Chương 01
Ngày hè.
Trời tờ mờ sáng.
Nóng hầm hập, ẩm ướt.
Khí hậu gió mùa cận nhiệt đới điển hình.
Cái quạt cũ kỹ mở số lớn nhất, kêu cót két suốt cả đêm, Giản Trác vẫn nóng đến mồ hôi đầm đìa.
Cậu từ nhỏ đã thế, nóng một chút hay lạnh một chút đều có thể cảm nhận rất rõ.
Trình Minh Luân vớt cậu từ trên giường lên, cậu như không xương nằm vật ra trong lòng Trình Minh Luân.
Mấp máy nói: “Cho em ngủ thêm chút nữa…”
Trình Minh Luân véo mũi cậu, cười hỏi: “Ai hôm qua đã thề với anh, bảo sẽ cố gắng đi làm, không đi muộn nữa, để được thăng chức tăng lương nào?”
Nhắc đến đi làm, Giản Trác liền xụ mặt như trái khổ qua.
Vài năm trước, cậu còn đi học, có bạn bè ghen tị với cậu, nói cậu sinh ra đã có số phú quý, không cần chịu khổ làm trâu làm ngựa.
Giờ như chuyện từ kiếp trước.
Giản Trác không mở nổi mắt: “Đấy là người của ngày hôm qua nói, không liên quan gì đến người của ngày hôm nay.”
Trình Minh Luân bật cười.
Thế nhưng lại không thể nói nặng lời nửa câu với cậu.
EDIT: Muốn Được Làm Mèo.
Giản Trác hai mươi ba tuổi, mắt ngái ngủ như có sương khói vương vấn, hai má ửng hồng, lọn tóc đen ướt sũng, dính trên khuôn mặt trắng sứ, đẹp đến nao lòng.
Vẫn còn chút ngây thơ trẻ con chưa hiểu sự đời.
Còn nhớ lần đầu họ gặp gỡ.
Cũng vào mùa hè.
Anh được mời về trường cũ tham gia buổi nói chuyện với sinh viên ưu tú, đang hàn huyên chuyện đời với bạn học cũ, chợt nghe có người từ phía chéo gọi: “Bảo bối.”
Là một giọng nam trầm ấm, nghe có vẻ lớn tuổi.
Ngay lập tức nhận được câu trả lời.
Giọng thiếu niên trong trẻo, pha chút kiêu căng, đầy tức giận: “Anh ơi, đã nói bao nhiêu lần rồi, em lớn rồi, không được gọi em như thế nữa!”
Rất tức giận.
Nhưng lại chẳng khiến người ta sợ chút nào.
Khiến Trình Minh Luân nhớ đến một câu nói trên mạng: Nếu cậu chọc cho tớ “xù lông”, thì tớ sẽ… trở nên đáng yêu.
Không biết là gia đình ai có bậc bề trên cưng chiều con cái đến thế nhỉ?
Đã là sinh viên đại học rồi, còn gọi tên thân mật.
Thật chẳng biết ngại gì cả.
Thế là Trình Minh Luân hờ hững nhìn sang.
Liếc một cái, rồi thu về, ánh mắt như bị níu lại, vô thức lại bị kéo sang, rồi dừng lại trên khuôn mặt thiếu niên đó, nán lại.
Ngớ người như hồn lìa khỏi xác.
Anh tuyệt đối không phải loại chưa thấy sự đời bao giờ.
Nhưng một cậu con trai xinh đẹp quý phái đến thế này thì lần đầu anh mới gặp, hệt như chàng mỹ thiếu niên bước ra từ bức tranh 《Ganymede》của Giovanni.
Trong truyền thuyết, Ganymede là hoàng tử của thành Troy, dung mạo kinh diễm, vua của các vị thần là Zeus hoá thành đại bàng bắt cậu đi, mang về thần sơn, buộc cậu trở thành người rót rượu riêng cho mình, và là người tình nam duy nhất.
Chỉ một cái nhìn, anh chợt thấy, cái tên thân mật như vậy cũng chẳng có gì quá đáng.
Lúc đó, Giản Trác đang luyên thuyên nói chuyện với người đàn ông cao lớn mặc vest đứng cạnh, phát hiện anh đang nhìn, khẽ liếc sang một cái, vẻ mặt không bận tâm.
Rõ ràng đã sớm quen với ánh mắt kinh ngạc của người khác rồi.
Trình Minh Luân lại không sao quên được.
Sau này theo đuổi được Giản Trác, anh tự nhiên cũng chỉ muốn đối xử như châu như báu.
Trước khi rời khỏi Lục gia, Giản Trác được nuông chiều sung sướng đến mức nào.
Đúng là đã chịu không ít vất vả cùng anh.
Vì vậy, ngày thường, Trình Minh Luân có thể chiều chuộng được thì chiều chuộng hết mức, anh để Giản Trác ngủ nướng, còn giúp cậu đánh răng rửa mặt.
Anh sờ trán Giản Trác, nói giọng dỗ trẻ con: “Vậy em ngủ thêm nửa tiếng nữa nhé, bữa sáng muốn ăn gì nào? Để anh hấp cho một lồng bánh bao kim sa, sữa đậu nành muốn uống vị táo đỏ hay nguyên vị?”
Cà kê được gần năm phút.
Giản Trác cuối cùng cũng mở mắt, gồng mình, quả quyết nói: “Không được, em phải dậy thôi, nhận được tiền chuyên cần tháng này thì sẽ có thêm ba trăm tệ. Em lâu rồi chưa ăn cá hồi, số tiền đó đủ mua một hộp ăn cho đã thèm.”
Trình Minh Luân dở khóc dở cười, chỉ thấy cậu đáng yêu.