Vân An Nhiên ánh mắt chất chứa tình cảm nhìn Lâm Viễn,sau đó cậu cầm lấy món quà còn lại .
đó là một chiếc hộp nhỏ tinh sảo bên ngoài làm bằng gỗ quý còn có những hình tranh trí tinh sảo được làm từ xà cừ rất đẹp.
Vân An Nhiên nhẹ mở cái hộp ra bên trong là một mảnh giấy được gấp gọn.
cả hội trường lập tức xôn xao.
"không phải chứ cái hộp đẹp như vậy ai ngờ bên trong lại là một mảnh giấy nát ,bộ lấy hết tiền mua hộp à ".
"này nhìn kìa ,không biết trong đó viết cái gì nhỉ ".
"còn phải nói sao chắc lại là thư tỏ tình rồi ".
…
Vân An Nhiên dùng đôi tay đầy máu của mình run run cầm tờ giấy lên sau đó mở ra .
Những giọt máu loang lổ thấm trên tờ giầy ngăn nhúm cũ kĩ đó .
Cậu mỉm cười rạng rỡ với Lâm Viễn, Lâm Viễn cũng cười nhưng là cười một cách đầy kinh bỉ lạnh nhạt và khinh thường, giống như bậc đế vương trên cao đang nhìn một con kiến nhỏ bé ,xem nó có thể làm gì
Vân An Nhiên dùng giọng điệu nhẹ nhàng mà vui vẻ nói "Lâm Viễn ca ca anh có biết đây là gì không?,nó là một thứ rất quan trọng với em đó ".
Lâm Viễn cười nhẹ nhìn tờ giấy trên tay cậu "ồ vậy xin Vân thiếu gia cho tôi biết đây là gì ".
"quả nhiên anh không nhớ nhỉ ,không sao cũng không quan trọng nữa rồi .Đâu có lẽ là lần cuối em tỏ tình với anh rồi ,nếu anh không đồng ý lập tức em sẽ không bám theo anh nữa ,em sẽ buôn tha cho anh ".
Vân An Nhiên cầm mảnh giấy cũ kia chuẩn bị đọc ,trong đầu cậu lập tức hiện lên kí ngày ấy.
(...)
Là khoảng 5 năm trước
Lúc đó cậu đang ôn thi sinh viên năm cuối mà trong thư viện ,mà trùng hợp thay Lâm Viễn cũng ở đó .
Vân An Nhiên thấy thần nhìn Lâm Viễn 'đây là Lâm Viễn sao ,đẹp trai thật đó ,đôi mắt kia giông hệt với Hồng Vy điều là màu xanh ngọc ,nhiệm vụ của mình là tỏ tình với cậu ta sao, cũng không uổng nhỉ'.
'không được, không thể suy nghĩ như vậy Lâm Viễn là Lâm Viễn,Hạng Hồng Vy là Hạng Hồng Vy không thể coi người ta là vật thay thế cùng lắm chỉ có thể tự thôi miên bản thân rằng Lâm Viễn hợp gu mình thôi ".
Vậy là từ đó cậu gia sức điều tra về Lâm Viễn .
Từ nhiều nguồn tin cậu biết được Lâm Viễn là một người rất tốt vừa học giỏi vừa đẹp trai nhà giàu tính tình lại tốt luôn ôn nhu mỉm cười với mọi người là một người hoàn hảo đúng chuẩn.
Vân An Nhiên ban đầu cũng tin Lâm Viễn là người như vậy ,lần đầu cậu ở trong thư viện cả một buổi chiều để tìm sách về đủ thứ thơ tình rồi còn cách thức tỏ tình .
Mất cả buổi tốt để viết thư tình ,viết cái này không được rồi lại viết cái khác ,kết quả sáng hôm sau đó mắt cậu thâm quần còn cả căn phòng của cậu thì bừa bộn toàn bộ điều là giấy bị vò nát.
