Thẩm Huyền trở về túp lều tranh, nhẹ nhàng kéo con chim trĩ từ đống rơm ra.
Y đã nhổ lông và rửa sạch nó từ trước, giờ chỉ còn bước ướp muối, rồi cẩn thận gói kỹ bằng lá gạo. Sau đó, y bọc kín trong một lớp bùn mỏng, rồi chôn xuống đống tro tàn phía sau bếp.
Thẩm Huyền nhặt vài cành cây khô nhóm lửa trên đống tro, đồng thời múc một ít nước giếng đổ vào ấm thuốc, đặt lên bếp lửa nấu.
Một lúc sau, nước bắt đầu sôi, mùi thuốc nhè nhẹ lan ra. Y rót thuốc ra một bát nhỏ, rồi tranh thủ đào con chim trĩ lên.
Lớp bùn bên ngoài đã khô và nứt, khi bóc ra, mùi thơm từ lá gạo quyện với hương thịt nướng bốc lên ngào ngạt khiến người ta không khỏi nuốt nước bọt. Sợ có người đánh hơi thấy, Thẩm Huyền vội vàng dùng rơm gói lại, giấu vào trong chăn rơm.
Xong xuôi, y bưng bát thuốc, mang theo thêm một bát cháo rau, rồi nhẹ nhàng bước vào trong phòng.
“Chắc ngươi đói rồi. Giờ cũng trưa lắm rồi đấy.” Y ngồi xuống, đặt mọi thứ lên bàn gỗ nhỏ.
Tiết Phong Lâm khẽ gật đầu. Dù bụng đói từ lâu, hắn vẫn giữ phong thái điềm tĩnh, không hé răng than vãn lấy một lời.
Dù sao, hiện tại hắn chỉ là một người xa lạ được Thẩm Huyền ra tay cứu giúp. Y không chỉ cho hắn trú thân, lại còn sẵn lòng nấu cơm, sắc thuốc—tấm lòng ấy, không phải ai cũng có.
Tiết Phong Lâm tuy thân là thế tử, nhưng không phải kẻ vô tình. Từ nhỏ sống giữa những mối quan hệ rối rắm trong Hầu phủ, hắn đã sớm học được cách quan sát và thấu hiểu lòng người. Nhìn Thẩm Huyền bận rộn lo toan, trong lòng hắn khẽ động, ánh mắt lặng lẽ trở nên sâu hơn một chút.
Thẩm Huyền mở lớp lá gạo ra, hương thơm tỏa ra khiến người ta phải hít sâu một hơi. Y xé một cái đùi gà, đưa cho Tiết Phong Lâm, cười nói:
“Lâm Diệp, ta bắt được con gà lôi, định để dành nuôi ngươi. Nào, ăn chút đi.”
Tiết Phong Lâm hơi ngẩn ra, cho rằng Thẩm Huyền đã cất công lên núi chỉ để bắt con chim này. Nghĩ một lát, hắn đưa đùi gà trở lại, giọng nhẹ nhàng:
“Cả ngày nay ngươi đã vất vả rồi, phần này để ngươi ăn đi.”
Thẩm Huyền bật cười, không khách sáo nói:
“Không phải còn một cái chân nữa sao?”
Nói rồi, y xé cái chân còn lại, cắn một miếng, sau đó nhét cái đùi ban nãy vào bát của Tiết Phong Lâm.
Trong lòng y âm thầm nghĩ: Lâm Diệp là người biết ơn.
Y cứu người không mong báo đáp, chỉ cần đối phương không vô ơn là đủ. Thế gian này, có người nhớ ân tình đã là một điều hiếm có.
Mùi thịt thơm nồng, giòn mềm, khiến người ta khó mà cưỡng lại được. Đây là cơ hội hiếm hoi để ăn thịt, Thẩm Huyền cũng không khách khí, một hơi ăn gần nửa con gà, vẻ mặt thỏa mãn vô cùng.
