Anh ấy tuyệt đối sẽ không bắn Dịch Ninh.

Tạ Viễn Lâm nghe thấy vậy, vội vàng điều khiển nhân vật lắc đầu lia lịa.  

"Ninh Ninh sao không nhường em ăn gà, tuy em không có công lao nhưng cũng có khổ lao mà." Từ Tiểu An kẹp giọng làm nũng với Dịch Ninh.  

Một fan nữ nghe không nổi nữa, trực tiếp đấm vào mặt Từ Tiểu An một cái: "Cậu biến sang một bên đi, người ta lúc nãy còn cứu cậu đấy, sao còn mặt dày tranh với người ta."  

"Cậu xấu xa! Hu hu hu ——" Từ Tiểu An nói xong, rút lựu đạn chạy đi.  

Các fan còn lại cũng rất tự giác, người tự ném lựu đạn, người chịu độc chết, chỉ lát sau, trong sân chỉ còn lại Dịch Ninh và Tạ Viễn Lâm.  

Dịch Ninh chạy đến bên cạnh Tạ Viễn Lâm ngồi xổm xuống, hỏi: "Cậu có lựu đạn không? Cho tôi một quả đi, tôi tự ném."  

Tạ Viễn Lâm lại lắc đầu.  

"Vậy cậu bắn tôi đi, đã nói ván này nhường cậu ăn gà mà." Giọng Dịch Ninh ôn hòa, ngồi xổm trước mặt anh trông nhỏ bé và bất lực.  

Tạ Viễn Lâm: ... Anh luôn có cảm giác Dịch Ninh như đoán chắc được điều gì đó.  

Thứ nhất, anh tuyệt đối sẽ không bắn Dịch Ninh. Thứ hai, mục đích anh đụng xe ván này chính là để mang Dịch Ninh ăn gà. Cho nên cậu càng nói những lời như vậy, lại càng khiến người ta không nỡ bắn. Ít nhất Tạ Viễn Lâm là như vậy.  

Vòng bo cuối cùng thu lại, Tạ Viễn Lâm từ chối mọi yêu cầu của Dịch Ninh, làm động tác vẫy tay với cậu, rồi chạy về phía ngoài bo.  

"Cậu đừng đi mà, đã nói phải nhường cậu ăn gà, mau quay lại!" Dịch Ninh vừa nói vừa chạy theo, nhưng vẫn chậm một bước. Người trước mắt hóa thành một làn khói nhẹ, trên mặt đất chỉ còn lại một chiếc hộp lẻ loi.  

Trong phòng live, Dịch Ninh thành công giành vị trí thứ nhất.  

Tạ Viễn Lâm nghe livestream của Dịch Ninh mà ngủ thiếp đi, hôm sau tỉnh dậy đã là ba giờ chiều. Rèm cửa trong phòng kéo kín, trong nhà tối om. Anh mơ màng mở mắt, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.  

Thói quen mỗi ngày của Tạ Viễn Lâm là nằm trên giường lướt điện thoại một lúc để tỉnh ngủ. Một tay anh quờ quạng tìm chiếc điện thoại trên đầu giường, mở ra, hàng loạt tin nhắn WeChat đập vào mắt. Tạ Viễn Lâm hơi nghi hoặc, nhớ lại chuyện tối qua, tưởng là Lưu Tả Dịch nhắn, liền mang theo chút mong đợi bấm vào WeChat.  

Kết quả mười tin thì có tám tin là của thằng bạn thân La Thiệu Thiên gửi, còn lại là thông báo dịch vụ.  

La Thiệu Thiên: Dậy chưa? La Thiệu Thiên: Hôm nay nghỉ đúng không, ra ngoài tụ tập không? La Thiệu Thiên: Quảng trường Nhạc Khí Dân Gian mới mở quán nướng ngon lắm, tối đi ăn BBQ đê La Thiệu Thiên: Thằng cẩu con còn ngủ à? Mau dậy đi ăn nướng La Thiệu Thiên: (Ba cái sticker liên tiếp)  

Tạ Viễn Lâm: ...  

