Tô Yên ngồi bệt trên mặt đất, muốn đứng dậy, nhưng đôi chân không còn sức, tay chạm vào phiến đá lạnh lẽo. Trên mặt hồ, lục bình trôi lững lờ, dần dần hiện rõ, rồi bất chợt từ đám rong rêu rối rắm, một đôi mắt trợn trừng lộ ra, hướng về phía Tô Yên, mang theo oán hận và thống khổ sâu sắc.
“Người đâu…” Giọng nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu, tay vô thức bám vào cỏ cây bên cạnh. Ánh trăng lạnh lẽo, màn đêm đè nặng, một nỗi sợ hãi chưa từng có bao trùm lấy nàng. Đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai nàng.
“A!” Tô Yên giật mình kêu lên, thân thể bật dậy.
“Đừng sợ, là ta.” Dưới ánh trăng, Trường Nhạc Vương đứng thẳng, ánh mắt lướt qua mặt hồ.
Nàng ôm ngực, không dám quay đầu lại. “Ngươi nhìn kỹ lại xem… đó chắc chắn không phải Song Song, ta nhận nhầm người rồi…”
Đoạn Chiêu Diệp bước tới, kéo nàng vào lòng, quay lưng về phía hồ nước, che chắn để nàng không phải đối diện cảnh tượng đáng sợ kia. “Là nàng,” hắn thì thầm bên tai nàng, rồi nhẹ nhàng vỗ lưng nàng. “Bây giờ, ngươi không nên sợ hãi, mà phải tra ra hung thủ.”
Thân thể lạnh buốt của Tô Yên dần ấm lại. Lần đầu tiên, nàng cảm nhận được sự an ủi từ lồng ngực một nam tử, xua tan nỗi sợ hãi trong lòng. Nhưng khoảnh khắc ấm áp ấy chẳng kéo dài, nàng nhanh chóng tỉnh táo, đẩy hắn ra. “Ngươi cũng nghĩ Song Song không phải vô tình trượt chân rơi xuống nước, đúng không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT