Lục Tân đi cất dụng cụ, khoác cặp sách trên một vai, tắt điện rồi đóng cửa phòng.
Hai người nhìn nhau, Hà Diệp đi tới, bước sau cậu một bước.
Khu dạy học trống trải vô cùng yên tĩnh, toàn bộ hanh lang chỉ có tiếng bước chân xuống từng bước một của bọn họ.
Đi đến khoảng chiếu nghỉ giữa hai tầng, Lục Tân quay đầu lại, hỏi: “Cậu đã nói với gia đình chuyện tối nay trực nhật chưa?”
Hà Diệp: “Nói rồi, bố tớ đã biết tớ sẽ về muộn.”
“Vậy là được rồi, không thì người nhà cậu lại lo lắng.”
Cuộc hội thoại đơn giản kết thúc, hai người cùng ra khỏi khu dạy học, lại cùng đến chỗ để xe.
Buổi sáng bọn họ không đến trường cùng lúc, xe đạp cũng dựng ở những vị trí khác nhau. Hà Diệp mở khóa xe, ngẩng đầu, phát hiện Lục Tân vẫn chưa tới chỗ xe của mình.
Cô dắt xe ra, đợi cậu ở bên ngoài.
Thấy Lục Tân đã ngồi lên xe, Hà Diệp mới thu hồi tầm mắt, chậm rãi đạp về phía trước.
Chẳng bao lâu sau, Lục Tân đã đuổi kịp cô.
Trường trung học số Hai nằm trong trung tâm thành phố, dù đã là mười giờ tối nhưng ở ngoài đường vẫn không thiếu người qua lại, hơn nữa An Thành dù sao cũng là một thành phố lớn, an ninh từ trước tới nay luôn tốt, học sinh cấp ba sau tiết tự học về nhà cũng không cần quá lo lắng về vấn đề an toàn.
Hà Diệp không sợ về nhà một mình, nhưng cô không thể phủ nhận, khi ra đường muộn thế này, bên cạnh có thêm một người bạn cùng lớp thì trong lòng cũng sẽ cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
Nếu như cô biết cách xã giao hơn một chút, có thể tự nhiên tìm được một đề tài nào đó để nói chứ không phải im thin thít như hiện tại, thì có lẽ sẽ càng mỹ mãn hơn.
“Tớ không biết nói chuyện lắm đâu.”
Đạp xe cùng nhau một lát, Lục Tân đột ngột lên tiếng.
Hà Diệp thở phào nhẹ nhõm: “Tớ cũng thế, tớ còn đang sợ cậu thấy tớ bất lịch sự nữa.”
Lục Tân: “Nhìn ra được mà, yên tâm, tớ không nghĩ vậy đâu.”
Hà Diệp cong môi cười.
Lục Tân: “Chuyện ngày hôm qua tớ cũng muốn xin lỗi cậu.”
Hà Diệp khó hiểu nhìn cậu.
Lục Tân: “Vụ Chu Hướng Minh giả ho ấy.”
Hà Diệp tức thì hiểu ra, quay mặt nhìn đường.
Lục Tân: “Tớ đã nói với cậu ta rồi, sau này cậu ta sẽ không gây thêm rắc rối cho cậu đâu.”
Đều là chuyện đã qua, Hà Diệp cũng không phải người hẹp hòi. Cô bâng quơ nói: “Không sao, nói rõ ràng rồi là được.”
Lục Tân nhìn bóng hình in trên mặt đất của hai người họ.
Cậu thực ra cũng chưa nói rõ ràng với Chu Hướng Minh.
Cậu không quen nói dối.
Đối với những chuyện không thể nào phủ nhận, đã tồn tại nhưng lại không muốn nhắc tới, cậu vẫn thường lựa chọn giữ im lặng.
…
Đi hết đoạn đường dài chừng một kilômét, vượt qua ba cột đèn giao thông, bọn họ đã về tới khu nhà mình.
Từ đằng xa, Hà Diệp đã trông thấy một bóng hình đang đi tập tễnh.
Cô không khỏi vẫy vẫy tay với người ấy: “Bố!”