Chỉ khi thấy Tiết Phong Lâm ăn xong, Thẩm Huyền mới bắt đầu thu dọn bát đĩa. Tuy nhiên, y không vứt đi phần xương gà còn lại, mà cẩn thận gói lại để dùng vào việc khác.
Sau đó, y xách một chiếc giỏ tre cũ rồi rời khỏi nhà. Cái giỏ này có miệng hẹp, bụng phình to — là dụng cụ người trong làng thường dùng để bắt cá.
Khác với mọi người, thay vì đến những khúc sông sâu và chảy xiết, Thẩm Huyền lại chọn đi về phía con suối cạn, nơi nước lặng và ít ai lui tới.
Y cho phần xương gà vào trong giỏ rồi thả xuống lòng suối. Mùi thịt và mỡ gà từ từ lan ra theo làn nước, hấp dẫn sinh vật dưới đáy.
Trong lúc chờ đợi, Thẩm Huyền đi dọc bờ suối, tìm được mấy cụm hạt dẻ nước hoang mọc gần mép nước. Y khom người đào lên, tay chân thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã gom được một ít.
Khi quay lại kiểm tra giỏ tre, Thẩm Huyền mỉm cười hài lòng — bên trong giỏ đã đầy ắp những con tôm sông béo múp, giãy đành đạch vì mắc bẫy.
Có được chiến lợi phẩm, y lắc nhẹ cái giỏ tre, rồi đem về căn nhà tranh nhỏ.
Tối hôm ấy, sau khi nhóm lửa bếp, Thẩm Huyền trở lại với một chiếc bánh ngũ cốc trong tay.
Nếu chỉ có một mình, chiếc bánh ấy cũng đủ lót dạ. Nhưng với hai người, thì lại quá ít.
Vì vậy, y rửa sạch chiếc ấm thuốc, đổ nước vào, rồi cho măng khô và tôm sông vào nấu chung. Hương thơm từ nồi canh nóng bốc lên khiến căn nhà tranh vốn đơn sơ bỗng trở nên ấm áp lạ thường.
Lần này, nhờ có nhiều tôm sông, cả hai người đều được ăn no mà chẳng cần chia phần.
Sau khi ăn xong và rửa dọn sạch sẽ, Thẩm Huyền ngồi xổm xuống, liếc nhìn mắt cá chân của Tiết Phong Lâm, nhẹ giọng nói:
“Lâm Diệp, chỗ sưng ở mắt cá chân hình như đã bớt rồi. Có vẻ mấy loại thảo dược đó có tác dụng thật.”
Tiết Phong Lâm cúi đầu nhìn xuống, phát hiện miếng vải băng quanh mắt cá chân đã hơi lỏng ra, không biết do hắn cử động nhiều hay do vết thương đã bắt đầu hồi phục.
Thẩm Huyền cẩn thận tháo lớp vải băng ra, liếc qua mắt cá chân của Tiết Phong Lâm. Quả nhiên, vết sưng tím trông đáng sợ ban đầu đã dịu lại nhiều. Màu da ở đó không còn tím bầm mà bắt đầu chuyển sang sắc hồng nhạt.
Tuy mắt cá vẫn còn hơi sưng, nhưng tình trạng tổng thể của hắn đã khá hơn rất nhiều. Thân nhiệt cũng đã trở lại bình thường từ chiều nay, có thể nói là đã qua cơn nguy hiểm. Chỉ cần nghỉ ngơi thêm một thời gian, chắc chắn sẽ có thể xuống giường đi lại như thường.
Sau khi quấn lại lớp băng sạch, Thẩm Huyền bất chợt hỏi:
“Ta không biết ngươi đến từ đâu. Nhưng mất tích lâu vậy mà vẫn chưa thấy ai tìm, người nhà của ngươi chắc đang lo lắm.”
Y hơi ngừng một nhịp, rồi tiếp lời:
“Sao không báo tin cho họ đến đón sớm hơn nhỉ?”
