Sắp xếp vị trí ngồi xong, thầy chủ nhiệm cho mọi người lên bục giảng tự giới thiệu theo thứ tự chỗ ngồi, từ trái qua phải.
Mỗi bạn học trong lớp đều có nét tính cách riêng, những người phóng khoáng rộng rãi thường sẽ nói nhiều một chút, còn những người im lìm hướng nội thì về cơ bản đều trình bày không quá ba câu.
Từ khi người bạn đầu tiên bước lên bục giảng, Hà Diệp đã lặng lẽ chuẩn bị trong đầu những gì mình cần nói.
“Chào cả lớp, tớ tên là Ngô Viên Viên, Ngô trong Ngô Tam Quế, Viên trong Trần Viên Viên(1).”
(1) Trần Viên Viên: Một kỹ nữ nổi danh trong lịch sử, vợ lẽ của Ngô Tam Quế, bị cho là một trong những nguyên nhân khiến Ngô Tam Quế dẫn quân Thanh chiếm Trung Nguyên.
Hà Diệp vốn đang căng thẳng vì chuẩn bị đến lượt mình, nghe thấy lời giới thiệu của cô bạn cùng bàn mới thì cũng phụt cười.
“Tuy tớ học không giỏi lắm nhưng được cái cực nhiệt tình, sau này các cậu gặp bài nào không làm được thì cứ thoải mái đến hỏi tớ nhé, với tư cách là người đứng vị trí số tám từ dưới lên của lớp ta, tớ nhất định sẽ vắt óc lên nghĩ cách giải bài tập cho các cậu.”
Thầy chủ nhiệm đang cầm bình giữ nhiệt uống nước: …
Trong tiếng cười vui vẻ của cả lớp, Ngô Viên Viên bước xuống bục giảng, nháy mắt cổ vũ Hà Diệp.
Hà Diệp thế chỗ cô ấy trên bục giảng.
Cô còn chưa kịp mở miệng, một nam sinh ngồi cuối lớp bỗng nhiên ho khan một tiếng trong căn phòng học yên ắng.
Đây rõ ràng là một tín hiệu gì đó, các bạn học đều quay đầu, thầy chủ nhiệm cũng nghi ngờ Chu Hướng Minh đang giả ho.
Bị hàng chục ánh mắt đổ dồn lên người như thế, Chu Hướng Minh khờ khạo gãi đầu: “Ngại quá, tớ bị ngứa họng, mọi người không cần để ý tới tớ đâu, cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi.”
Hà Diệp đứng trên bục giảng chẳng những trông thấy Chu Hướng Minh mà còn nhìn được rõ ràng Lục Tân đang ngồi bên cạnh cậu ta.
Cậu vẫn mặc chiếc áo phông cộc tay màu trắng cô thấy buổi sáng, đầu hơi cúi xuống, trên tay cầm một cái bút, có vẻ như đang làm bài.
Còn Chu Hướng Minh thì lại nhìn cô với một nụ cười rạng rỡ.
Hà Diệp bỗng nhiên hiểu ra ý của Chu Hướng Minh, chắc chắn cậu ta cũng hiểu lầm gì đó, đang cố ý chào hỏi cô thay Lục Tân.
Cô bất giác nhìn xuống cô bạn thân Chu Tình đang ngồi ở hàng đầu tiên.
Chu Tình quả nhiên cũng đang nở một nụ cười “tớ biết ngay mà”.
Bị phân tâm bởi tình huống bất ngờ này, Hà Diệp đã quên béng những gì mình dự định nói, vô thức mượn lại kịch bản của Ngô Viên Viên: “Xin chào mọi người, tớ là Hà Diệp, Hà là họ Hà, Diệp trong lá cây…”
Lúc cô cất tiếng thì Lục Tân mới ngước mắt, đồng thời cũng nhấc cái chân đang giẫm lên giày của Chu Hướng Minh ra.
Cô gái trên bục không biết do tiếng ho giả đầy lộ liễu của Chu Hướng Minh hay vì màn giới thiệu gượng gạo của bản thân mà đỏ mặt, báo tên họ xong liền vội vàng bước xuống dưới.
