---
Tin đồn lan nhanh hơn cả gió.
Một nhóm học sinh từ trường kỹ thuật Kangsan — nổi tiếng vì bạo lực và liên quan đến băng nhóm bên ngoài — vừa chuyển về Eunjang vì lý do "kiểm soát đặc biệt".
Bọn chúng không tìm đến để học. Chúng đến để kiểm soát.
Ngày đầu tiên, cả trường im lặng như chết. Một đám ba người bước vào lớp 11-3 — lớp của Si Eun và Suho. Dẫn đầu là Do Gwanwoo — học sinh bị đuổi khỏi ba trường vì bạo lực. Ánh mắt hắn nhìn ai cũng như đang cân đo xem nên đánh vào đâu trước.
Khi hắn bước ngang qua Suho, vai cả hai va nhẹ. Suho không tránh.
“Không xin lỗi à?” – Gwanwoo hỏi, môi nhếch cười.
Suho nhìn thẳng. “Cậu đi sai đường.”
Gwanwoo bật cười lớn, cả lớp nín thở.
“Thằng này được đấy. Nghe nói mày từng đánh hội bạn tụi Jeon. Thích làm anh hùng chứ gì?”
Trước khi Suho kịp đáp, Si Eun đã đứng dậy. “Không có ai là anh hùng ở đây cả. Nếu muốn đánh, tìm đúng đối thủ đi.”
Gwanwoo quay lại, ánh mắt đầy thích thú. “Ồ? Mày là Si Eun à? Học sinh xuất sắc, đánh bằng đầu à? Tao thích…”
“Động vào cậu ấy, là mày động vào tao.” – Suho cắt ngang, giọng lạnh như băng.
Không ai nói thêm. Nhưng chiến tranh đã bắt đầu.
---
Chiều hôm đó, Suho và Si Eun cùng ngồi ở sân bóng sau trường. Cả hai đều biết: Gwanwoo sẽ không bỏ qua dễ dàng. Và lần này, hắn không đánh vì thích thể hiện. Hắn đánh để chiếm lãnh địa.
“Cậu sợ không?” – Suho hỏi.
“Không,” – Si Eun đáp. “Nhưng tớ biết lần này… sẽ không còn đường lùi.”
Suho quay sang, ánh mắt nghiêm túc. “Vậy thì mình cùng tiến về phía trước.”
Cái gật đầu của Si Eun không to, nhưng dứt khoát.
Chiến trường sắp mở ra.
Và lần này, không chỉ là để sống sót — mà là để giữ lấy nhau.
---