La Thiệu Thiên là bạn nối khố của anh, hai người từ mẫu giáo đến cấp hai đều học cùng nhau. Học xong cấp hai, La Thiệu Thiên vì lý do cá nhân nên không học tiếp, sau đó cơ duyên xảo hợp lại theo con đường streamer. Tạ Viễn Lâm làm streamer ăn gà cũng là do cậu ta dẫn dắt. Chỉ là bây giờ La Thiệu Thiên không livestream Hòa Bình Tinh Anh nữa mà chuyển sang game khác.  

Trước đây La Thiệu Thiên vẫn luôn ở nơi khác, tháng trước mới về quê, vừa về đã rủ anh ra ngoài chơi. Ban đầu Tạ Viễn Lâm nghĩ hai người cũng mấy ngày không gặp, tụ tập cũng tốt. Nhưng một tháng trôi qua, La Thiệu Thiên vẫn cứ ba ngày hai bữa tìm anh tụ tập. Tụ tập thì thôi đi, còn lôi kéo anh đi uống rượu hát hò, đến giờ ít nhiều có chút mệt mỏi.  

Vì thế anh dứt khoát từ chối: Hôm nay không ra ngoài, ở nhà nghỉ ngơi.  

Trả lời tin nhắn của La Thiệu Thiên xong, Tạ Viễn Lâm tiếp tục kéo xuống, mới thấy tin nhắn Lưu Tả Dịch trả lời lúc 6 giờ sáng. Tạ Viễn Lâm đổi tư thế, nghiêng người nằm trên giường, bấm vào giao diện chat.  

Lưu Tả Dịch: Đi làm mệt quá, không muốn làm công ăn lương nữa, nên lại quay về livestream. Phía sau kèm theo một sticker mèo con rơi lệ.  

Tạ Viễn Lâm nhíu mày, nhìn dòng chữ này não có chút không tải nổi, tay cầm điện thoại đơ ra một lúc. Lưu Tả Dịch hồi cấp ba là học bá, sau lại tốt nghiệp trường đại học danh tiếng trong tỉnh. Lúc trước rút lui khỏi mạng chính là vì thực tập, phải quay về cuộc sống thực tế tìm việc làm ổn định. Theo lý mà nói, với lý lịch của cậu ấy hẳn là có thể tìm được một công việc rất tốt, tại sao lại quay về làm streamer?  

Tạ Viễn Lâm không hiểu nổi, những chuyện khác anh lại không cách nào biết được.  

Ánh nắng chiều tươi sáng, rèm cửa kéo kín nhưng vẫn có ánh sáng lọt vào, tăng thêm độ sáng cho căn phòng. Cửa phòng đóng chặt liên tục có tiếng sột soạt, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.  

Tạ Viễn Lâm tỉnh táo hẳn, vén chăn đứng dậy, xỏ dép lê đi về phía cửa. Khoảnh khắc mở cửa, ánh nắng chói chang tùy ý chiếu vào, xâm chiếm toàn bộ căn phòng. Đồng thời, một bóng đen trắng lao vào người anh, dưới chân còn có một cục bông xù nhảy tới nhảy lui.  

Tạ Viễn Lâm xoa đầu con chó lao vào người mình, lại ngồi xuống vuốt ve con mèo béo dưới chân. "Bắc Già, Nếp Nếp, thời tiết đẹp thế này, lát nữa dẫn bọn mày ra ngoài đi dạo nhé."  

Nếp Nếp là một con mèo tam thể một tuổi, lười biếng lật bụng với anh, meo một tiếng, rồi chậm rãi đi về ổ nằm tiếp.  

Con chó đen trắng còn lại là giống Husky thuần chủng, tên là Bắc Già. Bắc Già năm nay hai tuổi rưỡi, đang ở độ tuổi sung sức. Vừa nghe đến được ra ngoài chơi, nó hưng phấn nhảy tới nhảy lui trước mặt anh.  

"Chỉ có mày là thích chạy ra ngoài nhất, được rồi, chiều mày."  