Câu hỏi tưởng như bình thường ấy lại vô tình chạm vào vết thương sâu kín trong lòng Tiết Phong Lâm.
Hắn lập tức im lặng, đôi môi khẽ mím lại, khóe miệng cong lên một nụ cười giễu cợt. Nhưng hắn không đáp.
Trong lòng hắn chỉ nghĩ: Bản thân gặp nạn lâu như vậy, e rằng phụ thân thậm chí còn không biết — hoặc có biết cũng chẳng mảy may để tâm.
Tiết lão Hầu gia chưa từng thân thiết với hắn. Từ nhỏ đến lớn, ông ta luôn dành sự cưng chiều cho Tiết Phong Ly — đứa con được sinh ra bởi chính thất họ Bạch.
Để có được chỗ đứng trong Hầu phủ, Tiết Phong Lâm đã phải nỗ lực gấp bội. Hắn luôn cố gắng trở thành người giỏi nhất, làm tốt mọi việc, không để ai bắt lỗi. Nếu Tiết Phong Ly đạt mười điểm, thì hắn phải đạt mười một. Nếu không, hắn căn bản chẳng có chỗ đứng trước mặt phụ thân.
Thế nhưng chính sự cố gắng ấy lại khiến nhà họ Bạch thêm chán ghét hắn. Trong mắt họ, Tiết Phong Lâm là cái gai cần nhổ bỏ — là đứa con riêng không biết thân biết phận.
Nếu nhà họ Bạch biết hắn vẫn còn sống và đang trốn ở đây, chỉ e sẽ lập tức phái người đến diệt trừ.
Thẩm Huyền nhìn sắc mặt phức tạp của Tiết Phong Lâm liền hiểu ra mình đã lỡ lời.
Y khẽ nhíu mày, không hỏi thêm gì nữa. Nghĩ lại mới thấy, người bình thường khi gặp nạn đều nhắc đến gia đình, mong người thân đến đón. Nhưng từ đầu đến giờ, Lâm Diệp chưa từng nhắc đến người nhà, rõ ràng mối quan hệ không hề tốt đẹp.
Mỗi người sống ở đây đều cất giữ những bí mật riêng, và Thẩm Huyền cũng không ngoại lệ. Cậu ta không phải kẻ vô tâm, chỉ là đã quen với việc không hỏi quá sâu vào chuyện người khác.
Đặt mình vào vị trí của Lâm Diệp, Thẩm Huyền nghĩ: nếu đối phương không muốn về nhà, vậy thì anh cũng chẳng có lý do gì để ép buộc. Nghĩ đến đây, cậu dứt khoát bỏ qua chủ đề nhạy cảm kia, chuyển sang nói:
“Dù sao ta cũng còn phòng trống ở đây. Nếu ngươi không chê, thì sau khi hồi phục có thể tiếp tục ở lại.”
Nghe vậy, ánh mắt Tiết Phong Lâm khẽ lóe sáng. Hắn nghiêng đầu nhìn Thẩm Huyền, giọng khẽ khàng:
“Ngươi không ngại ta ăn bám sao?”
Thẩm Huyền bật cười, đáp lại với giọng điệu nửa đùa nửa thật:
“Không phải ngươi đã hứa sẽ báo đáp ta sao? Vậy thì làm sao tính là ăn bám được?”
Khi nói câu đó, cậu khẽ cúi đầu. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu chiếu lên gương mặt cậu, phản chiếu sắc vàng nhàn nhạt. Đôi mắt cong cong, như thể long lanh nước — vừa dịu dàng vừa xa xăm.
Tim Tiết Phong Lâm bất chợt hẫng một nhịp.
Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên vô số cảnh tượng quen thuộc từ những kịch bản cũ rích: yêu hồ đền ơn, ma nữ gặp nho sinh, hay làn khói lam nhạt giữa núi rừng và một lời hứa gả thân. ( Trans:Giữ hình tượng nào anh =)) )
Hắn im lặng hồi lâu rồi gật nhẹ, ánh mắt phức tạp:
“Ừ, đúng là ta đã nói vậy.”
