Theo quy định của trường trung học số Hai, học sinh ngoại trú bắt buộc phải tham gia tiết tự học ban ngày bắt đầu vào lúc bảy giờ hai mươi sáng.

Đúng sáu giờ rưỡi là Hà Diệp rời giường. Bộ đồng phục đen trắng đã được treo sẵn trên mắc áo từ hôm qua. Thay quần áo xong, cô vào phòng vệ sinh rửa mặt, tổng cộng tốn có vài phút.

“Ăn sáng đi con, cháo nguội rồi này.”

Hà Dũng bày bát đũa ra, chào con gái.

Hà Diệp ngồi xuống bàn ăn, nhìn thân hình như thể ăn bao nhiêu cũng không mập ra nổi của bố, hỏi: “Sắp tới con không ở nhà, bữa trưa và bữa tối bố định giải quyết thế nào ạ?”

Hà Dũng: “Bên ngoài khu này có nhiều quán ăn như thế, con còn lo bố sẽ đói bụng à?”

Hà Diệp: “Vâng ạ, bố nhớ lấy biên lai của quán đấy, tối về con còn xác nhận, nếu thiếu một cái biên lai ngày hôm sau con sẽ không ăn sáng nữa.”

Hà Dũng: “…”

Bây giờ ông không dám ăn mì gói nữa rồi.

Giải quyết xong vấn đề ăn uống của bố, Hà Diệp đeo cặp sách, lên đường tới trường.

“Tập trung lái xe đấy, trên đường không được đeo tai nghe nghe tiếng Anh đâu!”

“Con biết rồi!”

Hà Diệp đóng cửa nhà từ bên ngoài, bước nhanh về phía thang máy.

Vào tầm giờ này thang máy vẫn khá vắng vẻ, người đi bộ trong khu dân cư cũng không nhiều lắm.

Khu đô thị mới này được phủ xanh rất tốt, đặc biệt là tuyến đường chính nối giữa cổng Nam và cổng Bắc, hai bên đều có cây xanh phủ bóng, gần như tạo thành một hành lang màu xanh lục dài mướt mát.

Không khí buổi sớm trong lành, những chú chim trắng cánh đen chao lượn trên những ngọn cây phía trước. Hà Diệp mỉm cười, chuyển hướng tay lái, rẽ từ con đường nhỏ vào tuyến đường chính rộng rãi sạch sẽ.

Bến xe buýt công cộng nằm ở phía cổng Đông, nhưng nếu đạp xe tới trường trung học số Hai thì cổng Nam càng gần hơn.

Trong lúc đạp xe, Hà Diệp bất chợt trông thấy một bạn nam mặc cùng đồng phục với mình đang đỗ lại tại một ngã rẽ gần phía cổng Nam.

Phần lớn chiếc xe đạp của cậu ấy vẫn nằm trong con đường nhỏ, chỉ có đầu xe nhô ra là vuông góc với đường chính.

Bên cạnh cậu ấy là hai cây phong Nhật Bản xanh um, tán lá rậm rạp làm nổi bật lên một góc mặt nghiêng trắng nõn.

Cảnh sắc tươi mát yên ả, thiếu niên cao ráo trắng trẻo, cùng nhau tạo nên một bức tranh giàu xúc cảm.

Một cảnh anime nào đó chợt vụt qua tâm trí Hà Diệp, nhưng giây tiếp theo, cô đã nhìn sang chỗ khác.

Khi đến gần tới chỗ ấy, Hà Diệp lại liếc nhìn cậu bạn cùng trường kia, tâm trạng yên bình bỗng nhiên trở nên bối rối.

Hóa ra lại là Lục Tân.

Áp lực xã giao lại một lần nữa bao trùm lấy cơ thể cô.

Nhưng mà hình như Lục Tân vẫn chưa phát hiện ra cô. Cậu ấy ngồi trên xe đạp với một chân chống xuống đất, một bên tai đeo tai nghe, đầu quay về hướng Nam.

Dưới nắng ban mai tươi sáng, cậu hơi cụp mắt, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú trông có vẻ rất tập trung.

Hà Diệp nghĩ, hay cứ giả vờ như không nhìn thấy, đạp xe qua thật nhanh nhỉ?

Chỉ cần Lục Tân vẫn quay đầu về hướng Nam, khi đi qua cậu cô lại làm bộ quay về bên trái ngắm phong cảnh, nhìn vào mỗi bóng lưng thôi, chắc Lục Tân cũng không nhận ra người bạn học mới là cô đâu.

Tiếc là mọi chuyện lại không diễn biến theo mong muốn của Hà Diệp, một chiếc ô tô điện bỗng ầm ầm lao đến phía cô.

Nhịp tim Hà Diệp cũng tăng gấp đôi cùng với cái âm thanh đó.

Chỉ trong nháy mắt, cái xe kia đã vượt qua người cô.

