Tống Tiểu Hà phồng má, cắn linh quả ngọt lịm, miệng thì líu lo biện bạch: "Con đang tận hiếu với người đó! Sư phụ nhân hậu như vậy, chắc chắn sẽ thưởng cho con! Lần này con không lấy gì đâu, chỉ xin người một chút yêu thương thôi mà..."

Câu còn chưa kịp nói xong, đã bị Lương Đàn vung tay gõ "cốc" một cái lên đầu!

Tống Tiểu Hà ôm đầu kêu oai oái: "Sư phụ, sao lại đánh con?"

Lương Đàn nghiêm mặt: "Con tưởng ta không biết à? Lại tính lén lút chuồn ra Tiền Sơn gây chuyện đúng không? Lần này lại muốn đánh nhau với ai hả?"

Nàng bĩu môi, vội vàng cãi lại: "Con có đi gây sự đâu! Lần trước là do đám đệ tử kia dám mắng sư phụ, bảo rằng răng của người yếu nên chỉ ăn được cơm mềm(chỉ người đàn ông sống dựa dẫm vào người phụ nữ), con tức quá mới đánh cho bọn họ một trận thôi!"

Nghe tới mấy câu đó, Lương Đàn tức muốn bốc khói, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Đám lão già kia, ăn không ngồi rồi, không biết sau này còn bịa chuyện gì để nói xấu ta nữa. Đúng là không biết xấu hổ!"

Tống Tiểu Hà vội vàng gật đầu phụ họa, còn cười hì hì: "Nhưng mà nhờ sư phụ bận rộn cứu nhân độ thế cả ngày, không so đo với kẻ tiểu nhân, nên đệ tử mới có phúc khí được nương nhờ đó nha!"

Lương Đàn liếc nàng một cái, chọc quê: "Miệng trơn tru như bôi dầu!"

Tống Tiểu Hà liền níu lấy tay áo Lương Đàn, nũng nịu: "Sư phụ, người đi Tiền Sơn mang đệ tử theo với! Đệ tử cũng muốn mở rộng tầm mắt mà!"

Lương Đàn bĩu môi: "Ta xem con chẳng qua lại muốn len lén đi nhìn thằng nhóc Thẩm Khê Sơn kia thì có!"

Bị đoán trúng tim đen, Tống Tiểu Hà đỏ mặt, cười hì hì không dám nhận, chỉ lí nhí: "Cũng phải lâu lắm rồi con chưa gặp tiểu sư đệ mà..."

Lương Đàn giơ tay gõ "cốc" lên đầu nàng một cái: "Ta thật không hiểu sao hồi đó lại thu nhận đồ đệ như con! Suốt ngày ngoài ăn với ngắm cái thằng họ Thẩm đó, tu luyện thì lười, mỗi tháng khảo hạch đều phải dồn hết sức chín trâu hai hổ còn chưa ăn ai!"

Phía sau Thương Hải Phong chỉ có hai thầy trò bọn họ ở, vốn đã vắng vẻ hơn các phong khác, chẳng mấy ai lui tới.

Lương Đàn hầu như dành hết thời gian ở lại Thương Hải Phong, thỉnh thoảng mới tới tổng bộ của tiên minh họp hành, bầu bạn trò chuyện chút với sư nương, còn lại hậu sơn toàn quyền giao cho Tống Tiểu Hà, không ai quản nàng. Vậy nên nàng càng ngày càng vô pháp vô thiên!

Mặc dù vậy, nói đi cũng phải nói lại, Tống Tiểu Hà thật ra cũng rất nghiêm túc trong việc tu luyện.

Bởi nàng rất mong sớm vượt qua khảo hạch, bái nhập vào Tiên Minh, để có thể quang minh chính đại ngày ngày chạy đi gặp Thẩm Khê Sơn.

Có điều, khảo hạch của Tiên Minh đối với nàng mà nói khó như lên trời. Dù nàng đã cố gắng suốt ba năm trời, vậy mà tới giờ ngay cả khảo thí nhập môn sơ cấp cũng chưa qua nổi!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play