Đêm đó, sau khi cả hai tắm rửa sạch sẽ, họ thổi tắt ngọn đèn dầu và đi ngủ. Một người nằm trên giường, người kia trải đệm dưới sàn. Gian phòng nhỏ rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió đêm khe khẽ ngoài cửa sổ.
Sáng sớm hôm sau, khi trời còn chưa rạng, Thẩm Huyền đã dậy. Cậu mặc áo, bước ra ngoài trong màn sương mù lành lạnh.
Lấy một nắm bột ngô trong túi vải, cậu nấu nồi cháo loãng rồi thêm vào vài quả trứng chim đã rửa sạch.
Sau khi ăn một bát cháo và hai quả trứng, y để phần còn lại vào phòng cho Tiết Phong Lâm, rồi đeo giỏ tre lên lưng, tiếp tục lên núi.
Hôm nay là ngày anh đi đào măng. Để tránh bị người khác tranh phần, anh cố tình đến rừng tre từ lúc trời còn mờ xám.
Cậu đào nhanh nhưng không quá tham, chỉ lấy bốn măng non — vừa đủ cho một bữa ăn.
Đào xong, Thẩm Huyền lập tức xuống núi. Lúc gần về đến nhà, cậu trông thấy Chung Cách Nhĩ và mấy người khác cũng đang đào măng ở phía xa.
Không muốn chạm mặt, Thẩm Huyền vội chạy vòng ra sau hậu viện, tránh bị phát hiện, cũng để giữ măng cho riêng mình.
Cậu giấu chúng vào chỗ cũ, sau đó mới vào bếp tiếp tục nấu nướng.
Khi trở về phòng cậu thấy Tiết Phong Lâm đã ngồi dậy từ bao giờ.
“Này, Lâm Diệp, trông cậu khá hơn nhiều rồi đấy.” Thẩm Huyền có chút ngạc nhiên khi thấy người nọ không chỉ ăn hết bữa sáng và uống thuốc mà anh chuẩn bị, mà còn chủ động giúp rửa bát.
Y hơi nghiêng đầu quan sát kỹ lại một lần nữa. Mặc dù cử động vẫn còn chậm chạp, nhưng rõ ràng vết bầm trên cơ thể Lâm Diệp đã giảm đi nhiều. Làn da vẫn còn lốm đốm tím xanh, song đường nét cơ thể đã dần lộ rõ — là vóc dáng của một chàng trai trẻ tuổi, có thể chỉ mới ngoài đôi mươi.
“Không ngờ anh lại trẻ như vậy.” Thẩm Huyền cười cười, trong lòng bỗng dưng có chút ngượng ngùng.
Hôm cứu cậu về, đối phương trúng độc nặng, cả người như biến dạng. Khi ấy, hắn thực sự không dám chắc người đang hấp hối kia là già hay trẻ, nam hay nữ.
Giờ nhìn rõ mặt, mới phát hiện ra đối phương là một chàng trai trẻ tuổi, lại còn sống cùng trong một căn phòng nhỏ… Thẩm Huyền có chút khó xử, bản thân hắn tuy không phải người câu nệ, nhưng cũng biết giữ khoảng cách cần thiết.
“ Tôi lớn hơn cậu hai tuổi.” Lâm Diệp nhẹ giọng đáp, ánh mắt khẽ cong lên như đang cười, giọng điệu không nóng không lạnh, chỉ mang chút hóm hỉnh khó lường.
Cậu từng luyện võ từ nhỏ, thể chất tốt, khả năng hồi phục nhanh hơn người bình thường. Hôm qua còn chật vật mới có thể đứng dậy, hôm nay đã có thể chậm rãi đi lại quanh sân.