Lúc đó Cậu và Lâm Viễn học chung một trường Đại học ,Cậu canh đúng lúc Lâm Viễn tan buổi học thì tỏ tình với người ta trước cổng trường ấy thế mà Lâm Viễn lại nhận thật nhưng cậu ta không nói là có đồng ý hay không.
Vân An Nhiên mới đầu còn rất vui ,nhưng đó chỉ là bắt đầu tình cảm đương phương ngắn ngủi tội nghiệp của cậu.
Vân An Nhiên từ lúc đó luôn chăm chỉ tỏ tình với Lâm Viễn ,ngày nào cũng vậy ,cậu còn làm cơm tặng cho người ta ,lần nào Lâm Viễn cũng mỉm cười mà nhận nhưng không trả lời.
Vân An Nhiên lúc đó ngu ngốc biết bao ,cậu thanh sự nghĩ nếu cứ thế này thì mình thật sự sẽ quên đi Hạng Hồng Vy mà yêu Lâm Viễn. không kể nắng mưa vẫn luôn cờ đợi và tỏ tình với Lâm Viễn, cậu thật sự mong Lâm Viễn đồng ý.
Phả,i lòng người ai mà chẳng có lúc thay đổi ,thế giới không có gì là mãi mãi cả cảm xúc và tình yêu cũng vậy ,Vân An Nhiên cũng đã nghĩ tình cảm của mình với người đã chết kia cũng sẽ dần biến mất khi cậu yêu Lâm Viễn.
Cậu thật sự đã đúng nhưng cũng đã sai .Sai vì đã gửi gắm tình yêu và hy vọng của mình lần nữa cho nhầm người .
Lâm Viễn có rất nhiều người thích cả trai lẫn gái cũng điều thích cậu ta ,cũng phải thôi người hoàn hảo như vậy mà.
Nhưng mà những kẻ thích Lâm Viễn kia sẽ để yên cho cậu sao .
Không ,không đời nào bọn họ sẽ làm vậy .
Vân An Nhiên đã phải gánh chịu sự ghét bỏ của họ ,tài liệu học tập bị xé nát ,không thì bị mất tích khi gần đến ngày thi ,Không những vậy cậu còn bị vây đánh hội đồng ,phải cố lết xác đến phòng thi trong vẻ tàn tạ cũng may là kịp.
Đến ngày tốt nghiệp thì cậu lại thảm hơn ,ngày hôm đó cả khối chụp ảnh tốt nghiệp, có mình cậu là bị dội nước lạnh nhốt vào nhà vệ sinh .
Cách một cánh cửa cậu đã nghe được Lâm Viễn và bạn của anh ta bàn luận về mình.
"à cậu nói về Vân An Nhiên kia sao ,tôi đâu có thích cậu ấy bao giờ đâu,chỉ là thấy có một con chó theo sau lấy lòng mình rất thú vị với lại nhà tôi và nhà cậu ấy cũng hợp tác nhiều năm thế nên cũng không thể để cậu ấy mất mặt được chứ".
"vậy cái đống thư tình quà tặng và cơm hộp kia cậu ăn thật à?".
"ha cậu nói gì vậy ,tất nhiên là không rồi ,thư tình của cậu ta tôi vứt trong thùng rác ở nhà kho trường ấy lỡ như sau này có người tìm được chắc thú vị lắm ".
"cậu cũng thật ác đó nha ,đọc cũng không cần đọc trực tiếp vứt đi luôn thế còn cơm hộp với quà tặng ".
"à cái đó ấy à tôi vừa nhận được liền ném vào thùng rác rồi giờ chắc đã nằm trong bãi rác nào đấy rồi ".
"trời ạ tôi nể cậu thật đấu ước gì tôi cũng có con chó như Vân An Nhiên như cậu,muốn chơi đùa thì chơi đùa thú vị biết bao ,chỉ cần không đồng ý thập chí là từ chối nó sẽ mãi mãi lao đầu và bẫy ".
"ha ha ha cậu ước cũng không được đâu ".
