◎Ăn xong xiên thịt gà, thoải mái nằm nghỉ◎

Giang Thần dẫn con gái Nhụy Nhụy đi trên đường về nhà, cô bé vừa đi vừa hít sâu, không sao bước đi được nữa, kéo tay Giang Thần, theo mùi thơm tìm đến một cái đình nhỏ.

Cũng có vài người giống họ, bị mùi thơm thu hút đến đây.

"Tôi nhớ những cửa hàng mở ở khu này đều khá kỳ lạ, mỗi lần đều không trụ được quá ba tháng đã đóng cửa." Đến trước cái đình nhỏ, Giang Thần thấy chủ quán là một cô gái trẻ, khẽ thở dài, “Tiếc thật, chủ quán còn trẻ vậy mà đã phải trải qua thất bại trong kinh doanh rồi.”

“Chị ơi, chị ăn thịt xiên gì vậy, thơm quá!”

Nhụy Nhụy mới sáu tuổi, mắt sáng lên tiến đến trước gian đình, cô bé chỉ cao hơn mép dưới cửa sổ trượt một chút, ngẩng đầu nhỏ nhìn Bồ Nhuế, khiến trái tim Bồ Nhuế tan chảy.

"Chị làm cái này bao nhiêu tiền một xiên vậy?" Giọng Nhụy Nhụy mềm mại, nhìn xiên thịt gà chảy nước miếng, “Em cũng muốn ăn.”

"Thịt gà xiên 10 tệ một xiên, em muốn mua không?" Bồ Nhuế nhìn cô bé đáng yêu, cong đuôi mắt, giọng điệu cũng trở nên đáng yêu.

Ở Khê Xuyên giới, thịt gà xiên bán 10 tệ một xiên không tính là rẻ, nhưng giá này trong tâm Bồ Nhuế vẫn là giá khuyến mãi khai trương, đợi đến khi có khách quen ổn định, còn phải bán đắt hơn nữa.

Cô không định đi theo hướng lãi thấp bán nhiều, mà là tiền nào của nấy, tay nghề đầu bếp năm sao xứng đáng với mức giá cao hơn.

Bồ Nhuế cũng rất tự tin, có thể mang lại trải nghiệm vị giác tuyệt vời cho thực khách, khiến bọn họ ăn một lần là cảm thấy xứng đáng.

Nhụy Nhụy vui vẻ chạy đến, ôm lấy chân Giang Thần: “Mẹ ơi, con muốn ăn thịt gà xiên, thơm — lắm — đó!”

“Nhụy Nhụy, mới ăn cơm xong được bao lâu mà con đã thèm ăn rồi?”

Giang Thần vốn không muốn đồng ý với kế hoạch ăn đêm của con gái, nhưng Nhụy Nhụy nắm góc áo cô ấy lắc qua lắc lại, đôi mắt đầy mong đợi, cô ấy mềm lòng.

"Chỉ được ăn một xiên thôi." Giang Thần cười thở dài.

"Hai xiên mà, hai xiên mà." Nhụy Nhụy lôi kéo mãi, cuối cùng Giang Thần cũng nhượng bộ.

“Nhiều nhất là hai xiên, ăn nhiều hơn sẽ no đến mức không ngủ được đâu.”

“Tuyệt quá!”

Giang Thần trả tiền, Bồ Nhuế đưa thịt gà xiên cho cô ấy.

Nhụy Nhụy vui vẻ nhận lấy xiên thịt gà to, những ngón tay hơi vụng về suýt làm rơi xiên thịt, vội vàng cắn miếng thịt trên cùng, mới không để xiên thịt rơi xuống đất.

"Con ăn đi, mẹ cầm xiên kia giúp con." Giang Thần cười nhìn con.

“Vâng vâng!”

Miếng thịt gà đối với người lớn thì vừa phải, nhưng đối với trẻ con thì lại là một miếng to.