Thấy Thẩm Huyền đang bận, hắn liền chủ động giúp rửa bát. Đây là lần đầu tiên con trai trưởng nhà họ Tiết — người từng chỉ quen ra lệnh kẻ khác — tự tay làm việc nhà. Nhưng khi bắt tay vào làm mới phát hiện, mấy chuyện thế này cũng chẳng khó khăn gì.
Thấy nét mặt ngạc nhiên của y, trong lòng hắn có chút thích thú. Thật hiếm khi khiến người như Thẩm Huyền không nói được lời nào.
Thẩm Huyền thì ngược lại, thấy người kia hồi phục nhanh, trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít. Sau khi dặn hắn ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, y xách giỏ tre lên vai, tiếp tục lên núi.
Hôm nay y định đi bắt ốc.
Trong mấy ngày qua, Thẩm Huyền đã thăm dò hầu hết các con suối quanh vùng. Nhưng để tránh vớt quá tay khiến ốc không kịp sinh sản, hôm nay cậu đi xa hơn một chút, đến một nhánh suối chưa từng ghé qua.
Trên đường về, cậu đổi ít ốc lấy vài đồng tiền lẻ. Tiện tay mua luôn hai con cá trích và một miếng đậu phụ bên lề đường.
Thẩm Huyền đang nghĩ đến việc thưởng thức một bữa canh cá và đậu phụ hầm thơm lừng, bước chân nhẹ tênh khi gần đến cửa sau. Nhưng đúng lúc ấy, cậu nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ sân nhà họ Thẩm, như thể có người đang cãi vã hoặc xô đẩy.
"Vỡ rồi..." — linh cảm chẳng lành nổi lên, y lập tức giấu gói cá và miếng đậu phụ sau bụi cây gần đó, rồi vội vàng đẩy cửa bước vào.
Vừa vào đến nơi, y lập tức nhìn thấy Vương Tiểu Liên đứng chắn ở cửa sau, vẻ mặt đầy giận dữ. Người phụ nữ ấy hít một hơi dài, rồi như thể nín nhịn đã lâu, hét toáng lên:
“Tốt lắm! Đồ vô liêm sỉ cuối cùng cũng mò về! Sao không ra đây mà giải thích rõ ràng với mọi người hả!”
Không kịp để Thẩm Huyền lên tiếng, Vương Tiểu Liên đã nhào tới, túm lấy cổ tay y kéo xềnh xệch ra sân trước.
Khi đi ngang qua phòng tiện ích, y theo phản xạ nghiêng đầu nhìn vào trong — cửa phòng hé mở, bên trong trống không. Lâm Diệp… không thấy đâu cả.
Vừa đến sân trước, đập vào mắt y là cảnh tượng rối ren: Tiết Phong Lâm đang đứng thẳng người giữa sân, xung quanh là người nhà họ Vương và hàng chục thôn dân đang tụ tập, đến cả thôn trưởng Lý Hữu Thiên cũng có mặt, vẻ mặt đầy bối rối.
Cậu ta vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, sắc mặt còn nhợt nhạt, song đôi mắt lại kiên nghị lạ thường, dáng đứng cố giữ cho thẳng, không chút e dè trước bao ánh mắt soi mói.
“Thẩm Huyền đã về rồi!” Vương Tiểu Liên hét lớn, kéo mạnh y về phía giữa sân, rồi hất mạnh khiến Thẩm Huyền loạng choạng vài bước, suýt ngã vào người Tiết Phong Lâm.
Mụ ta chỉ thẳng vào mặt Tiết Phong Lâm, gằn giọng: “Nói mau! Có phải ngươi giấu cái thằng đàn ông hoang dã này trong nhà không?!”
Thẩm Huyền nhìn quanh — ánh mắt của hàng chục người đang đổ dồn vào mình. Giấu cũng không nổi nữa rồi.
Y thở dài, liếc sang Tiết Phong Lâm một cái đầy bất lực rồi khẽ gật đầu.