Hà Dũng đứng ở cổng Nam, chờ đợi con gái với một nụ cười trên môi.
Hà Diệp phanh lại, xuống xe hỏi: “Sao bố lại ra đây?”
Hà Dũng liếc nhìn cậu bạn học đang chống một chân xuống đất, giải thích với con gái: “Siêu thị đóng cửa rồi, bố đoán chừng con sắp về nên vòng ra đây xem luôn, đó là bạn học của con à?”
Hà Diệp nhìn Lục Tân, giới thiệu: “Dạ, Lục Tân, đứng đầu lớp con, là tổ trưởng tổ trực nhật của bọn con, cũng sống ở khu này.”
Lục Tân: “Cháu chào chú ạ, chúng ta từng gặp nhau rồi, cháu có xuống siêu thị mua đồ vài lần.”
Hà Dũng: “Nhớ chứ nhớ chứ, không ngờ lại trùng hợp như vậy, nếu đã ở chung một khu thì sau này hai đứa cứ về nhà với nhau đi, cũng coi như là có bạn đồng hành.”
Ông muốn lái xe đón con gái tan học về, nhưng con gái không muốn để ông bôn ba, bảo ông chuyên tâm quản lý siêu thị.
Chỉ có điều, với tuổi tác và vẻ ngoài của con gái, Hà Dũng sao có thể không lo lắng chút gì được.
“Bố…” Hà Diệp nhắc nhở bố mình với ánh mắt không tán thành.
Hà Dũng cười ngây ngô: “Bố cũng đâu có nhờ Tiểu Lục giúp không đâu, sau này Tiểu Lục xuống siêu thị mua đồ, bố sẽ bán giá nhập cho cậu ấy.”
Lục Tân cười: “Chú khách sáo quá ạ, cháu và Hà Diệp vốn đã tiện đường rồi, chú cứ yên tâm.”
Bọn họ người tung kẻ hứng, Hà Diệp không thể chen miệng vào, chỉ biết cắn môi. Cô trèo lên xe lần nữa, ra hiệu cho bố mình ngồi đằng sau.
Hà Dũng cũng không khách sáo với con gái, lên xe rồi, ông vẫn nói chuyện phiếm với Lục Tân: “Nghe Tiểu Diệp nói lần nào cháu thi cũng xếp trong top năm, lợi hại quá.”
Hà Diệp: …
Lục Tân cũng không quá mức khiêm tốn: “Cũng tạm ạ.”
“Nhà cháu ở tòa nào thế?”
“Tòa 10 ạ.”
“Nhà bọn chú tòa 7, cũng không xa lắm, Tiểu Diệp, Tiểu Lục học giỏi như thế, sau này có chỗ nào không hiểu con hỏi cậu ấy nhiều hơn nhé.”
Hà Diệp ậm ừ cho có lệ, mắt nhìn về ngã rẽ trước mặt.
Quả nhiên, Lục Tân lên tiếng: “Chú ơi, cháu phải rẽ ở đây rồi, hôm nào chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé.”
Hà Dũng: “Ừ cháu đi đi, chuyện cùng về nhà, chú cảm ơn cháu trước!”
Hà Diệp ra sức đạp xe, cố gắng nới rộng khoảng cách với Lục Tân bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Sau khi chắc chắn Lục Tân sẽ không nghe được bọn họ nói gì, Hà Diệp mới rầu rĩ mở miệng: “Con không thân với cậu ấy, bố nói những chuyện đó làm gì chứ?”
Hà Dũng: “Ở chung một khu, học chung một lớp, trực nhật chung một tổ, muốn thân thì chẳng phải chỉ cần một giây thôi ư?”
Hà Diệp khịt mũi: “Con không giỏi được như bố, gặp ai cũng thân quen ngay.”
Hà Dũng: “Không sao đâu, để bố xử lý cho con, như thế sau này bố cũng không cần lo lắng nữa.”
Hà Diệp nhớ tới hình ảnh bố mình từng bước tập tễnh tiến tới cổng Nam dưới ánh đèn đường mờ nhạt, rốt cuộc cũng không nói nữa.