Một miếng thịt to nhét vào miệng, má Nhụy Nhụy phồng lên một cục, trông như một chú chuột hamster. Chưa bắt đầu nhai, mùi thơm nồng của thịt nướng đã chiếm lĩnh cả khoang miệng.

Nhụy Nhụy nôn nóng nhai, răng xuyên qua lớp ngoài hơi cháy xém của xiên thịt gà, miếng thịt nhẹ nhàng được cắt thành sợi nhỏ giữa hàm răng nhỏ của cô bé, hương vị đậm đà gấp trăm lần lúc trước lăn lộn trên đầu lưỡi và kẽ răng.

“Con chưa bao giờ ăn xiên thịt gà nào thơm như thế này!”

Trẻ con chẳng quan tâm gì đến hình tượng, nhai xong miếng này, cô bé trực tiếp đưa que tre ngang qua, nhét cả một hàng thịt và xương sụn vào miệng, đến khi không nhét được nữa mới bắt đầu nhai.

Nhụy Nhụy vốn đã có khuôn mặt bánh bao, giờ càng tròn đến mức chẳng còn góc cạnh nào.

"Con ăn từ từ thôi!" Giang Thần cười trách yêu, “Có ngon đến thế không?”

Nhụy Nhụy miệng đầy thức ăn không nói được, chỉ có thể liên tục gật đầu.

Ban đầu đám đông trước đình gỗ còn hơi do dự vì giá cả, giờ thì hoàn toàn không nhịn được nữa.

“Chủ quán ơi, tôi cũng muốn một xiên!”

“Tôi muốn hai xiên! Nướng cháy một chút, rắc nhiều ớt bột vào!”

Ba năm người chen chúc trước ô cửa sổ nhỏ, trông có vẻ buồn cười.

Mấy người nhận được xiên thịt gà, lập tức nôn nóng đưa vào miệng, vừa nhai được hai cái, trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng.

“Chẳng phải chỉ là gà nướng xiên que thôi sao? Lúc nãy tôi thấy chủ quán cũng không thêm gì đặc biệt, sao mà ngon thế này?”

Giang Thần nhìn con gái ăn đến bóng nhẫy mặt mày, lại nhìn đám người trước quán, nghi hoặc cắn một miếng thịt gà xiên trong tay.

Vốn dĩ những món nướng rất dễ bị ngấm dầu mỡ ở lớp ngoài, lại vì khó kiểm soát lửa nên bên trong thường bị khô, vị không ngon lắm.

Nhưng miếng này khiến Giang Thần phải mở to mắt.

Xiên thịt gà nướng này hoàn toàn không béo ngậy, ngược lại vì lửa vừa phải nên nướng ra được mùi thơm nguyên bản nhất của thịt gà, một miếng vào miệng, nước thịt gà tươi ngon phong phú được khóa bên trong bung nở trên đầu lưỡi.

Ăn xong một miếng, Giang Thần vẫn thèm thuồng liếʍ môi, vừa định ăn miếng thứ hai, thì thấy ánh mắt uất ức của Nhụy Nhụy.

“Mẹ chỉ là nếm thử xem có mặn không thôi.”

Giang Thần ngượng ngùng cười, đưa xiên thịt gà cho Nhụy Nhụy, rồi lại kéo cô bé đến trước cửa sổ quán.

"Chủ quán, tôi muốn mười xiên thịt gà, gói mang về." Giang Thần thò đầu qua cửa sổ.

"Xin lỗi, hôm nay chuẩn bị ít nguyên liệu, đã bán hết rồi, phải đợi một lúc mới có hàng." Bồ Nhuế khẽ cười với Giang Thần, đặt bát đĩa đã dùng ướp thịt vào bồn rửa.

"Tiếc quá, hôm nay có việc phải đi ngay." Giang Thần hối hận vì ban đầu chỉ mua có hai xiên, “Chủ quán, quán này thường mở cửa mấy giờ vậy, ngày mai tôi cũng muốn đến.”