“Da mặt mỏng thật đấy.”
Chu Hướng Minh nghiên đầu tới gần Lục Tân, lén chia sẻ kết quả quan sát bạn học Tiểu Diệp của mình.
Lục Tân: “Biết thì tốt, sau đừng trêu cậu ấy nữa.”
Chu Hướng Minh cố ý làm ra bộ mặt lưu manh: “Trêu thì sao nào, liên quan gì tới mày?”
Lục Tân: “Nếu như nhất định phải nói về chuyện liên quan thì mày là do tao giới thiệu cho cậu ấy, tao không muốn cậu ấy nghi ngờ nhân phẩm của tao chỉ vì cái nhân phẩm tệ lậu của mày.”
Chu Hướng Minh: “Xem như mày lợi hại, có bản lĩnh thì cứ giả vờ đến tận kỳ thi đại học năm sau đi.”
Lục Tân lờ tiệt cậu ta, tiếp tục nhìn các bạn học khác tự giới thiệu.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt hai bọn họ.
Chu Hướng Minh lên trước, cậu ta bình thường luôn có dáng vẻ ngông nghênh bất cần đời, cách nói chuyện cũng hài hước, chính là kiểu người luôn dễ dàng thu hút sự chú ý của nữ sinh.
Lục Tân lại để ý thấy, Hà Diệp lúc trước vốn luôn lịch sự lắng nghe bạn học giới thiêu, nhưng khi Chu Hướng Minh bước qua bàn mình thì lại cúi đầu đọc sách.
Giận rồi à?
Sau khi Chu Hướng Minh về chỗ, Lục Tân đi lên.
Hà Diệp vẫn tiếp tục đọc sách, chỉ là khi Lục Tân bước qua chỗ cô, ánh mắt của cô không khỏi cuốn theo chiếc áo phông trắng kia vài giây.
Thật ra cũng không liên quan gì đến Lục Tân cả, chẳng qua hai người bạn của họ suy nghĩ quá nhiều thôi.
Nhưng càng như thế, Hà Diệp lại càng muốn chứng minh giữa cô và Lục Tân thực sự chẳng có gì.
Thế nên khi Lục Tân giới thiệu, cô vẫn không ngẩng đầu lên.
“Tớ là Lục Tân, Lục trong đại lục, Tân trong “phong yên vọng Ngũ Tân”(2), sau này đều là bạn học, trong quá trình học tập có gì không hiểu mọi người có thể tìm tớ lúc nào cũng được.”
(2) Một câu thơ trong bài thơ “Tiễn Đỗ thiếu phủ đi nhậm chức ở Thục Châu” của nhà thơ Vương Bột thời Đường, dịch nghĩa: Nhìn qua gió thổi khói bay có thể thấy được Ngũ Tân (năm bến sông nước Thục).
Nét mặt của cậu lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh nhạt, khiến cho người ta có cảm giác rất xa cách, nhưng giọng điệu của cậu thì lại điềm đạm lễ độ, không hề khó gần như trong lời đồn.
Hà Diệp càng thêm chắc chắn, ba lần Lục Tân chủ động chào cô thật sự chỉ là xuất phát từ phép lịch sự giữa bạn học thôi.
Sau khi phát biểu xong đi về chỗ, không cần phải cố ý nhìn, Lục Tân cũng biết Hà Diệp vẫn đang đọc sách.
Cả lớp năm mươi sáu học sinh, chỉ có cậu và Chu Hướng Minh là được hưởng cái đãi ngộ không bị cô nhìn chăm chú.
Thế mà tên đầu sỏ gây tội kia còn làm mặt quỷ với cậu: “Sao năm nay nói nhiều thế? Mấy năm trước chỉ báo mỗi họ tên thôi mà.”
Lục Tân lấy một đầu tai nghe ra, cắm vào bên tai hướng sang thằng bạn chí cốt của mình.
…
Khai giảng năm nay vừa đúng vào ngày Chủ nhật, buổi tối lớp không tổ chức tự học.