Ăn cơm xong, Tạ Viễn Lâm dắt Husky ra cửa. Bắc Già là một con Husky cực kỳ hiếu động, tuy rất ngoan không phá nhà, nhưng mỗi lần dắt nó đi dạo đều tốn rất nhiều sức lực. Nó thích nô đùa, thích chạy ngược gió, còn thích ngửi hoa cỏ ven đường, giống như một đứa trẻ vô lo vô nghĩ, mang lại rất nhiều sức sống cho cuộc sống của anh.  

"Bắc Già, mày đang lúi húi gì ở đó thế?" Tạ Viễn Lâm thấy Bắc Già đột nhiên dừng lại dưới một chiếc ghế dài, không ngừng dùng mũi dí quanh ghế ngửi tới ngửi lui.  

Tạ Viễn Lâm mặt đầy nghi hoặc, dứt khoát ngồi xuống ghế dài, xem tiểu gia hỏa này định làm gì. Bắc Già như phát hiện ra kho báu gì đó, lúc thì sủa gâu gâu với anh, lúc lại dùng móng cào ghế, trông cực kỳ hưng phấn.  

"Bắc Già, ngửi thấy gì mà say sưa thế? Thức ăn trong nhà cũng đâu thấy mày ăn hết?" Tạ Viễn Lâm nâng đầu nó lên, nhìn bộ dạng ngáo ngơ của nó, có chút hoài nghi bản thân. Chẳng lẽ là đói? Ngày thường lúc anh livestream đều để sẵn thức ăn trong bát, lúc rảnh rỗi cũng sẽ tự mình xuống bếp nấu đồ ngon cho nó, rồi dẫn nó ra ngoài đi dạo. Sau này sợ nó cô đơn, còn tìm cho nó một con mèo con làm bạn, tuy ngày thường hay cãi nhau ầm ĩ, nhưng cũng coi như sống yên ổn.  

Không biết vì sao, dạo gần đây dắt nó ra ngoài đi dạo, nó cứ thích dừng lại ở đâu đó ngửi tới ngửi lui, rồi khoa chân múa tay sủa gâu gâu với anh.  

Tạ Viễn Lâm còn đang suy nghĩ, đột nhiên, Husky bất ngờ nhảy về phía trước, dây xích tuột ra, nó như bị tiêm máu gà lao về một hướng. Nhanh như chớp, Tạ Viễn Lâm sợ nó gây chuyện, vội vàng đuổi theo, miệng còn la lớn: "Bắc Già, đứng lại cho tao!"  

Anh vừa chạy vừa mắng, nhưng khổ nỗi Husky chạy quá nhanh, đuổi thế nào cũng không kịp. Bắc Già cố tình làm ngơ, chạy như bay trên con đường nhỏ ngược gió, động tác nhanh nhẹn, bộ lông xù trên người bị gió thổi bạt về sau, trông vừa phóng khoáng vừa soái khí.  

Husky đến chỗ rẽ thì dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục chạy sang phải. Tạ Viễn Lâm bám sát theo sau, dưới nắng gắt, một người một chó cứ thế chạy hơn nửa khu nhà.  

Bắc Già chạy mãi đến tòa nhà 16 mới dừng lại. Tạ Viễn Lâm đuổi kịp thì thấy nó đang ngồi dưới đất nhìn vào cửa cầu thang.  

"Bắc Già, mày gan to bằng trời rồi đúng không." 

Tạ Viễn Lâm thở hổn hển, đi tới thô bạo cầm lấy dây xích trên đất, nhìn bộ dạng vênh váo của nó, không nhịn được tét vào mông nó hai cái. "Lần sau còn dám chạy như thế nữa thì khỏi ra ngoài, dắt Nếp Nếp đi thôi, để mày ở nhà nghẹn chết."  

Bắc Già không hó hé tiếng nào, chắc là bị đánh đau, cúi đầu không dám nhìn anh.  

"Không có lần sau nghe chưa!"  

"Gâu gâu gâu." Bắc Già ngẩng đầu sủa mấy tiếng vào không trung, không biết là nhận lỗi hay là đang nói lần sau vẫn dám.  

Tạ Viễn Lâm bất lực, một người một chó giằng co một lúc mới dắt nó về.  