Hai người đó cười vui vẻ rời đi.
Vân An Nhiên không nói gì cậu ngồi tựa cửa nhà vệ sinh khóc rất lâu cho đến kia có người phát hiện cửa nhà vệ sinh bị khóa thì cậu mới được thả.
Lúc ra đôi mắt Vân An Nhiên sưng đỏ luôn mặt trắng bệch, cậu chạy nhanh đến nhà khi trường.
Nhà kho cũ của trường rất là một nơi bám đầy bụi ,hầy như mấy năm qua số người ta vào đây chỉ đến trên đầu ngón tay.
Cậu thấy trong đó có một cái thùng rác toàn giấy đựng đầy thư tình của mình viết cho Lâm Viễn ,tất cả điều chưa cái nào được mở ra.
Khoảng 235 tờ
Vân An Nhiên im lặng ,cậu tìm trong đống đó ra một bức thư .
Đó là bức thư đầu tiên cậu viết cho Lâm Viễn, nó cũ kĩ và đầy bụi có thể thấy nó ở đây đã rất lâu.
Đó cũng là tờ giấy được đựng trong cái hộp quà mà hôm nay cậy tặng lại một lần nữa cho Lâm Viễn.
Nó là bắt đầu cũng là kết thúc ,nó cũng là thứ đã giúp cậu đưa ra quyết định từ bỏ cảm xúc không đáng có mà cậu dành cho Lâm Viễn ,từ đó cậu thực hiện 765 lần tỏ tình với Lâm Viễn với trái tim vô cảm .
Nó không còn chứa cảm xúc như 235 bước thư còn lại mà chỉ đơn giản là nhiệm vụ phải hoàn thành mà thôi kể cả tất cả việc cậu làm cho Lâm Viễn cũng chỉ là nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra mà thôi.
Cậu sẽ mãi mãi không quên được cái cảm giác trái tim mình bị dẫm đạp ,tình cảm của mình bị chơi đùa như một món đồ chơi mà Lâm Viễn đem lại cho cậu ,cả đời này cậu cũng sẽ không quên.
(...)
trở về hiện tại cậu đọc lại bức thư tình ngày đó vì cậu biết lúc đó Lâm Viễn không hề đọc .
Lời tuy không dài nhưng lại lại chứa đựng đầy cảm xúc của cậu thiếu niên lúc đó.
"Em từng nghĩ tại sao trên thế giới này lại tồn tại một người đẹp như thiên sứ vậy ,vừa dịu dàng vùa ôn nhu ,anh như ánh trăng trên cao của tĩnh vừa đẹp đẽ ,như mặt trời ấm áp vừa rực rỡ vừa sánh chói ,như ánh sao tung nhỏ bé giữa bầu trời rộng lớn nhưng lại là thứ em yêu quý nhất ,gặp anh chỉ một lần nhưng lại là bắt đầu cho tình cảm của em, chỉ xin anh có thể đáp lại thứ tình cảm nhó bé ấy ,xin anh có thể bên cạnh em mãi mãi ".
'ha hệ thống cậu nó xem lúc đó viết dài như vậy lại còn sến ,kết quả anh ta không đọc biết thế chỉ cần ghi mấy chữ hay tặng giấy trắng giống 765 bức kia có phải hơn không '.
Vân An Nhiên đọc xong đưa rờ giấy cho Lâm Viễn ,ánh mắt đầy chân thành.
Kết quả.
"xẹt".
Lâm Viễn trực tiếp xé nát nó.
'ồ hệ thống xem kìa anh ta bây giờ còn không muốn diễn kịch như lúc trước nữa rồi ,có từ chối cũng không cần xé nó chứ'.
Lâm Viễn giọng điệu mệt mỏi nói " Tôi từ chối mấy năm nay tôi đã đủ mệt rồi ,xin Vân thiếu gia giữ lời đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa ".
[ting nhiệm vụ tỏ tình với Lâm Viễn 1000 hoàn thành].
