---
Sau giờ học, thầy Lee đưa cho Suho một USB.
“Trong đây có thông tin về những học sinh từng bị đuổi khỏi Eunjang vì lý do mập mờ. Tìm ra điểm chung giữa họ — đó là manh mối đầu tiên.”
Suho và Si Eun ngồi trong thư viện cũ, laptop để trên bàn, màn hình tối, ánh sáng mờ của hoàng hôn đổ xuống những trang hồ sơ.
Họ mở từng tập tin. Ảnh. Tên. Ghi chú kỷ luật. Tất cả đều có điểm giống: đều từng có liên hệ với một người tên “K” – không rõ mặt, không hồ sơ, chỉ xuất hiện trong tin nhắn hoặc lời khai rời rạc.
“Cậu thấy không?” – Si Eun chỉ vào một đoạn trong email của một học sinh bị đuổi:
“…bọn em chỉ làm theo lời anh K. Hắn bảo cứ làm là sẽ có tiền, được bảo kê, không ai đụng tới.”
Suho cau mày. “Một học sinh… làm bảo kê cho cả trường?”
“Không phải học sinh,” – Si Eun nói khẽ. “Tớ nghĩ ‘K’ là người ngoài — có thể là cựu học sinh, hoặc người lớn. Ai đó có thế lực ngầm đang dùng học sinh như công cụ.”
Suho nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc. “Nếu đúng là thế, Gwanwoo chỉ là một quân cờ.”
---
Tối hôm đó, Si Eun nhận được một tin nhắn lạ:
“Tụi mày nghĩ mày thông minh à?
Chạm vào tao, tao cho cả trường sập xuống.
K”
Không số, không danh tính. Chỉ một ký tự.
Nhưng lạnh buốt như băng.
---
Ngày hôm sau, Gwanwoo trở lại lớp — với ánh mắt khác hẳn. Không hống hách. Không khiêu khích. Chỉ là… trống rỗng. Như thể đã nhận được một mệnh lệnh.
Hắn đi ngang qua Suho và thì thầm:
“Bây giờ tao biết vì sao người đó để mắt tới tụi mày.”
Si Eun quay sang nhìn Suho. Cả hai hiểu… người mang tên “K” đã chính thức bước vào cuộc chơi.
Và từ giờ trở đi, không còn là bảo vệ.
Mà là phản công.
---