Y vốn đã đoán được Vương gia không thể bỏ qua chuyện này, nên ngay từ đầu đã tính âm thầm chăm sóc đến khi người kia hồi phục rồi tìm cách đưa rời khỏi thôn. Nhưng không ngờ lại bị lộ nhanh đến vậy.
Ngay khi lời thừa nhận cất lên, không khí lập tức vỡ òa. Đám dân làng bắt đầu xì xào bàn tán, giọng điệu đầy thích thú như thể xem một trò hay.
Người thì chỉ trỏ, kẻ thì cười khẩy, vài người còn nói nhỏ với nhau nhưng không buồn che giấu:
“Thì ra là thật!”
“Tên Thẩm Huyền kia trước giờ nhìn cũng đoan chính lắm mà…”
“Không chừng là yêu đương gì đó, trời ạ!”
Chỉ trong phút chốc, cả sân trước nhà cũ họ Thẩm đã trở thành một vở kịch sống động. Thẩm Huyền đứng giữa, cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, còn Tiết Phong Lâm thì vẫn ngẩng cao đầu, ánh mắt bình tĩnh đến lạ.
“Người đàn ông kia chẳng phải là kẻ đã ngã xuống ở cổng thôn mấy hôm trước sao? Tôi còn tưởng đã chết rồi cơ, hóa ra bị Thẩm Huyền vác về!”
“Thẩm Huyền và hắn ta ở chung một phòng suốt mấy ngày trời, chắc chắn là có quan hệ mờ ám! Bình thường trông thì đần đần, ai ngờ lại dâm đến mức ấy!”
“Dù sao thì hắn ta cũng đâu lấy chồng được sau tuổi mười tám, giờ chẳng phải muốn kiếm đàn ông đấy sao? Mà lại đi thích một tên lạ mặt như thế, đúng là đậu phụ với cá xanh hút nhau!”
…
Giữa lúc dân làng đang bàn tán ầm ĩ, tiếng cười giễu cợt vang lên không dứt, Vương Tiểu Liên — người cùng tuổi với Thẩm Huyền nhưng đến giờ vẫn chưa lấy chồng — lại thấy mặt nóng bừng như bị tát. Lòng đố kỵ và tức giận khiến mụ ta mất hết lý trí, vơ lấy cây chổi bên cạnh lao đến đánh Thẩm Huyền.
Vừa đánh vừa chửi:
“Thẩm Huyền! Ngươi đúng là đồ vô liêm sỉ! Bề ngoài thì ngu ngu ngốc ngốc, ai ngờ lại là loại háo sắc dẫn trai về nhà để câu mạng người!”
“Ngươi vừa xấu vừa ngu, mê tên đàn ông xấu hoắc đó thì cũng thôi đi! Nhưng nếu hắn ta nổi máu lên rồi dòm ngó đến nhan sắc của ta, hại ta mất trinh tiết thì sao?! Ta còn là thiếu nữ chưa lấy chồng, còn muốn làm người nữa không đây?!”
Thẩm Huyền giơ tay lên định chắn, nhưng còn chưa kịp chạm vào cây chổi, thì nó đã bị một lực mạnh giữ lại giữa không trung.
Không biết từ lúc nào, Tiết Phong Lâm đã bước lên phía trước. Khuôn mặt vẫn còn nhợt nhạt vì bệnh nhưng ánh mắt lại sắc bén, giận dữ. Anh ta giật lấy cây chổi khỏi tay Vương Tiểu Liên, dùng sức bẻ đôi “rắc” một tiếng rõ ràng khiến cả sân chợt im lặng.
Tiết Phong Lâm kéo Thẩm Huyền ra phía sau lưng mình, rồi chỉ đầu chổi về phía Vương Tiểu Liên, gằn từng chữ:
“Ngươi mới là đồ xấu xí! Cậu Thẩm đã cứu mạng ta, chúng ta hoàn toàn trong sạch! Ngươi không có tư cách sỉ nhục cậu ấy!”