Tháng Bảy tháng Tám đúng là khoảng thời gian nóng bức nhất tại An Thành, mới tờ mờ sáng mà ve đã kêu inh ỏi.

Hà Diệp đứng ở trạm xe buýt bên ngoài cổng Đông của khu dân cư, đôi mắt dõi theo chiếc xe buýt vừa mới rẽ qua ngã tư.

Khi chiếc xe gần tới trạm, Chu Tình nhiệt tình vẫy tay với cô qua cửa sổ xe.

Những hành khách khác bị thu hút bởi hành động ấy của Chu Tình, cũng dòm về phía cô gái đang đứng bên trạm, trông có vẻ như là nữ sinh trung học mười sáu mười bảy tuổi, da trắng mắt đen, khóe môi khẽ nhoẻn cười, khiến cho những người ngoài cuộc như họ cũng cảm nhận được tâm tình phơi phới của những cô gái trẻ khi hẹn nhau.

Cửa xe mở ra, Chu Tình nhảy xuống, vừa khoác cánh tay Hà Diệp vừa liếc nhìn “Hiểu Phong Nhã Cư” ở đằng sau cô: “Đúng là khu dân cư mới có khác, mặt tiền trông đẹp thật đấy!”

Hôm nay cô nàng tới đây chính là để tham quan ngôi nhà mới của Hà Diệp.

Hà Diệp mỉm cười, chỉnh lại vị trí của ô che nắng để có thể che được cho cả hai người họ.

“Chú đối tốt với cậu thật, chỉ vì muốn cho cậu môi trường học tập tốt nhất mà mua hẳn nhà ở đây. Tớ nghe mẹ nói, một căn nhà này của cậu phải bằng năm sáu cái nhà của tớ!”

Chu Tình thật sự hâm mộ.

Hà Diệp: “Khu nhà cậu chuẩn bị được phá dỡ di dời rồi, bố tớ cũng rất hâm mộ gia đình cậu.”

Chu Tình cười khúc khích, sau đó bỗng nhiên nhìn cô chằm chằm: “Siêu thị Quang Minh có phải là do chú mở không thế?”

Hà Diệp: “Ừ, cậu có muốn dạo qua siêu thị một vòng trước không?”

Chu Tình: “Có chứ, đã lâu rồi tớ chưa được gặp chú.”

Lúc này siêu thị không đông khách lắm, Hà Dũng cũng không có mặt ở quầy thu ngân. Hà Diệp thử gọi to: “Bố ơi?”

Một tiếng “ừ” vang lên từ phía góc kệ để hàng.

Hà Diệp dẫn Chu Tình đi về hướng đó, trông thấy bố mình xách theo một giỏ đồ lặt vặt, đang đặt từng món lên kệ.

Hà Dũng năm nay vừa tròn bốn mươi, cao một mét tám, ở An Thành này như thế đã được coi là khá cao, nét mặt cũng rất đoan chính. Chỉ tiếc là mười năm trước ông gặp tai nạn giao thông, chân trái bị thương, cho đến tận giờ cũng chỉ đi được khập khiễng.

Mặc dù đã quen từ lâu, nhưng nhìn bố đi bước thấp bước cao như thế, Hà Diệp vẫn thấy đau lòng.

Hà Dũng trông thấy Chu Tình, vui vẻ nói: “Tiểu Tình đến đấy à, chú đang bận chút, cháu cứ chơi với Tiểu Diệp đi, buổi trưa ở lại cùng ăn cơm nhé.”

Chu Tình: “Vâng ạ, dù sao trưa nay bố mẹ cháu cũng vắng nhà.”

Dạo quanh siêu thị một lúc, Chu Tình kéo Hà Diệp ra ngoài, tò mò hỏi: “Mặt bằng này là bố cậu thuê hay mua thế?”

Hà Diệp: “Mua.”

Đôi mắt Chu Tình mở to: “Chú lợi hại thật đó!”

Cô nàng và Hà Diệp đã quen nhau từ tiểu học, nhưng dù là Hà Dũng hay Hà Diệp cũng luôn ăn mặc giản đơn, không thể nào nhìn ra được là gia đình có tiền.

Hà Diệp giải thích: “Cha tớ mở siêu thị vất vả lắm, ngày nào cũng phải thức khuya dậy sớm, ngoài ra còn có cả tiền bồi thường vụ tai nạn giao thông lúc trước với tiền bán nhà và bán cửa hàng ở khu cũ nữa, cộng lại hết mới đủ tiền mua bên này.”

Dù sao trước nay Hà Diệp cũng chưa từng nghĩ gia đình mình thuộc vào loại có điều kiện.

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn chứng kiến cảnh bố mình làm việc từ sáng sớm tới tối mịt, không thì cũng là cảnh ông bà nội vất vả trồng trọt dưới quê.

Chuyện lớn Hà Diệp chẳng giúp được gì, điều duy nhất cô có thể làm chính là học tập chăm chỉ, tranh thủ mỗi bận thi cử đều mang được thành tích tốt về nhà.

Sau khi cảm khái một hồi, Chu Tình không đề cập gì tới nhà ở hay cửa hàng nữa, chuyên tâm thưởng thức phong cảnh trong khu dân cư.

“Bên này cách trường trung học số Hai của chúng ta một cây thôi, năm cuối cậu cấp ba cậu sẽ học ngoại trú đúng không?”

“Ừ, dù là đạp xe hay bắt xe buýt đều tiện cả.”

“Học ngoại trú đúng là vẫn tốt hơn, ấy, cậu xem xem ai kìa!”

Chu Tình đột nhiên kéo Hà Diệp đi nấp sau một cây hoa sơn trà, chỉ vào phía trước hỏi: “Có phải Lục Tân đấy không?”

Cô nàng kéo quá mạnh, khiến cho vai của Hà Diệp bị cọ vào mấy cành hoa. Sau khi chắc chắn mặt mình không cạ vào đâu, cô mới ló đầu ra nhìn.

Trong khu dân cư này có một khu vui chơi dành cho trẻ em, đa số là người già chơi với trẻ nhỏ. Nhưng lúc này, bên cạnh một chiếc xích đu, có một cậu học sinh mặc áo ngắn tay màu trắng, dáng vóc cao ráo, khuôn mặt tuấn tú, có một loại khí chất không hề hài hòa với những thứ xung quanh.

Đúng thật là Lục Tân học cùng trường cấp ba với họ.

Trường trung học số Hai không ưa chuộng việc bình bầu hot girl hot boy, Lục Tân có danh tiếng tốt như vậy một phần là do kỳ thi nào cậu ta cũng đứng trong top năm người dẫn đầu, một phần khác nhờ vào ngoại hình quá mức xuất chúng, còn phần còn lại là bởi tốc độ chạy không thua kém gì học sinh năng khiếu trong mỗi đại hội thể thao.

Vẻ ngoài sáng láng, thành tích học tập ưu tú, lại còn có thể nổi bật trong những đại hội thể thao mà toàn trường đều vây xem, muốn người khác không nhớ được cậu ta cũng khó.

Nếu nói độ thân thuộc giữa Chu Tình và Lục Tân chỉ là 0,1% ít ỏi có được từ việc quan sát cậu ta từ xa, thì độ thân thuộc giữa Hà Diệp và Lục Tân có thể lên tới 0,2% nhờ vào một lần phát huy vượt trội, được ngồi vào phòng thi đầu tiên trong kỳ kiểm tra giữa các lớp, nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Hà Diệp và Lục Tân không được phân vào cùng lớp, mà ở phòng thi hai người bọn họ cũng chẳng trao đổi gì với nhau.

“Có phải cậu ấy cũng sống ở khu dân cư này không?”

“Đứa bé kia là ai nhỉ, em trai của cậu ấy à? Không phải chứ?”

“Ôi chao, góc nghiêng đẹp quá đi thôi!”

Hà Diệp bất đắc dĩ: “Đi thôi, bên ngoài nóng quá.”

Chu Tình: “Cậu lúc nào cũng thích ru rú trong nhà thôi, bao nhiêu bạn nhỏ thế kia mà có ai kêu nóng đâu.”