Về đến nhà, Hà Diệp xác nhận biên lai ăn cơm ngày hôm nay của bố mình, sau đó mới đi tắm.
Trời đã khuya, hai bố con ai trở về phòng người nấy.
Hà Diệp đã thay đồ ngủ, nhưng vẫn chưa thấy buồn ngủ, vậy là cô lại ngồi vào bàn học làm một bài nghe Tiếng Anh.
Mười giờ bốn mươi lăm phút, Hà Diệp lên giường, hạ âm lượng của bản tin “VOA”(1) xuống. Lúc mới đầu cô còn thể tập trung lắng nghe, sau đó mí mắt dần díp lại với nhau, cô với tay lên tắt đài, chìm vào giấc ngủ.
(1) VOA (Voice of America): Đài Tiếng nói Hoa Kỳ.
…
Ngày hôm sau, Hà Diệp lấy xe đạp từ hầm để xe của khu dân cư, nghĩ ngợi một chút rồi đạp về phía cổng Đông.
Dù đường đi hơi lòng vòng nhưng có thể hoàn toàn tránh được một số việc xã giao, Hà Diệp cảm thấy rất đáng.
Ở ngã rẽ bên cổng Nam, Lục Tân đúng giờ đợi Chu Hướng Minh như đã hẹn.
Bảy giờ mười, bóng dáng cậu chàng xuất hiện.
Lục Tân trức tiếp đạp xe ra khỏi khu dân cư.
Chu Hướng Minh phóng theo như gió, vừa mở miệng đã hỏi thăm chuyện hôm qua: “Hai người cùng về nhà à? Trên đường về có nói gì với nhau không?”
Lục Tân: “Nói về mày.”
Chu Hướng Minh: “Hả? Nói gì về tao cơ?”
Lục Tân: “Giả ho, xin lỗi.”
Chu Hướng Minh ngượng ngùng mấy giây, sau đó lại hỏi: “Cậu ấy phản ứng thế nào?”
Lục Tân: “Lần này tha thứ.”
Chu Hướng Minh: “Đã hiểu, tuyệt đối không có lần sau!”
Vài phút sau, Lục Tân đi theo Chu Hướng Minh vào phòng học, liếc mắt nhìn qua chỗ của Hà Diệp, thấy cô đang nghiêm chỉnh ngồi đó với cuốn sách giáo khoa Tiếng Anh trong tay.
Lục Tân mỉm cười.
Hoặc là cô dậy còn sớm hơn cậu, hoặc là chứng sợ xã hội(2) của cô phát tác, cố tình đi đường vòng.
(2) Hội chứng sợ xã hội (social phobia/social anxiety disorder): Một hội chứng thuộc nhóm bệnh rối loạn lo âu, có đặc điểm là quá mức sợ hãi trong các tình huống xã hội thông thường.
Đến chỗ ngồi rồi, Lục Tân lấy sách giáo khoa ra xem trước bài, nhưng từ khóe mắt, cậu có thể thoáng thấy Chu Hướng Minh xé một góc giấy nhỏ ra khỏi vở.
Cậu nghiêng đầu, trông thấy Chu Hướng Minh dùng bút viết một chữ “sorry” thật to, rồi lại trông thấy cậu ta vo tròn tờ giấy, chuẩn xác ném trúng khoảng trống giữa Hà Diệp và cuốn sách giáo khoa của cô y hệt như ném bóng rổ.
Tự nhiên có quả cầu giấy trên trời rơi xuống, Hà Diệp giật mình, vô thức quay đầu, lại thấy Chu Hướng Minh đang nhìn cô cười ngây ngô.
Hà Diệp nhíu mày.
Chu Hướng Minh vươn cổ về phía trước, nói khẽ: “Cậu đọc đi, chỉ có một từ thôi.”
Hà Diệp lúc này mới mở giấy ra, trông thấy một chữ “sorry” nhàu nát.
Chu Hướng Minh vẫn chăm chú nhìn Hà Diệp, trông thấy khóe môi cô hơi cong cong, khiến gò má cũng căng lên. Cậu ta thở phào một cái, đưa mắt ra hiệu cho Lục Tân, nói nhỏ: “Cười rồi.”
