---

Trường trung học Eunjang chìm trong tĩnh lặng sau một cơn bão của bạo lực. Si Eun ngồi ở bàn học cuối lớp, ánh mắt dán vào quyển sách mở dở, nhưng đầu óc lại đang chạy quanh những ký ức gần đây — những trận đánh, máu, và cả người con trai đã luôn ở bên cậu trong mọi tình huống.

Suho.

Cậu ấy không cần hỏi lý do, cũng chẳng cần lời cảm ơn. Chỉ cần thấy Si Eun bị thương, Suho liền xông vào như một cơn gió mạnh, không cần nghĩ đến hậu quả.

Hôm nay, Suho xuất hiện ở cửa lớp, với hộp sữa dâu và hai băng cá nhân.

“Lại bị thương nữa?” – Suho ngồi xuống bên cạnh, đưa hộp sữa và nhìn thấy vết xước mới trên tay Si Eun.

“Không sao,” Si Eun đáp, giọng đều đều như mọi khi, nhưng tay vẫn lặng lẽ nhận lấy miếng băng.

“Cậu không cần phải một mình gánh hết mọi thứ đâu,” Suho nói, không ồn ào, chỉ đủ để hai người nghe.

Si Eun ngước lên nhìn cậu, ánh mắt lạnh băng thường ngày dường như dịu lại. “Tớ quen rồi.”

Suho mỉm cười. “Vậy thì tập quen với việc có tớ bên cạnh đi.”

Khoảnh khắc ấy, trong ánh sáng chiều yếu ớt lọt qua khung cửa lớp, có điều gì đó dịu dàng nảy nở – không phải tình yêu mãnh liệt, mà là một lời hứa thầm lặng.

Một người luôn lao vào mọi nguy hiểm để bảo vệ.

Một người luôn giấu cảm xúc nhưng dần để trái tim mình rung lên.

 

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play