Chiều tối trước khi tan học, các thành viên của ban cán sự lớp và các tổ trực nhật nhỏ về cơ bản đều đã xác định xong.
Hà Diệp không tham gia bình bầu ban cán sự, còn tổ trực nhật được chia theo danh sách lớp, cô thuộc tổ Một, phụ trách vệ sinh lớp học vào mỗi thứ Hai hàng tuần.
Tổ trưởng tổ Một chính là Lục Tân.
Cuối giờ, Lục Tân gọi cả tám bạn học trong tổ ra ngoài hành lang, thảo luận về nhiệm vụ làm vệ sinh của ngày mai.
“Một người phụ trách chăm sóc cây xanh và bật đèn, ai nhận đây?”
Công việc này tương đối nhẹ nhàng, Hà Diệp dao động, nhưng lại không dám tranh đoạt.
“Để tớ đi, tớ thích chăm cây cối lắm.” Trần Huyên vừa cười vừa giơ một tay.
Cô ấy là học bá số hai trong lớp.
Chẳng có ai tranh giành với cô ấy cả.
“Một người dọn dẹp bục giảng và lau kính cửa sổ trong phòng học.”
Học bá số ba Vương Văn Bân còn thấp hơn Hà Diệp một tí giơ tay.
“Ba người lau bảng, sáng chiều mỗi buổi một người, người còn lại phụ trách các tiết tự học, ai nhận?”
Hà Diệp cụp mắt, dùng hành động này để bày tỏ cô không có hứng thú gì với công việc đó.
Tranh cướp công việc đơn giản thì cô không dám, nhưng cô cũng không tích cực đến mức xung phong nhận công việc hít bụi nhiều nhất đâu.
Ba nam sinh nhìn nhau, cùng nhận nhiệm vụ này.
“Một người phụ trách hành lang và kính ngoài cửa lớp.”
Hà Diệp và một bạn nữ khác gần như giơ tay cùng lúc.
Hai người nhìn nhau, Hà Diệp khiêm nhường nói: “Vậy cậu làm đi.”
Bạn nữ kia cười ngọt ngào: “Cảm ơn, thế tớ không khách sáo nhé.”
Hà Diệp cảm thấy như vậy cũng không tệ, cô không phải đi kiểm tra hành lang giữa các tiết học, cũng có thể đọc sách nhiều hơn một chút.
Lục Tân thấy hai người đã tự bàn bạc xong xuôi thì nhìn xuống danh sách trong tay, nói: “Còn lại là ba người quét rác và lau sàn sau tiết tự học buổi tối, tớ lau sàn, hai cậu quét rác nhé?”
Hà Diệp đang định gật đầu thì bạn nữ còn lại đã nhỏ giọng nói: “Cứ để cậu lau sàn mãi cũng không hay lắm thì phải? Hay là ba người chúng ta thay phiên nhau nhé?”
Hà Diệp bỗng thấy áy náy trong lòng, quả nhiên là cô suy nghĩ vẫn chưa chu toàn.
Lục Tân liếc nhìn cô một cái, nói: “Không sao, tớ đã quen là người cuối cùng rời lớp rồi.”
…
Tan học, Hà Diệp thu dọn sách vở, đi theo Chu Tình và Ngô Viên Viên xuống dưới.
Chu Tình: “Vừa mới khai giảng mà tớ đã mệt muốn chết rồi.”
Ngô Viên Viên: “Như nhau cả thôi, nếu không phải vì nằm bò ra bàn không thoải mái thì tớ có thể ngủ nguyên cả chiều ấy chứ.”
Hà Diệp, người không những đã xem trước nội dung học của ngày mai mà còn làm hết các bài tập tương ứng, im lặng phụ họa.
Chu Tình: “Viên Viên cũng học ngoại trú à?”
Ngô Viên Viên: “Đúng vậy, chỉ tiếc là không ở cùng khu với Hà Diệp, cậu ấy ở hướng Đông, tớ ở hướng Tây, nếu không thì có thể đồng hành rồi.”