Hà Diệp: “Các bạn nhỏ không sợ phơi nắng đen da, cậu có sợ không?”

Chu Tình: …

Gia đình Hà Diệp sống tại phòng 1503, tòa nhà số 7.

Đó là một căn hộ ba phòng ngủ và hai phòng mở điển hình, bài trí đơn giản mà tươi mát.

Nhà không có nhiều người, Hà Dũng ở trong phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ là của Hà Diệp, căn phòng nhỏ nhất dùng làm phòng học, cũng thuộc về một mình cô. 

“Oa, chú còn mua cả laptop cho cậu à! Mẹ tớ toàn bảo phải đợi thi đại học xong mới mua cho tớ!”

“Bật lên bật lên đi, tớ muốn chơi game.”

Chu Tình đã chiếm mất cái ghế tựa, Hà Diệp đành phải đứng bên cạnh khởi động máy. Trước khi cho chị em tốt của mình chơi game, cô thuận tay lướt qua trang web của trường một chút, phát hiện đã có phiếu điểm của đợt thi cuối kỳ năm hai.  

Có phiếu điểm theo từng lớp, cũng có bảng xếp hạng chung toàn trường.

Hà Diệp trước kia luôn đứng trong khoảng bảy mươi tám mươi, nhưng lần này làm bài không tốt, tụt xuống thứ chín mươi tám, suýt chút nữa đã rớt ra khỏi top một trăm.

Chu Tình thấy Hà Diệp xem điểm xong không được vui thì cũng hỗ trợ phân tích: “Lần này điểm Ngữ văn của cậu kéo chân nghiêm trọng đấy, điểm Tiếng Anh cũng thấp. Toán cậu được 140, Khoa học Tổng hợp(1) thì 270.”

(1) Tổ hợp ba môn Vật lý, Hóa học, Sinh học, điểm tối đa là 300.

Hà Diệp: “Tớ vẫn luôn yếu Văn mà.”

Chu Tình: “Đó là so với các học bá hàng đầu thôi, so với bọn tớ thì đã là rất cao rồi.”

Hà Diệp vẫn đang xem những cái tên trong top đầu, Lục Tân lần này thi đứng thứ ba, điểm môn nào cũng tốt cả.

Chu Tình: “Toán học điểm tối đa kìa, đúng là quái vật. Nhưng mà nghe nói bố mẹ cậu ấy đều làm nghiên cứu khoa học, sinh ra đã không giống chúng ta rồi.”

Buổi trưa, Hà Diệp và Chu Tình cùng nhau nấu ăn. Hà Diệp bỏ phần cơm của bố vào hộp giữ nhiệt, sau khi ăn xong đưa Chu Tình ra ngoài cổng thì cũng tiện đường đưa cơm cho bố ăn luôn.

“Cậu cứ ở đây đi, tớ đợi xe một mình là được rồi, ngoài đường nóng lắm, chúng ta tạm biệt nhau thôi.”

Cầm theo que kem Hà Dũng đưa cho, Chu Tình lớn tiếng chào Hà Diệp rồi một mình sải bước về phía trạm buýt.

Thấy cô bạn thân đã lên xe rồi, Hà Diệp mới ủ rũ bước về chỗ quầy thu ngân.

Hà Dũng nuốt miếng cơm trong miệng xuống, hỏi: “Làm sao thế? Không nỡ để Tiểu Tình về à?”

Hà Diệp: “Không phải ạ, có điểm thi cuối kỳ rồi, môn Văn với Anh con thi không tốt.”

Phụ huynh nhà người ta thì nhức đầu vì con cái không chịu học hành, còn Hà Dũng lại lo con gái quá coi trọng thành tích, tự tạo nên áp lực quá lớn cho bản thân.

“Một lần thi không tốt cũng không sao, lần sau lại thi tốt là được, con đừng nghĩ nhiều quá.”

Đạo lý này Hà Diệp hiểu, nhưng tạm thời cô chưa thể vui vẻ ngay được.

Hà Dũng: “Hay là chúng ta cũng đăng ký lớp học thêm nhé?”

