Chương 02

Giản Trác không có ý kiến gì nhiều về cuộc sống hiện tại.

Ban đầu thì không quen.

Nhưng, Spencer đã nói rồi, sự tiến hoá vĩ đại nhất của nhân loại là thích nghi với môi trường.

Giản Trác tâm đắc sâu sắc.

Cứ cho là ba năm trước đi, cậu vạn lần cũng không ngờ mình sẽ sống cuộc đời như bây giờ.

Trình Minh Luân làm bác sĩ nuôi gia đình.

Ban đầu anh ấy bảo cậu không cần đi làm, ở nhà chơi cũng được, nhưng cậu thấy áy náy, khăng khăng thề thốt nói muốn gây dựng sự nghiệp.

Sau khi dọn về ở chung, thoắt cái đã hai năm trôi qua.

Giản Trác đến giờ vẫn chưa tìm được công việc nào vừa ý.

Thì là nội dung công việc không đủ “ngon nghẻ”, hoặc là thời gian làm việc không ưng, hay là đồng nghiệp không hợp, lại còn sếp quá đáng ghét, rồi thì không giỏi giao tiếp với khách hàng, áp lực doanh số quá lớn, vân vân và mây mây…

Lâu nhất thì làm năm tháng, ngắn thì chạy ngay trong một ngày.

Giản Trác tự xưng là “Vua từ chức”, biết đâu có thể viết cuốn “Cẩm nang trải nghiệm trăm nghề”, đến lúc đó tha hồ bán chạy.

Thế là lại léo nhéo đòi làm nhà văn, mỗi ngày vừa về đến nhà là tắm rửa thay quần áo, bôi kem dưỡng tay cẩn thận, rồi thành tâm ngồi thẳng trước máy tính, mở tài liệu ra.

EDIT: Muốn Được Làm Mèo.

Viết chưa đầy hai dòng, đã bảo phải tìm cảm hứng, mở trang web video xem mèo con chó con, đến lúc hoàn hồn thì —— đến giờ đi ngủ rồi.

Cậu cứ thế cười đùa chơi bời đến giờ, trong sơ yếu lý lịch vẫn chẳng viết được thành tích gì nổi bật.

Nhưng cậu không vội, vì còn trẻ, luôn cảm thấy vẫn còn cả khối thanh xuân, có thể tuỳ ý vứt bỏ.

Tính cách cậu cũng luôn là thế.

Hồi trước còn ở Lục gia, anh cả từng cho cậu đi cả đống lớp năng khiếu, cậu thử qua hết, chẳng có cái nào “nên hồn”.

Nhưng hồi đó, cậu vẫn là cậu chủ nhỏ tôn quý của Lục gia, cho dù học qua loa, không tới nơi tới chốn, thầy cô vẫn vỗ tay khen ngợi hết lời.

Lạc đề rồi…

Giản Trác không muốn nhớ lại chuyện ở Lục gia.

Anh cả cũng sớm không còn là anh cả của cậu nữa rồi.

Bây giờ cậu chỉ có Trình Minh Luân.

Dù sao thì, Trình Minh Luân có tương lai là được rồi.

Giản Trác cảm thấy, trong một cặp đôi, một người mạnh mẽ thì người kia phải mềm mỏng.

Nếu cả hai bên đều cứng rắn, chỉ có nước cùng thiệt hại.

Cậu không ngại làm người không cố gắng, thả lỏng, tận hưởng.

Theo mọi nghĩa.

Hai người đối diện nhau, ngồi một cái bàn nhỏ ăn sáng.

Giản Trác chỉ ăn hai cái bánh bao, một cốc sữa đậu nành, một đĩa rau.

Vì muốn tiết kiệm tiền mua thức ăn, mỗi ngày ăn đúng định lượng, thỉnh thoảng ra ngoài ăn thêm, tính ra đầu người chưa đến trăm tệ, cậu đều mỉm cười hài lòng, xuýt xoa bảo xa xỉ quá.

Cậu nghĩ, chờ tháng sau nhận được tiền “lương bèo bọt” (ý chỉ tiền công ít ỏi), mua được cá hồi, cậu sẽ chia cùng Trình Minh Luân ăn, nhất định sẽ rất vui.

Nếu như không chết đói, vậy thì, cậu đối với cuộc sống chỉ có ba yêu cầu:

Hôn, ôm, và tình yêu nồng cháy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play