"9 giờ mỗi tối, đúng giờ mở cửa." Bồ Nhuế cong môi, khẽ mỉm cười.

Trước đây khi mua đồ, Giang Thần rất ít để ý đến diện mạo của chủ quán, nhưng khi Bồ Nhuế cười, đường nét gương mặt lại có vài phần anh khí, đôi lông mày hơi cong, hình dáng như con tằm nằm càng rõ nét.

Vẻ đẹp vừa lười biếng vừa có chút ôn hoà đó khiến Giang Thần ngẩn người hai giây, mới nhớ ra phải đáp lại.

“Được!”

Trước khi Giang Thần đi, nhớ lại hương vị thơm ngon của xiên thịt gà, ngóng nhìn quán nhỏ xa xa, thở dài: “Thật hy vọng quán này đừng đóng cửa nhanh quá.”

-

"Tuy tôi có thể đi xuyên qua bức tường trong quán, nhưng có phải bọn họ không nhìn thấy nửa quán bên kia tường hay không?" Bồ Nhuế quan sát thấy thực khách không nhìn về phía Lê Mộ Trản.

"Ừm." Lê Mộ Trản gật đầu, “Nên khi có người, cô đừng trực tiếp đi xuyên tường qua đây, nếu không đối với người Khê Xuyên giới, điều đó quá kinh dị rồi.”

Âm thanh điện tử của hệ thống vang lên.

[Đã tích lũy 6 điểm nổi tiếng, phần thưởng nhiệm vụ: Ghế nằm mềm mại có thể nằm thoải mái; Chảo xào điện mini.]

[Quán ăn đêm nâng cấp lên Lv2.]

[Nhiệm vụ mới: Tích lũy 10 điểm nổi tiếng.]

"Thật sự được ghế nằm sao? Quá tuyệt!" Bồ Nhuế nhướn mày.

Một lúc sau, shipper mang đến nguyên liệu bổ sung, cùng với hai hộp bưu phẩm.

Bồ Nhuế mở hộp bưu phẩm lớn ra, quả thật là ghế nằm, chiếc ghế từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều bọc đệm mềm dày.

Bồ Nhuế xoay người 360 độ, cả người ngã lên ghế nằm, khoảnh khắc nằm xuống, cô hoàn hảo chìm vào đệm mềm, không thể thoát ra.

Một tràng cười khẽ phát ra từ hơi thở xuất hiện trong không khí, Bồ Nhuế ngẩng đầu, thấy Lê Mộ Trản mím môi, mặt đầy ý cười.

Bồ Nhuế nhìn tư thế ngồi của Lê Mộ Trản, nếu cô ngồi trên cái ghế cứng ngắc đó, không vắt chéo chân đủ kiểu, thì cũng ngả ngớn mà nằm ườn ra.

Nhưng anh ngồi ở đó, tuy tư thế thoải mái, nhưng lưng thẳng tắp rất tự nhiên, cứ thế biến cái ghế bình thường thành chiếc ghế bar cao cấp, cô không nhịn được nhìn thêm vài lần.

"Sao thế? Cười cái gì?" Bồ Nhuế ngẩng đầu.

"Trước đây tôi không cảm thấy ghế ngồi không thoải mái, nhưng bây giờ đột nhiên nghĩ rằng mình cũng nên nâng cao chất lượng cuộc sống." Lê Mộ Trản nghiêm túc suy nghĩ.

“Đúng không? Đã là ông chủ rồi, sao không để chính mình thoải mái hơn một chút?”

Bồ Nhuế vừa nói, đột nhiên cảm thấy nằm như vậy, bụng hơi lạnh, đành phải điều chỉnh độ nghiêng của ghế nằm cao hơn, rồi ngồi dậy.

"Có một tấm chăn nhỏ thì tốt rồi." Bồ Nhuế lẩm bẩm, lấy ra danh sách mong muốn, viết lên "tấm chăn lông xù nhỏ".