Hà Diệp: “Không cần đâu ạ, học phí lớp học thêm cao lắm, con thà tự học còn hơn.”

Hà Dũng: “Cái con bé này, chúng ta cũng đâu thiếu chút tiền ấy, quan trọng là thành tích tiến bộ, vào được trường đại học tốt.”

Hà Diệp: “Tự con cũng có thể thi đỗ trường đại học tốt, bố, bố đừng nói nữa, ăn cơm đi, ăn xong con còn về nhà đọc sách.”

Hà Dũng lắc đầu, nhưng thật ra trong lòng lại tự hào hơn ai hết.

Một mình ông trông coi siêu thị quá mức bận rộn, nhiều lắm cũng chỉ lo được cho con gái ba bữa cơm, căn bản không dư thời gian để quan tâm việc học của cô, mà trình độ văn hóa của ông cũng không đủ để làm chuyện ấy. May mà con gái hiếu học, hồi bé năm nào cũng được giấy khen, lên cấp ba cũng vào được trường trung học tốt nhất thành phố, giữa đám nhân tài như vậy mà vẫn vững chân trong top một trăm. Mỗi lần họp phụ huynh, thầy cô đều nói, chỉ cần cô bé tiếp tục phát huy ổn định, tương lai vào được khối trường 985(2) không phải vấn đề gì lớn.

(2) Chỉ 39 trường đại học thuộc dự án 985, hay còn gọi là “Dự án các trường đại học hàng đầu thế giới” của Trung Quốc.

Từ những ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, Hà Diệp đã mua rất nhiều sách phụ đạo và sách bài tập. Trong khi bạn học đang đi du lịch khắp nơi, cô một mình ngồi làm bài trong phòng học. Sau khi biết điểm kiểm tra cuối học kỳ trước, Hà Diệp càng để tâm tới thành tích môn Ngữ văn.

Sáng nay mưa bay lất phất, thời tiết so với những ngày khác cũng mát mẻ hơn vài độ. Vì tiết kiệm điện nên Hà Diệp không bật điều hòa, chỉ để quạt vù vù chạy.

Bố cô đột nhiên gọi điện thoại tới: “Tiểu Diệp, con trông siêu thị giúp bố một lát, bà nội con bị tức ngực, bố đưa bà tới viện kiểm tra xem.”

Hà Diệp sốt sắng hỏi: “Có nghiêm trọng không ạ?”

Hà Dũng: “Chắc là không sao đâu, bệnh cũ ấy mà, con cứ yên tâm.”

Hà Diệp nhanh nhẹn xếp sách vở vào cặp, chạy bước nhỏ xuống siêu thị bên dưới nhà mình.

Mọi công việc trong siêu thị Hà Diệp đã sớm nằm lòng, Hà Dũng chỉ dặn qua loa vài câu rồi vội vàng ra cửa.

Hà Diệp ngồi ở quầy thu ngân, nếu có khách mua hàng cô sẽ nhận tiền và trả lại tiền thừa, còn không có ai thì cô lại cúi đầu đọc sách.

Khoảng hơn ba giờ chiều, trời tạnh ráo, bố cũng gọi điện về báo bình an. Bà nội kiểm tra toàn diện một lượt, quả nhiên không có vấn đề gì lớn, chỉ là bố còn phải đưa bà về quê, khả năng là bảy tám giờ mới về được đến khu này.

Hà Dũng: “Buổi tối con ra tiệm cơm bên cạnh mua gì đó mà ăn nhé, đừng ăn mì gói, chẳng có tí dinh dưỡng nào, ăn nhiều sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của con.”

“Con biết rồi ạ.”

Cúp điện thoại xong, Hà Diệp xoay xoay bả vai rồi ra khỏi quầy thu ngân, xem xét các kệ để hàng một lượt, sau đó còn vào nhà kho nhặt ra một giỏ hàng cần bổ sung.

Khi làm việc, cô hết sức tập trung.

Ngoài cửa siêu thị, có người đẩy cửa kính trong suốt ra, rồi lại khép vào.

