Chương 03
Như thường lệ.
Trình Minh Luân lái xe, đưa Giản Trác đến dưới toà nhà thương mại.
Vừa đến công ty, lờ mờ nghe thấy một tràng thở dài than vãn.
Lòng cậu thịch một cái.
Kinh tế giờ suy thoái, các công ty đều đang cắt giảm nhân sự.
Công ty họ cũng đồn thổi rất lâu rồi, hôm nay dường như cuối cùng đã chốt danh sách.
Cô đồng nghiệp Tiểu Trịnh thân với Giản Trác, mặt mày ủ rũ nói: "Tôi trông vào đồng lương này nuôi gia đình, không thì tháng sau tiền thuê nhà cũng không đóng nổi, thế này thì làm sao đây?"
Tuy nói Giản Trác cũng không muốn bị cắt giảm, nhưng cậu không phải vì áp lực cuộc sống.
Lúc này, cậu vẫn còn dư sức quan tâm người khác, nghĩ, có lẽ mình bị cắt giảm lại tốt hơn.
Cùng lắm thì cậu lại ở nhà một thời gian nữa.
Trình Minh Luân sẽ nuôi cậu.
EDIT: Muốn Được Làm Mèo.
Vừa hay công việc này cậu cũng sắp không làm nổi nữa, tháng nào cũng đánh giá, cậu tháng nào cũng không đạt.
Ông chủ chẳng hiểu sao, cũng không yêu cầu cậu, khiến có đồng nghiệp nói sau lưng rằng có phải cậu và ông chủ "có gì đó" không.
Dù sao cậu cũng là người đồng tính, lại còn là người đồng tính đẹp trai, khó tránh khỏi việc "câu dẫn" đàn ông.
Trưa, ông chủ chính thức thông báo quyết định của công ty, hỏi một cách tế nhị rằng, có ai nguyện ý tự nguyện nghỉ việc không, sẽ nhận được một khoản bồi thường.
Một khi ý nghĩ xin nghỉ việc dâng lên trong lòng, liền không thể ở lại thêm dù chỉ một khắc.
Giản Trác không dằn vặt quá lâu, quen đường đến văn phòng ông chủ.
Ông chủ nghe y muốn xin nghỉ việc thì rất đỗi kinh ngạc: "Cậu không có trong danh sách cắt giảm nhân sự mà."
Giản Trác: "Là do tôi không phù hợp với công việc này."
Ông chủ hết lời giữ lại, hỏi cậu vì sao.
Giản Trác nhìn cái vẻ mặt của lão (ông chủ), thầm nghĩ, tôi chịu không nổi việc lại bị người ta đồn thổi chuyện với ông nữa.
Cậu bướng bỉnh nói: "Không vì sao cả, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một thời gian."
Thấy cậu kiên quyết như vậy, ông chủ đành đồng ý, bàn bạc bồi thường cho cậu một tháng lương.
Giản Trác hỏi: “Tôi có cần ở lại bàn giao thêm mấy ngày không?”
Ông chủ mấp máy môi rồi thôi (ý muốn nói nhưng lại thôi): “Nếu cậu muốn đi thì, hôm nay cũng được.”
Giản Trác kiên quyết làm hết ngày cuối cùng.
Lúc tan sở, mây đen giăng kín, sấm âm ì ầm.
Cậu phải mấy ngày nữa mới nhận được tiền bồi thường.
Nhưng đã cảm thấy mình có tiền để tiêu, vui vẻ định đi siêu thị mua chút đồ ăn ngon.
Tối nay có thể cùng Trình Minh Luân ăn mừng niềm vui nghỉ việc.
Cậu một mình đi siêu thị mua sắm, làm đầy hai túi lớn.
Xách hai túi đến trạm xe buýt chờ xe.
Giờ cao điểm buổi tối, bến xe đông đúc nhộn nhịp.
Trời đổ mưa.
Giản Trác cố gắng nép vào chỗ trú mưa, nhưng vẫn bị ướt nửa người.
Xe buýt chuyến này đến chuyến khác đi qua đi lại, chờ nửa tiếng cũng không thấy chuyến cậu cần đi.
Giản Trác bắt đầu thấy bực bội.
Cậu mò điện thoại từ trong lòng ra, gửi tin nhắn “xả stress” với Trình Minh Luân:
【À, ghét thật, chờ xe buýt mãi không thấy đến!】
Trình Minh Luân không trả lời.
Tin nhắn còn dừng ở lúc cậu gửi ảnh hộp cơm trưa, là hộp cơm Trình Minh Luân làm cho cậu.
Cậu hí hửng cảm ơn: 【Cảm ơn anh yêu đã nấu cơm cho em nhé, ngon thật [/hôn]】
Trình Minh Luân đã trả lời cậu bằng một icon mặt cười thật to.
Anh ấy đang phẫu thuật nhỉ?
Giản Trác nghĩ.
“Cẹt——”
Bị xông một bụng đầy khói xe.
Cuối cùng, chuyến xe buýt Giản Trác cần đi cũng đến.
Giản Trác vội vàng vã vàng muốn lên xe.
Lúc này, cuộc gọi đến từ “Trình Minh Luân” đột nhiên nhảy ra.
Tay cầm đầy đồ, trời vẫn mưa, lại còn phải nghe điện thoại.
Giản Trác luống ca luống cuống.
Tay trượt một cái, điện thoại rơi xuống đất.
Màn hình vỡ tan tành.
Giản Trác đi nhặt điện thoại, quai túi mua sắm bằng nhựa đột nhiên đứt, đồ rơi vãi khắp nơi, trứng cũng vỡ hết rồi.
Lạc quan như Giản Trác cũng không khỏi lẩm bẩm, hôm nay sao mà xui xẻo quá.
Cậu sốt ruột nói với tài xế: “Chú ơi, chờ cháu một chút.”
Tài xế thiếu kiên nhẫn nói: “Cậu nhanh lên đi.”
Chờ một lúc, chuyến xe sau đến, bị kẹt lại, bíp bíp bấm còi inh ỏi, chói tai.
Tài xế quay đầu, nhìn chàng trai trẻ vừa bảo ông ta chờ một lát, giọng gắt gỏng: “Sao còn chưa lên xe nữa!”
Thế nhưng lại thấy chàng trai trẻ quỳ ngồi trên nền đất bẩn thỉu lầy lội, chẳng buồn để tâm đến tiếng quát mắng của ông ta, cứ ngây người nghe điện thoại.
Không biết từ lúc nào.
Ngoài xe, mưa như trút nước.
Giản Trác nghe thấy người ở đầu dây bên kia nói: “Alo? Còn nghe không?”
“Ông Trình Minh Luân không may gặp tai nạn xe cộ qua đời nửa tiếng trước, xin mời đến bệnh viện xác nhận thân phận của ông ấy.”