Lê Mộ Trản nhìn cô viết từng nét một, ý cười càng sâu thêm vài phần.

[Xin hỏi cô có muốn sử dụng 6 điểm nổi tiếng để nâng cao độ chặt chẽ của việc trang trí không?]

Giọng nói của hệ thống lại vang lên.

Bồ Nhuế thấy rất cần thiết, gật đầu: “Nâng cấp đi.”

Vừa dứt lời, bên ngoài quán có một công nhân trang trí đội mũ bảo hiểm đến, đóng vài cái đinh lên đình, treo thứ gì đó lên rồi đi.

Bồ Nhuế đi ra khỏi đình nhỏ, phát hiện trên tường gỗ phía trên cửa sổ mặt trước của đình có treo hai tấm bảng một to một nhỏ, tấm bảng gỗ lớn viết "Giờ mở cửa 21:00—07:00", tấm bảng nhỏ viết thịt gà xiên và giá của nó.

[Sau này các món ăn sẽ tự động tạo bảng giá, đặt trong ngăn kéo bên phải dưới bàn dài.]

"Cũng không tệ." Tuy chỉ là một cải tiến nhỏ, nhưng cũng đỡ phải nói giá với từng khách hàng.

Đồng thời, nửa quán ăn đêm bên phía Lê Mộ Trản cũng có tấm bảng gỗ "Giờ mở cửa 21:00—07:00", Bồ Nhuế hiểu ra, mặc dù quán ăn đêm bị chia làm hai nửa, nhưng những điểm chung vẫn được thay đổi đồng bộ.

-

Lần này shipper giao đến không phải là thịt gà cắt miếng mà là cánh gà, trong hộp chuyển phát nhanh còn có một cái chảo xào điện mini.

Bồ Nhuế nhìn nhìn, đó là cánh gà ba khúc, rất thích hợp để làm cánh gà nhòi cơm.

*Cánh gà ba khúc: cánh gà được chia thành ba phần chính (đầu cánh, giữa cánh, cuối cánh)

"Không có lửa, có phải không thể dùng thẻ gỗ nữa không?" Bồ Nhuế quay đầu hỏi Lê Mộ Trản.

"Có thể." Lê Mộ Trản đứng dậy, lại lấy từ trong túi ra một tấm thẻ gỗ "Thuật tăng trưởng cơ bắp" đặt dưới chảo, tấm thẻ gỗ bất ngờ tự cháy không cần lửa, biến thành những điểm sáng huỳnh quang bám vào đáy chảo.

"Thế này cũng được sao?" Bồ Nhuế ngạc nhiên nói.

Nhân lúc chưa đến giờ, Bồ Nhuế đi đến siêu thị 24 giờ, mua một túi gạo nếp tròn, thêm một số gia vị và rau củ, một xấp túi giấy chống dầu, một vài bát giấy nhỏ chống dầu, cùng mang đến quán ăn đêm.

"Định làm gì vậy?" Lê Mộ Trản tò mò nhìn cô.

“Cánh gà nhồi cơm thơm phức, sẽ làm xong ngay thôi~”

Bồ Nhuế cười, sắp xếp đồ đạc ngăn nắp, rửa tay rồi bắt đầu xử lý cánh gà.

Những cánh gà đó rất tươi, nhìn hồng hồng, cầm lên cũng mềm mại và có độ dai, vì là cánh ba khúc nên mỗi cái cánh gà đều rất to.

Bồ Nhuế cầm một cái cánh gà, sờ xương gà, khéo léo bẻ một cái, xương to và nhỏ liền tách ra.

Rồi lấy kéo nhà bếp, cắt đứt màng gân nối với miếng thịt dọc theo xương lớn, vừa cắt vừa xoay xương với lực độ thích hợp.

Tay nghề của Bồ Nhuế rất điêu luyện, chỉ trong chốc lát, cả cây xương lớn đã được tách ra sạch sẽ, không dính một chút thịt thừa nào.