Ăn tối xong, Tạ Viễn Lâm như thường lệ ngồi trước máy tính cắt video, mất hơn nửa tiếng mới cắt xong một video một phút. Đăng video xong, liền bắt đầu vào game tụt rank. Anh là streamer giải trí, để tạo hiệu ứng chương trình, anh thường khống chế rank dưới Vương Miện, như vậy gặp địch mới tương đối dễ đối phó.  

Theo lệ thường, thứ Tư hàng tuần Tạ Viễn Lâm đều nghỉ không livestream. Cho nên tụt rank xong không có việc gì làm, đăng nhập tài khoản phụ chuẩn bị luyện súng một lúc.  

Tạ Viễn Lâm thấy nhân vật trong game vẫn mặc bộ đồ núp lùm, nhớ lại cảnh tượng tối qua cùng Dịch Ninh núp lùm. Không biết hôm nay Dịch Ninh có livestream không. Anh nghĩ vậy, cầm điện thoại mở ứng dụng Douyin, từ trang theo dõi vào trang chủ của Dịch Ninh. Trang chủ ghi rõ thời gian livestream, mỗi tối 10 giờ.  

Hiện tại còn mười phút nữa mới đến giờ livestream.  

Tạ Viễn Lâm lướt xem một lúc các video cũ của Dịch Ninh. Thời gian trôi thật nhanh, video còn chưa xem hết, đảo mắt đã đến 10 giờ. Nhưng Dịch Ninh lại không livestream.  

Trong khoảnh khắc nghi hoặc, anh lại tiếp tục xem video một lúc. Khoảng năm phút sau, Tạ Viễn Lâm đã sắp nghi ngờ Dịch Ninh tối nay không livestream, chuẩn bị cầm bàn phím mở game thì mới thấy Dịch Ninh lên sóng.  

Tạ Viễn Lâm gần như là người đầu tiên vào phòng live, vào xong liền like và tặng thẻ fan ngay lập tức.  

"Chào buổi tối cả nhà, chào buổi tối, chào mừng Tiểu An, chào mừng Lệ Tử, chào mừng Tiểu Ưu Lâm, chào mừng mọi người chào mừng mọi người. Lúc nãy máy tính có chút vấn đề, đến muộn một chút, để mọi người chờ lâu rồi."  

Nghe thấy Dịch Ninh đọc tên mình, lòng Tạ Viễn Lâm cực kỳ thỏa mãn, cầm lấy bàn phím chuẩn bị sẵn sàng đụng xe. Dịch Ninh vào game cũng không có thao tác thừa thãi, hủy ghép đồng đội rồi lập tức bắt đầu game.  

Tạ Viễn Lâm tốc độ tay tuy nhanh, nhưng rank chênh lệch quá nhiều. Tài khoản phụ của anh là Tinh Anh IV, tài khoản chính của Dịch Ninh là Cao Thủ V, nên không đụng được xe, chỉ có thể vừa lên điểm vừa xem livestream.  

Muốn lên điểm thì phải đảm bảo mình không chết, cho nên anh không thể đánh tùy tiện để tạo hiệu ứng giải trí như ngày thường, mà chọn cách đánh chắc chắn, gặp địch nào có thể thắng thì không bỏ qua. Dưới sự tấn công mạnh mẽ của anh, Căn Cứ Không Đảo nhanh chóng chỉ còn lại một người, lại đến lúc tìm kẻ núp lùm.  

Tạ Viễn Lâm cảnh giác lái cánh bay vòng quanh Căn Cứ Không Đảo một vòng, nhưng không thấy một bóng người. Độc sắp quét tới, đồng thời thời gian hồi sinh cũng sắp hết. Anh vừa định rời đi, liền nghe thấy tiếng lẹt xẹt từ mic All. Với kinh nghiệm chơi game phong phú, anh lập tức biết có người đang bật mic All ở gần đó.  

Giây tiếp theo, một giọng nữ vang lên: "Alo chào bạn, bạn là fan của Ninh Ninh à?"  

Tạ Viễn Lâm giật mình, lập tức phản ứng lại. Là fan của Dịch Ninh... Không đụng xe Dịch Ninh, lại đụng trúng fan của cậu ấy. Vậy có đánh nữa không?  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play