Lúc xe tới gần Lục Tân, cậu quay đầu lại.

Ánh mắt của cậu gần như trực tiếp lướt qua xe điện, dừng lại trên người cô gái đang chầm chập đạp xe dưới tán cây.

An Thành tháng Chín cây xanh vẫn còn rợp bóng, giữa cả khoảng không xanh mướt, khuôn mặt, cổ và phần tay lộ ra ngoài của cô gái đều trắng mịn như ngọc trai.

Giống hệt bờ eo hôm ấy vô tình bị hở.

Lục Tân nhìn đồng hồ, đoán chừng Chu Hướng Minh ham ngủ nướng cũng sắp tới nơi, bèn rút tai nghe ra, cất vào cặp sách.

Khi cậu ngẩng đầu lên nhìn Hà Diệp một lần nữa, hai người chỉ còn cách nhau chừng mười mét.

Lục Tân vẫy tay với cô.

Vô cùng đơn giản, không lạnh lùng cũng chẳng nhiệt tình, cũng chẳng khác với gật đầu làm quen là bao, rất phù hợp để xã giao với cả bạn cùng lớp mới.

Hà Diệp cũng mỉm cười đáp lại cậu.

Trong lúc cô đang do dự không biết có nên nói gì hay không, Lục Tân đã thu hồi tầm mắt, tay phải đút vào trong túi, tựa như đang tìm gì đó.

Cô khẽ thở phào một hơi, tăng tốc độ lên một chút, qua xe vụt qua người cậu.

Hà Diệp ngồi vào chỗ, nhìn đồng hồ xem thời gian, vừa đúng bảy giờ.

Ngô Viên Viên ngồi cùng bàn cô vẫn chưa tới, Chu Tình chạy từ hàng đầu xuống nói chuyện với cô: “Sao cậu đi học sớm thế? Học sinh ngoại trú đa phần vẫn chưa đến đâu.”

Hà Diệp: “Tớ quen dậy sớm rồi, nhà cũng gần mà.”

Vừa nói cô vừa lấy sách Ngữ văn ra, đây chính là môn đầu tiên sáng nay sẽ học.

Chu Tình ngáp một cái.

Hà Diệp nhìn quầng thâm dưới mắt cô ấy: “Tối qua cậu mấy giờ ngủ?”

Chu Tình: “Chắc là gần mười hai giờ, vừa mới khai giảng nên ai nấy đều hưng phấn hết, huyên thuyên tới tận nửa đêm.”

Học sinh nội trú tuy có thể không cần tham gia tự học buổi sáng và tối, nhưng sáu rưỡi sáng bắt buộc phải đi chạy bộ. Nói cách khác, đêm qua Chu Tình chỉ ngủ được tầm sáu tiếng đồng hồ.

Hà Diệp khuyên cô ấy: “Về sau nhớ đi ngủ sớm một chút, đêm ngủ đủ thì ngày mới dồi dào sức lực.”

Chu Tình cười toe toét: “Cậu nói y hệt như mẹ tớ ấy.”

Hà Diệp đẩy vai cô nàng: “Được rồi, mau đọc sách đi.”

Những người có thể thi đậu trường trung học số Hai này đều là học sinh giỏi thời cấp hai, cho dù thành tích cấp ba chỉ xếp hạng trung bình trở xuống, ngoài miệng luôn nói ghét học thì thực chất vẫn rất cầu tiến.

Cả Chu Tình và Ngô Viên Viên đều vậy.

Thế nên Chu Tình cũng ngoan ngoãn trở về hàng đầu.

Bảy giờ mười lăm, Ngô Viên Viên đeo cặp sách vào lớp, sắc mặt hồng hào.

Bảy giờ hai mươi, thầy chủ nhiệm mày rậm mắt to khí thế hừng hực bước vào cửa lớp theo tiếng chuông báo giờ tự học buổi sáng.

Đám học sinh đang ủ rũ chán chường bỗng như được lên dây cót, tiếng thủ thì rù rì bên tai nhau cũng biến thành những tiếng đọc sách rõ ràng.

Thầy chủ nhiệm chắp tay đi quanh phòng học. Sau khi thầy đi qua chỗ Hà Diệp không lâu, cô nghe thấy tiếng thầy hỏi: “Hai bàn này là ai ngồi, sao còn chưa đến?”

Không có ai nào trả lời, hoặc là thật sự không nhớ rõ bạn học mới, hoặc là không muốn trả lời câu hỏi mang tính tố cáo bạn học đi muộn như vậy.

Nhưng đúng vào lúc này, cửa lớp vốn đã đóng chặt lại bị đẩy ra thật mạnh.

Cả lớp đều ngẩng đầu lên.