Chu Tình: “Ngưỡng mộ các cậu thật đấy, nhà tớ xa quá, chỉ có thể ở luôn trong trường thôi.”
“Ở trong trường cũng thích mà, có thể đi ngủ sớm hơn bọn tớ, không phải dầm mưa dãi nắng, cùng lắm cũng chỉ là tranh cướp nhà vệ sinh thôi.”
Một giọng nam đột nhiên chen ngang từ phía sau, ba cô gái đồng loạt quay đầu lại, trông thấy Chu Hướng Minh và Lục Tân.
Người vừa lên tiếng rõ ràng là Chu Hướng Minh.
Hà Diệp là người đầu tiên thu hồi tầm mắt.
Chu Tình bực bội với Chu Hướng Minh: “Tốt thế thì sao cậu không ở trong ký túc đi? Chỉ biết nói đểu thôi.”
Chu Hướng Minh: “Mẹ tớ tiếc tiền ở, không chịu đăng ký cho tớ.”
Chu Tình: …
Cô nàng hậm hực quay đầu lại. Tến tận khi đã ra khỏi khu dạy học, Chu Tình mới sực nhớ ra một chuyện, lại quay ra hỏi Chu Hướng Minh: “Hà Diệp nhà bọn tớ lên bục giới thiệu, sao cậu lại quấy rối hả?”
Chu Hướng Minh: “Cái gì gọi là quấy rối chứ? Cổ họng bị ngứa, ho một tiếng không được sao?”
Chu Tình: …
Hà Diệp tạm biệt cô ấy: “Bọn tớ đi lấy xe đây.”
Chu Tình biết Hà Diệp không thích nghe chuyện đó, cười cười vẫy tay chào cô.
Chu Hướng Minh: “Còn có chuyện gì nữa không? Không thì bọn tớ cũng đi đây.”
Chu Tình trừng mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó lại nhìn về phía Lục Tân.
Cậu khoác cặp sách sau vai, vẻ mặt hờ hững, như thể tất cả những gì vừa mới xảy ra đều không liên quan tới mình.
“Thế nào, vừa nãy tao diễn nghệ không, hoàn toàn không bán đứng mày tí nào nhá.”
Thả cặp sách vào giỏ xe xong, Chu Hướng Minh vừa cúi người mở khóa, vừa tranh công với Lục Tân.
Lục Tân vẫn trưng ra cái vẻ mặt nghe không hiểu cũng không thèm để ý kia.
Chu Hướng Minh “xì” một tiếng.
Hai người đạp xe ra sân trường, phát hiện Hà Diệp ở ngay trước mặt bọn họ, chỉ cách có năm mươi mét.
Giờ này có quá nhiều học sinh rời khỏi trường, bóng dáng Hà Diệp hòa lẫn trong đám người, lúc ẩn lúc hiện.
Nếu như không có gì vội thì tốc độ đạp xe của nữ sinh thường không nhanh. Chu Hướng Minh nhìn Lục Tân đang thong thả đạp xe, thắc mắc: “Sao nay mày đạp như ốc sên thế?”
Bọn họ từ hồi cấp hai đã học ngoại trú cùng nhau, lúc nào cũng nằm trong số những tuyển thủ đầu tiên lao ra khỏi vòng cao điểm sau giờ học.
Lục Tân: “An toàn là trên hết.”
Chu Hướng Minh: …
“Đúng là vịt chết vẫn còn cứng mỏ, để ý người ta thì sao không nói thẳng đi, tuổi dậy thì làm gì có ai không thích bạn nữ nào chứ? Vốn dĩ đâu phải chuyện gì mất mặt, quan hệ giữa hai chúng ta còn như thế, sao mày phải giấu làm gì?”
Lục Tân tựa như chẳng hề nghe thấy gì cả.
Cách trường càng xa, học sinh cũng càng tản mát.
Phía trước là đèn đỏ, Hà Diệp dừng xe.
Lục Tân thấy vậy thì cũng dừng ở ven đường.