Tiếp tục dùng cùng phương pháp đó, tách hai cây xương nhỏ còn lại ra, cánh gà vốn góc cạnh giờ đã biến thành một miếng thịt mềm mại.

Tiếp theo là thời gian pha nước sốt bí truyền của đầu bếp Bồ, đổ sốt nướng đặc sánh vào bát, thêm vài phần vị mặn của nước tương.

Tiếp đó, đổ bột hành tây, bột tỏi và bột gừng có chút mùi hương kí©h thí©ɧ vào trong nước sốt, thêm bột ớt ngọt và bột tiêu trắng để tăng thêm vài phần màu sắc đậm đà.

Thêm đường muối vừa phải, khuấy đều, một bát nước sốt bí truyền màu đỏ cam thơm phức đã được pha xong.

Bồ Nhuế cho cánh gà vào ướp trong nước sốt, trong lúc gạo nếp tròn đang hấp, Bồ Nhuế cắm điện chảo xào mini để làm nóng trước, đặt nấm hương, cà rốt và hành tây đã rửa sạch lên thớt, đưa dao lên xuống, tiếng dao chạm thớt vang lên "cạch cạch" có nhịp điệu.

Qua lưỡi dao, nguyên liệu đều biến thành hạt vuông đều nhau.

Dầu vàng óng ả trượt qua thành chảo đen, xoay tròn bôi trơn đáy chảo, Bồ Nhuế cho các nguyên liệu đã thái hạt lựu, đậu Hà Lan, gạo nếp đã hấp thơm vào, thêm nước tương và đường muối để nêm nếm, khi xào lên mùi thơm của đồ ăn càng thêm đậm đà.

Bồ Nhuế nhồi đồ xào đã làm xong vào trong cánh gà đã tách xương và ướp trước đó, dùng tăm đóng kín miệng, quét một lớp dầu mỏng trong chảo, rán từ từ ở nhiệt độ thấp cho đến khi hai mặt vàng óng, mùi thịt toả ra bốn phía, thêm nước vào chảo, om cánh gà ở nhiệt độ thấp.

Bồ Nhuế đã nắm vững hoàn toàn việc kiểm soát lửa, khi nước sốt thấm vào trong cánh gà, cánh gà vừa chín tới, rút tăm ra, rồi đặt cánh gà nhồi cơm lên vỉ nướng, bề mặt cánh gà dần nhuốm màu sắc mê người trên lửa than.

Ánh mắt Lê Mộ Trản dừng lại trên những cánh gà tỏa hương thơm quyến rũ, trong mắt lóe lên vài phần ánh sáng.

-

"Hôm nay đạp xe đạp tập thể dục mệt quá! Tớ bị đau hông luôn rồi." Hứa Tần vừa đi vừa lấy khăn trên vai lau mồ hôi.

"Cố thêm mấy tháng nữa, cậu sẽ có một thân hình cơ bắp." Trần Nguy cười nói.

Hứa Tần nghe đến "mấy tháng", mắt tối sầm lại, thở dài: “Trời ơi, mấy tháng... mấy ngày thôi đã muốn lấy mạng tớ rồi, giá mà có thể có một thân hình cơ bắp chỉ sau một đêm thì tốt biết mấy.”

“Đi đi đi, đi lên mạng, an ủi tâm hồn mệt mỏi của tớ một chút.”

Hai người đang đi, thấy biển chỉ đường hẻm Ẩn Cố, Hứa Tần dừng bước.

"Đừng đi về phía cuối hẻm, cậu quên là bên đó hay có ma à? Chúng ta đi vòng xuống bậc thang ở đầu hẻm đi." Trần Nguy kéo anh ấy.

"Không phải, cậu ngửi kỹ xem." Hứa Tần hít sâu.

Trần Nguy dừng động tác, cũng hít hà như anh ấy.

Mùi thịt nướng thơm phức, hòa quyện với mùi thơm của cơm chiên, xoay quanh chóp mũi hai người, càng lúc càng nồng đậm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play