Vân An Nhiên cắn răng , vẻ mặt trắng bệch tay cậu siết chặt ,máu tươi lại chảy ra .
Cậu mỉm cười đầy cay đắng "được, cảm ơi anh đã cho em câu trả lời của 5 năm qua ,chúc anh hạnh phúc với người mình yêu ,tạm biệt ".
nó xong cậu quay người đi ra khỏi biệt thự.
"hệ thống mày nó xem tại sao ta lại có chút cảm xúc kì lạ trong lòng nhỉ ?,rõ ràng bốn năm trước đã nói là cắt đứt tình cảm dành cho anh ta nhưng tại sao trong lòng lại có chút nhói thế này ".
[ điều này cũng không có gì kì lạ ,dù gì trong 5 năm quay cậu cũng đã theo đuổi người ta như vậy mà ,lại còn cũng đã có lúc theo đuổi thật lòng ,thật sự muốn ở bên người ta sau đó tuy đã muốn cắt đứt tình cảm nhưng ít nhiều gì cũng vẫn có chút chứ].
[dù sao tình cảm cũng không phải là thứ cứ muốn là có thể thật sự cắt đứt, xem người ta là chưa từng gặp mặt đâu , tình cảm ấy mà không bao giờ có thể thật sự chết đi đâu ,nó chỉ nhỏ đần ,cho đến lúc cậu đã không gặp lại người ta nữa,thật sự quên rồi thì mới biến mất thôi ].
"ồ thế hả ,còn tôi thì nghĩ sao hôm nay hệ thống nhà ta sao lại nó nhiều quá vậy ta ".
[...]
"ờ nói nhiều chút như mới tốt im lặng quá không tốt đâu đó ".
(...)
Sau ngày hôm đó tin cậu bỏ theo đuổi Lâm Viễn đã được bàn tán giữ dội hơn.
Cha mẹ cũng đã về nước gặp cậu hai người có vẻ rất vui vẻ tích cực khuyên cậu từ bỏ Vương Minh và Anh Hiên Hiên nữa.
Dĩ nhiên truyện cậu dùng thân phận khác nhau theo đuổi ba người một lúc chỉ có cha mẹ và Vân Phương Nhiên em gái cậu biết .
Cha mẹ của Vân An Nhiên rất chiều con với lại họ cũng là người tự do luôn đi du lịch nên cũng ít khi về nhà ,mọi việc hầu như để em gái cậu gánh vác vì thế con bé rất bận không có thời gian quan tâm đến cậu .
Còn danh hiệu Tam liếm cẩu của cậu không liên quan đến chuyện cậu theo đuổi ba người cùng một lúc mà là vì ,nếu không sụp đổ hình tượng kẻ si tình của cậu với Lâm Viễn thì sao .
Một cậu luôn viết thư tỏ tình cho Lâm Viễn , hai cậu luôn tặng quà cho Lâm Viễn, ba cậu luôn bám theo Lâm Viễn .
Chỉ thế thôi nên nhớ Vân thiếu gia chỉ theo đuổi một mình Lâm Viễn.
Còn Vân An Nhiên chỉ yêu thầm kín một mình Hạng Hồng Vy đã chết cho dù có cảm xúc với kẻ khác nhưng cuối cùng vẫn chỉ có Hạng Hồng Vy thôi .
Vì thế nên cậu đã lập thêm hai thân phận nữa.
Vân Hoa Sinh một sinh viên đại học nghèo nàn ,trong sáng ngây thơ luôn yêu Anh Hiên Hiên mặc cho có bị đánh đến mức nhừ tử hay bị lừa đến mức nào .
‘chà chỉ còn hai nhiệm vụ thôi ,để ta xem tiến độ nhiệm vụ 5 năm của Anh Hiên Hiên thế nào rồi ’
[tiến độ nhiệm vụ vì tình yêu bị Anh Hiên Hiên đánh là 999/1000]
‘chỉ còn một lần thôi sao ,tốt quá rồi! ’