Chu Hướng Minh tươi cười rạng rỡ, phấn chấn bước vào, có vẻ như vẫn còn đang nói chuyện với Lục Tân mặt không biểu cảm phía sau. Phải đến khi bắt gặp khuôn mặt u ám của thầy chủ nhiệm, cậu chàng mới ngại ngùng thu lại nụ cười, cúi đầu đi xuống hàng ghế cuối cùng.

Bởi vì thầy chủ nhiệm đang đứng cạnh chỗ ngồi của họ nên bước chân của Chu Hướng Minh bị chặn lại ở hàng hai từ dưới lên, còn Lục Tân cũng tự nhiên mà dừng lại bên cạnh Hà Diệp.

Hà Diệp chăm chú nhìn vào sách giáo khoa Ngữ văn, nhưng từ khóe mắt vẫn có thể trông thấy một cánh tay đang buông lỏng của Lục Tân, thon thả trắng trẻo.

“Tiết tự học đầu tiên đã đi muộn, hai người các cậu cũng có triển vọng thật đấy.”

“Em sai rồi ạ, đều là do em quên đặt đồng hồ báo thức, hại Lục tân phải chờ em nửa tiếng.”

Thầy chủ nhiệm sao có thể không biết học sinh xếp nhất lớp mình. Thầy trừng mắt nhìn Chu Hướng Minh đang thành khẩn nhận lỗi một cái, sau đó quay sang hỏi Lục Tân: “Thật vậy hả?”

“Vâng ạ.”

Thầy chủ nhiệm: “Mau vào học đi, không có lần sau đâu đấy.”

Thầy tránh qua một bên, hai cậu học sinh lập tức bước tới chỗ ngồi.

Sau đó thầy lại chậm rãi đi quanh lớp một vòng nữa, đi xong mới rời phòng học.

Cửa lớp vừa đóng, không khí trong phòng học cũng khẽ thay đổi. Chu Hướng Minh bực bội nói từ hàng ghế cuối lớp: “Sớm biết như thế thì đã không cố đạp nhanh, nếu đạp từ từ thì có lẽ đã không gặp thầy chủ nhiệm rồi.”

Không ai tiếp lời cậu ta.

Cậu ta lại ảo não nói: “Lần sau đi muộn mày đừng đợi tao, chỉ cần một người trễ học là đủ rồi.”

“Ừ.”

“Tao nói bừa thôi, mày còn cho là thật hả?”

Tiết đầu tiên là Ngữ văn.

Tất cả các thầy cô dạy Văn đều thích gọi học sinh đọc sách giáo khoa, giáo viên mới này cũng không ngoại lệ.

“Hà Diệp.”

Sau khi nhìn qua danh sách học sinh một lượt, cô giáo Văn với phong thái tao nhã gọi.

Học sinh trong lớp quay đầu ra nhìn, Hà Diệp tức khắc đứng dậy, bắt đầu cầm sách lên đọc diễm cảm.

Trong căn phòng học thoáng đãng sáng sủa, giọng đọc của nữ sinh nhẹ nhàng êm ái như tiếng suối róc rách chảy giữa rừng núi xanh um vào một ngày hè nóng nực, nghe dễ chịu vô cùng.

Chu Hướng Minh nhịn không được mà nhích về phía Lục Tân: “Dễ nghe quá đi, bảo sao…”

“Khoan đã.”

Hà Diệp mờ mịt nhìn về phía cô giáo Văn.

Cô giáo ra hiệu cho cô ngồi xuống, ánh mắt sắc bén lia về phía Chu Hướng Minh: “Bạn nam kia, đứng dậy.”

Chu Hướng Minh: …

Lục Tân cúi xuống nhìn dưới chân mình, tỏ vẻ như không hề quen biết cậu ta.

Chu Hướng Minh ngượng nghịu đứng dậy. 

Cô giáo Ngữ văn: “Cậu không nghe giảng mà còn thì thầm cái gì với bạn cùng bàn đó hả?”

Chu Hướng Minh có ngốc cũng biết không thể nói thật, cậu ta gãi mũi: “Em nói với cậu ấy, cô giáo của chúng ta thật có khí chất, vừa nhìn đã biết là giáo viên dạy Văn ạ.”

Cả lớp đều cười ồ lên.

Cô giáo Ngữ văn cũng cười: “Cám ơn, cậu đọc tiếp đi.”

Chu Hướng Minh không có thói quen xem trước bài học, khi đọc có vài đoạn bị ngắc ngứ, nhưng cậu ta giỏi pha trò, khiến cho các bạn xung quanh cứ không ngừng cười khúc khích.

Kiểu tính cách này, ngay cả Hà Diệp cũng khó ghét được.

“Tên là gì?”

“Chu Hướng Minh ạ.”

“Tôi nhớ kỹ cậu rồi, về sâu nhớ tập trung nghe giảng đấy.”

“Dạ!”

“Ngồi xuống đi, bạn cùng bàn đứng dậy, đọc tiếp.”