Lục Tân ngẩng đầu.
Tiếc là giữa cậu và cô còn có một bạn nam nữa, lúc này bóng dáng của cô đã bị cậu bạn nam tương đối to cao kia chắn hết.
Chu Hướng Minh hơi dao động: “Hay là chúng ta đổi chỗ ngồi nhé?”
Lục Tân: “Đọc bài đi.”
…
Sau hai tiết học buổi sáng, Chu Tình và Ngô Viên Viên khoác hai bên tay của Hà Diệp, cùng cười cười nói nói mà đi về phía sân thể dục. Hầu hết các học sinh đều bước đi rất bình thường, thế nên khi Chu Hướng Minh vọt qua ba cô gái rồi nhào lên lưng cậu bạn nam cao gầy phía trước như một con khỉ, hội Hà Diệp không thể không chú ý tới cậu ta.
Cậu bạn bị nhảy lên lưng bật ra một tiếng chửi thề, sau đó lại hào hứng khoác vai Chu Hướng Minh, quay đầu nhìn về phía sau lưng ba người họ.
Không cần phải nói, bọn họ đang đợi Lục Tân.
Hà Diệp phát hiện Chu Hướng Minh thoáng nhìn mình, liền nhanh chóng rời mắt ra chỗ khác.
Chẳng mấy chốc, ba cô gái đã vượt qua hai bạn nam kia.
Lúc này, Chu Hướng Minh mới chỉ vào lưng của Hà Diệp, nháy mắt ra hiệu với Lý Lương ở bên cạnh.
Lý Lương: “Ý gì đấy? Mới đó mà đã tia người ta rồi sao?”
Chu Hướng Minh lại chỉ chỉ Lục Tân đang đến gần.
Cặp kính trên sống mũi Lý Lương suýt chút nữa rớt xuống đất: “Cây vạn tuế ra hoa á?”
Chu Hướng Minh: “Có ra hoa hay không thì tao không biết, dù sao thì mùa xuân của người nào đó cũng tới rồi.”
Lý Lương trực tiếp hỏi Lục Tân: “Thật hay giả đấy?”
Lục Tân nhìn hai thằng bạn thân của mình, chỉ nói một câu: “Hai đứa mày nghĩ thế nào cũng được, nhưng đừng làm phiền cậu ấy.”
Nói xong, cậu sải bước về phía trước.
Chu Hướng Minh đã từng bị răn dạy một lần, vội vàng nhắc nhở Lý Lương đừng đâm đầu vào rắc rối.
Lý Lương: “Đã hiểu, nó tự có dự liệu riêng, chúng ta không cần rước thêm phiền phức cho nó.”
Lý Lương học ở lớp 6, nhưng cậu ta cũng không vội xếp hàng, vẫn cứ quàng vai bá cổ Chu Hướng Minh mà đi tới chỗ lớp 8, theo sau Lục Tân.
Cậu ta làm bộ nói chuyện nghiêm túc với Chu Hướng Minh, nhưng thực ra là đang lén lút liếc nhìn các bạn nữ ở lớp 8. Ban nãy cậu ta vẫn chưa nhìn rõ cô gái kia trông thế nào!
Đều là anh em thân thiết, bảo không tò mò là không thể.
Hà Diệp tương đối cao ráo, đứng thứ ba từ dưới lên trong hàng nữ sinh, phía trước chính là Ngô Viên Viên.
Nhác thấy bóng dáng của ba người Lục Tân, Hà Diệp cố ý kéo cánh tay Ngô Viên Viên, Ngô Viên Viên quay lại, cô nghiêng đầu về phía trước để nói chuyện với cô ấy.
Lý Lương duỗi cổ suốt một hồi lâu mà cũng chỉ nhìn thấy được một bên mặt của cô, ấn tượng sâu sắc nhất chính là “trắng trẻo sạch sẽ”.
“Được rồi, nhìn nữa là lòi mắt đấy.” Chu Hướng Minh xoay đầu lại. “Sau này thiếu gì cơ hội.”
