ngu ngốc nghĩ nó là của mình .
Không đúng trong đâu có viết Vân An Nhiên đã từng yêu Lâm Viễn thật lòng .
Vậy là thứ đáng ra cậu có thể nắm trong tay như lại do chính cậu đánh mất sao?.
Lâm Viễn ngồi xụp xống đất cười đầy cay đắng .
Tất cả điều là do cậu ,chính cậu đã đẩy An Nhiên xa mình cũng chính cậu đã dập tắt thứ gọi là tình yêu mà mình có thể có ,Chính cậu là người đã hành hạ An Nhiên trong suối 5 năm qua vậy mà còn muốn người ta mãi mãi yêu mình chỉ hướng về phía mình ,đúng là nực cười.
Tất cả là tại cậu ,Lâm Viễn .