---
Sáng hôm sau, cả trường như xôn xao. Tin đồn về trận đánh ở kho gạch lan khắp các lớp, nhưng không ai dám nói to. Gwanwoo vắng mặt, và bọn đàn em cũng “nghỉ học tạm thời”.
Nhưng thay vì nhẹ nhõm, Si Eun lại càng cảnh giác hơn. “Yên lặng quá là điều bất thường.”
---
Tiết học đầu tiên, thầy hiệu trưởng bước vào cùng một người đàn ông lạ – áo sơ mi trắng, dáng cao, ánh mắt sắc lạnh như tia X.
“Đây là thầy Lee Jae Hyuk,” hiệu trưởng giới thiệu. “Thầy là giáo viên kỷ luật mới được điều về trường ta.”
Khi ánh mắt thầy Lee lướt qua học sinh, nó dừng lại vài giây lâu hơn ở Suho và Si Eun. Ánh nhìn đó… không phải của một thầy giáo bình thường.
---
Giờ ra chơi, thầy Lee gọi riêng Suho và Si Eun lên phòng hội đồng.
Trên bàn, là ảnh chụp kho gạch — từ camera an ninh bên ngoài khu công nghiệp.
“Các em biết không? Tôi từng là cảnh sát.”
Giọng ông đều đều, nhưng sắc như dao cạo. “Và tôi biết Gwanwoo không phải tự dưng đến trường này. Có người đằng sau. Có đường dây.”
Suho siết chặt tay. “Vậy sao thầy không làm gì?”
“Tôi cần bằng chứng. Và các em là hai người duy nhất dám đụng vào chúng. Các em muốn giúp, hay tiếp tục là mục tiêu?”
Si Eun im lặng. Đầu óc cậu xoay vòng. Không chỉ là bảo vệ nhau nữa… mà là đứng giữa lằn ranh của một cuộc chiến lớn hơn.
---
Trên đường về, Suho nói nhỏ:
“Nếu đi tiếp, sẽ không còn quay đầu được đâu.”
Si Eun đáp, giọng trầm hơn mọi khi: “Tớ chưa từng định quay đầu.”
Suho dừng lại, nhìn cậu thật lâu. Một thoáng gió lướt qua.
Rồi cậu lấy từ túi áo ra miếng băng cá nhân, cẩn thận dán lên vết xước trên má Si Eun.
“Được rồi. Vậy thì mình cùng phá vỡ tất cả.”
---