---

Tin nhắn gửi đến điện thoại Suho chỉ có bốn chữ:

“Tới kho gạch cũ.”

Không có tên. Không có số. Nhưng cả hai đều biết đó là lời mời.

Suho nhìn sang Si Eun, người vừa tháo kính và nhét vào túi áo đồng phục. “Cậu không cần đi.”

Si Eun đáp lại, ánh mắt sắc như dao: “Cậu cũng không cần.”

---

Kho gạch bỏ hoang nằm sâu trong khu công nghiệp cũ, nơi chẳng ai lai vãng. Gió thổi qua khe tường đổ nát, mang theo mùi bụi và rỉ sét.

Gwanwoo đã ở đó, cùng hai tên đàn em.

“Mày đến thật à?” – Gwanwoo cười, đá chân lên một viên gạch. “Tao cứ tưởng anh hùng chỉ dám nói trong lớp học.”

“Còn mày thì chỉ biết tụ tập ở chỗ không ai nhìn thấy,” – Si Eun đáp, bước lên.

“Ồ?” – Gwanwoo ngạc nhiên. “Cả hai cùng tới? Tình anh em cảm động quá.”

Ánh mắt Gwanwoo đảo qua hai người họ, rồi hất cằm: “Được rồi, luật đơn giản: nếu tụi mày chịu quỳ xuống và xin lỗi, tao sẽ chỉ đánh một lần.”

Suho bước lên, đứng chắn trước Si Eun.

“Vậy còn nếu tụi tao không làm gì cả?”

Gwanwoo bật cười. “Thì tụi mày không ra khỏi đây nguyên vẹn.”

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Suho tối lại. Không còn sự bình tĩnh. Không còn lời nói. Chỉ là cơn giận dồn nén vì biết Si Eun đang bị nhắm tới.

Suho lao lên trước, tung cú đấm vào mặt Gwanwoo. Nhưng Gwanwoo đỡ được, phản đòn bằng cú đá xoay khiến Suho loạng choạng. Hai tên đàn em định xông vào thì — Si Eun đã ra tay.

Không mạnh, nhưng chính xác. Một cú đánh gạt vào đầu gối, đủ làm tên đó mất thăng bằng. Si Eun không đánh để thắng, cậu đánh để giữ nhịp cho Suho.

Cả kho gạch vang lên âm thanh của cú đấm, tiếng rên, tiếng bước chân xoay vòng. Không có khán giả. Không có tiếng cổ vũ. Chỉ là hai người – đứng cạnh nhau, dựa vào nhau, chiến đấu như thể đây là lần cuối.

Máu trượt xuống khóe môi Suho. Si Eun bầm tím ở vai trái. Nhưng không ai ngã xuống.

Cuối cùng, Gwanwoo bị Suho quật ngã bằng một cú húc vai trực diện. Cả khoang trời như vỡ òa trong im lặng.

---

Khi rời khỏi đó, trời đã tối hẳn. Gió lạnh thổi qua gáy. Suho và Si Eun cùng đi trên con đường hẹp dẫn về trường.

“Cậu biết không,” – Suho khẽ nói, giọng khàn vì mệt. “Tớ đã sợ.”

“Vì sao?” – Si Eun hỏi.

“Vì nếu hôm nay cậu bị thương vì tớ… tớ không tha thứ được.”

Si Eun nhìn sang cậu. “Vậy lần sau đừng đứng trước tớ. Hãy đứng cạnh tớ.”

Suho bật cười, mệt mỏi nhưng nhẹ nhõm.

“Hứa rồi đấy.”

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play