Lục Tân rõ ràng là bị Chu Hướng Minh liên luỵ, nhưng dù sao cũng chỉ là đọc sách, đối với cậu chẳng có gì khó khăn cả.

Cô giáo Ngữ văn rất hài lòng với phần đọc diễn cảm của cậu, hỏi: “Tên gì?”

“Lục Tân ạ.”

Cô giáo Ngữ văn thoáng ngạc nhiên, nhìn Lục Tân thêm lần nữa rồi mới bảo cậu ngồi xuống.

Ngô Viên Viên nói thầm bên tai Hà Diệp: “Chắc là cô giáo không ngờ học bá lớp chúng ta lại đẹp trai đến vậy.”

“Bạn nữ bên cạnh Hà Diệp, em đứng lên đi.”

Ngô Viên Viên: …

Sau vài lượt như thế, học sinh cả lớp đã hiểu rõ tính cách của cô giáo Văn, hễ là ai nói chuyện riêng thì sẽ gọi tên người đó!

Ngày đầu tiên chính thức lên lớp, học sinh và giáo viên các môn về cơ bản đều đã tiếp xúc với nhau. Hà Diệp thực sự thích đội ngũ giáo viên mới này, có thể thấy được bọn họ đều là những giáo viên giỏi và nhiệt huyết.

Trong ba tiết tự học buổi tối, Hà Diệp đã hoàn thành bài tập về nhà, đồng thời cũng xem trước được nội dung học ngày mai, thậm chí còn làm thêm được một số bài tập mới.

Bởi vì hôm nay đến lượt cô quét lớp nên tan học cô cũng không vội vã cất sách vở mà vẫn tiếp tục cúi đầu làm bài.

Chu Hướng Minh ngáp một cái, nói với Lục Tân: “Tao ngủ một lát, khi nào về thì gọi tao.”

Lục Tân: “Mày về trước đi, ngày mai dậy sớm một tí.”

Chu Hướng Minh: “Thế chẳng phải là quá không có đạo nghĩa rồi, tao…”

Cậu ta bất chợt nhớ ra điều gì, liếc mắt nhìn Hà Diệp vẫn đang chăm chú làm bài phía trước, vừa cười he he vừa vỗ vỗ vai Lục Tân: “Được rồi, sau này tuần nào tao cũng về trước, không làm kỳ đà cản mũi mày nữa.”

Lục Tân hất tay cậu ta ra, cậu cũng có đề đang làm dở.

Khi lớp học đã vãn người, Hà Diệp và bạn cùng tổ Phương Hiểu Hủy mới cầm chổi lên, bắt đầu quét lớp.

Lục Tân cho sách vở vào cặp xong thì xách xô nước và cây lau nhà tới phòng vệ sinh.

Cuối cùng trong phòng học cũng chỉ còn ba người bọn họ.

Hà Diệp phụ trách quét hai hàng ghế phía Nam, mọi người đều bận rộn với công việc riêng của mình, không ai nói chuyện với ai cả.

“Tổ trưởng, tớ quét xong rồi.”

“Ừ, cậu về trước đi.”

Phương Hiểu Hủy cất chổi, chào Hà Diệp đang đứng cách đó hai cái bàn rồi ra về.

Hà Diệp để ý thấy bên ngoài có một bạn nữ đang đợi cô ấy.

Cô thu hồi tầm mắt, có chút hâm mộ trong lòng. Nơi cô ở là khu dân cư mới, trong lớp hình như không có bạn nữ nào sống ở đó cả.

“Đợi chút rồi cùng về nhé?”

Lúc Hà Diệp quét lớp xong, đang chuẩn bị đi cất chổi thì Lục Tân mới lau được nửa lớp đột nhiên đứng thẳng người dậy, chống cây lau nhà xuống đất, hỏi cô.

Hà Diệp ngẩn người.

Lục Tân giải thích: “Muộn rồi, cậu là con gái, về một mình không an toàn lắm.”

Hà Diệp tỉnh táo lại, cười nói: “Được, cám ơn tổ trưởng.”

Lục Tân: “Đừng khách sáo, tiện đường mà.”

Cậu tiếp tục quét nhà.

Trong lớp chỉ có một cây lau nhà, Hà Diệp không giúp được gì, đành phải xách cặp ra bên ngoài trước để không làm phiền đến cậu.

Gần mười giờ tối, khu dạy học gần như hoàn toàn trống trải, hành lanh không một bóng người, đèn cảm ứng lần lượt tắt.

Hà Diệp khẽ ôm chặt lấy cặp sách.

Lục Tân xách xô nước và cây lau nhà đi ra.

Hà Diệp bất giác nhìn theo.

Lục Tân: “Tôi mang đi giặt, ba phhút thôi.”

Hà Diệp: “Ừ, không vội.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play