Con ngươi của Chu Hướng Minh suýt nữa rớt luôn ra ngoài: “Mày có ý gì vậy hả? Chúng ta cách ngã tư còn có năm mươi mét thôi, đạp đến đó là vừa lúc đèn xanh đấy!”
Lục Tân nhìn bóng lưng của Hà Diệp, nhẹ giọng nói: “Tránh hiềm nghi.”
Chu Hướng Minh không hiểu lắm: “Mày không muốn cậu ấy biết là mình thích người ta à?”
Lục Tân: “Không thể nói là thích được.”
Chu Hướng Minh: “Thế thì là cái gì? Chủ động tiếp cận, cố ý đi chậm sau lưng người ta, mấy cái chuyện này đặt trên người mày thì đều là chứng cứ của thích.”
Lục Tân nhìn cậu ta một cái, cuối cùng đi đến kết luận: “Có nói thì mày cũng không hiểu đâu.”
Chu Hướng Minh: “Đừng đừng, mày nói với tao đi, chắc chắn là tao hiểu mà.”
Lục Tân cười cười, nhìn về phía trước, không thèm để ý tới cậu ta nữa.
…
Hà Diệp cũng không biết hai người bọn họ đạp xe sau mình không xa, cô chỉ tập trung đạp về phía trước, qua cửa siêu thị thì chào bố một tiếng, sau đó về nhà trước để nấu cơm.
“Hôm nay khai giảng thế nào, trong lớp có quen nhiều bạn không?”
Buổi tối khi ăn cơm con gái mang xuống, Hà Dũng quan tâm hỏi.
Hà Diệp: “Không có mấy ạ, nhưng Chu Tình học cùng lớp với con, mà bạn cùng bàn mới của con cũng rất tốt.”
Hà Dũng: “Thế cũng được, có Tiểu Tình thì bố cũng không lo khi bị bắt nạt con không có ai giúp đỡ.”
Hà Diệp thực sự cạn lời với bố ruột mình: “Sao năm nào bố cũng lo lắng chuyện này thế?”
Hà Dũng: “Ai bảo con thật thà quá chứ, bố sợ con gặp chuyện thôi.”
Hà Diệp: “Con đâu có thật thà tới mức đó.”
Cô kể chuyện phân công trực nhật trong tổ cho bố nghe.
Hà Dũng: “Tổ trưởng của các con cũng khá tốt đấy, chủ động nhận việc lau sàn, thời buổi này đám các con đều được nuông chiều từ bé, làm gì có đứa nào biết lau sàn ở nhà chứ, trừ khi là người hiểu chuyện giống con.”
Hà Diệp cũng thừa nhận, Lục Tân quả thực là một người khá vô tư.
“Tổ trưởng con xếp thứ mấy?”
“Thứ nhất ạ, xếp hạng toàn trường lúc nào cũng trong top năm.”
“Giỏi giang đến vậy cơ à, có phải rất có khả năng vào Thanh Hoa Bắc Đại không?”
Hà Diệp gật đầu một cách hâm mộ. Căn cứ vào thành tích thi đại học của trường trung học số Hai mấy năm gần đây, top ba mươi toàn trường hầu hết đều có thể thi đỗ Thanh Bắc, cơ hội của top năm mươi cũng rất cao, còn những người sau đấy thì về cơ bản là xem xem vận may thế nào.
Thấy sắc mặt của con gái từ nắng ấm thành mây mù, Hà Dũng vội nói: “Vẫn còn một năm mà, chúng ta lại cố gắng, nói không chừng có thể lọt vào top năm mươi đó!”
Hà Diệp ngoài miệng nói bố đừng hy vọng nhiều, nhưng trong lòng lại âm thầm khuyến khích bản thân.
Cho dù không đến Thanh Bắc thì vẫn còn những đại học danh tiếng khác, tiếp tục phấn đấu luôn luôn là điều đúng đắn!
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Hướng Minh: Bạn học Tiểu Diệp, cậu thấy con người Lục Tân thế nào?
Hà Diệp: Học bá.
Chu Hướng Minh: Ý tớ là những mặt khác cơ.
Hà Diệp: Không biết, không có hứng thú.