Lục Tân đoán chủ siêu thị đang trong nhà kho hoặc đi vệ sinh, vậy nên cậu đi thẳng vào trong để lựa đồ.

Cậu vòng qua từng dãy kệ để hàng, tiến tới chiếc kệ cuối cùng.

Khi đến chỗ rẽ, Lục Tân bất ngờ thấy một cô gái đang đứng cách mình vài bước, đôi chân kiễng cao, hai tay đang nâng một túi mì gói lớn, đặt lên phía trên cùng kệ.

Cô ngẩng cao đầu, đôi tay trắng trẻo thon thả, khuôn mặt đỏ ửng vì quá cố sức, đôi môi màu anh đào hơi hé mở.

Bởi vì quá chú tâm vào công việc nên cô không phát hiện ra chiếc áo ngắn tay trên người đã bị kéo lên một đoạn, để lộ ra một khoảng eo.

Trong lối đi nhỏ hẹp tối tăm, cậu học sinh cấp ba dường như chưa làm gì cả, nhưng vẫn mắc phải một chút sai lầm.

Hà Diệp để xong túi mì lên kệ thì mới phát hiện ở bên kia có người. Cô nghiêng đầu nhìn lại, khoảnh khắc nhận ra Lục Tân, cô còn sửng sốt mấy giây.

Còn Lục Tân thì vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thậm chí còn hơi lạnh nhạt: “Tôi muốn mua ít giấm.”

Hà Diệp định thần lại, chỉ vào góc Tây Bắc của siêu thị: “Ở kia kìa, cậu có cần tôi giúp không?”

“Không cần đâu.” Lục Tân lùi về phía sau hai nước, đi xuyên qua một dãy kệ để hàng.

Hà Diệp đoán, chắc là cậu ta cũng chẳng biết mình, cho dù đã từng ngồi chung một phòng thi thì chỗ họ cũng cách nhau rất xa.

Sau khi rửa tay, Hà Diệp bước nhanh về quầy thu ngân.

Lục Tân tiến đến, cầm theo một chai giấm gạo và vài loại đồ ăn vặt.

Hà Diệp nhập từng thứ một vào máy, động tác cực kỳ thuần thục.

Trên quầy thu ngân có một cuốn sách bài tập Ngữ văn của khối Mười Hai, ánh mắt Lục Tân lại một lần nữa chuyển tới mặt cô.

Cô buộc tóc đuôi ngựa, gò má trắng hồng, hàng mi khẽ rũ xuống.

Là một vẻ đẹp rất thuần khiết và phóng khoáng.

“Cậu có muốn lấy túi không? Túi nhỏ hai hào.”

“Ừ.”

Hà Diệp giúp cậu bỏ đồ vào túi rồi mới đưa qua.

Lục Tân thanh toán xong, xách túi ra ngoài. Khi đã bước gần tới cửa, cậu bỗng khựng lại, quay đầu nhìn về phía sau.

Hà Diệp đang định ngồi xuống, thấy vậy thì liền nhoẻn cười: “Còn chuyện gì nữa à?”

Đó là nụ cười tiêu chuẩn của nhân viên siêu thị dành cho khách.

Lục Tân thoáng ngập ngừng, ướm hỏi: “Cậu học trường trung học số Hai phải không? Hình như tớ từng gặp cậu.”

Nụ cười Hà Diệp khẽ biến đổi, mặc dù không khác gì nhiều nhưng Lục Tân vẫn có thể cảm nhận được, cô đã từ nhân viên siêu thị biến về thành một học sinh trung học tuổi tác sêm sêm với cậu.

“Đúng rồi, tớ cũng nghe nói về cậu.”

Đúng lúc này, một vị khách nữ đứng tuổi bước vào.

Hà Diệp vô thức nhìn về phía người khách kia.

Lục Tân liếc nhìn cô một lần cuối rồi xách túi ra khỏi cửa.


Tác giả có lời muốn nói:

Phần đầu truyện là vào năm 2013. An Thành và trường trung học số Hai đều là hư cấu, sau này cũng sẽ không có dịch bệnh, còn lại đều giống với thực tế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play