Lục Tân vẫn đứng yên tại chỗ, mặt không biểu cảm.
Chu Hướng Minh nhìn cậu, bỗng nhiên cảm thấy có chút không chắc chắn: “Cơ hội thì không thiếu, nhưng mà cuối cùng có thể thành người một nhà hay không thì còn phải xem tên Lục này nữa.”
Lý Lương cười: “Với cái mặt đó của nó thì tán ai mà chẳng được.”
Lục Tân: “Kia có phải là chủ nhiệm lớp mày không?”
Lý Lương lập tức quay đầu, vội vàng vọt về lớp 6.
…
Trong giờ tự học buổi tối, Hà Diệp tập trung làm bài, vô tình quên bẵng mất cuộc trò chuyện hôm qua giữa bố mình và Lục Tân. Lúc tan học, cô tự nhiên thu dọn sách vở, cùng Ngô Viên Viên đi xuống.
Đến tận lúc tách nhau ra ở cổng trường, Hà Diệp mới bất chợt nhớ tới chuyện ấy.
Cô giả vờ lơ đãng nhìn về phía sau.
Cách đó mấy mét, Lục Tân và Chu Hướng Minh đang đạp xe đạp cạnh nhau.
Hà Diệp nhanh chóng quay đầu lại, trong lòng không khỏi thắc mắc, không biết chỉ là trùng hợp, hay là Lục Tân đã chấp nhận lời đề nghị của bố?
“Tao dám cá là cậu ấy đã nhìn thấy chúng ta rồi.”
Sau lưng Hà Diệp, Chu Hướng Minh nói với Lục Tân.
Lục Tân “ừm” một tiếng như có như không.
Chu Hướng Minh: “Mày cũng có thể coi như sứ giả hộ hoa nhỉ? Thế thì phải biểu hiện ra chứ, lặng lẽ thế này thì có ích gì?”
Lục Tân không trả lời.
Chu Hướng Minh chịu không nổi, “hừ” một tiếng: “Chán quá đi, tao muốn lên tâm sự với bạn học Tiểu Diệp.”
Dứt lời, cậu chàng tăng tốc, chỉ trong chớp mắt đã tới bên cạnh Hà Diệp.
Lục Tân lúc này mới đuổi theo, đạp xe giữa hai người họ, ở sau họ với khoảng cách đúng bằng một chiếc xe.
Hà Diệp nhìn Chu Hướng Minh.
Chu Hướng Minh: “Đều ở cùng trong một khu, sau này tan học chúng ta cũng cùng về nhé?”
Hà Diệp xấu hổ hỏi: “Là vì lời bố tớ nói à? Thật ra cũng không cần đâu, ông ấy lo lắng quá thôi.”
Chu Hướng Minh khó hiểu hỏi lại: “Bố cậu?”
Lục Tân kịp thời giải thích.
Chu Hướng Minh cười ha hả: “Cũng là ý kiến hay mà, đằng nào chúng ta cũng tiện đường, lại còn lấy được giá ưu đãi từ chỗ chú.”
Tiếng cười của cậu ta nghe vui vẻ tới mức Hà Diệp cũng không biết nói gì nữa.
Chu Hướng Minh vốn nhiều lời, cậu ta cứ lải nhải với Hà Diệp về chuyện giữa mình và Lục Tân, cũng bất chấp cô có muốn nghe hay không.
Hà Diệp hoàn toàn chẳng có hứng thú, nhưng mà cũng không thấy ghét. Có sự sôi nổi của Chu Hướng Minh, cô cũng thả lỏng hơn đạp xe cùng Lục Tân nhiều.
Về đến khu dân cư, Hà Diệp tạm biệt bọn họ rồi đạp về hướng tòa nhà số 7.
Chu Hướng Minh vẫn cùng đường với cô một đoạn nữa, nhưng cậu ta lại cố ý đạp theo Lục Tân, tặc lưỡi: “Được đó, mày còn bắt đầu giành được cả hảo cảm của bố người ta rồi.”
Lục Tân: “Mày về được rồi đấy.”