Đại ca, đại ca, đừng bắn em!
Đầu hạ, ngoài cửa sổ tí tách mưa rơi. Dự báo thời tiết nói mấy ngày tới trời sẽ mưa suốt, phải cả tuần sau mới hửng nắng.
Mười hai giờ đêm, làng chài ven biển tĩnh lặng như tờ, không một ngọn cỏ lay, chẳng một tiếng gió.
Trong tòa nhà Mê Cung màu lam, một nhân vật game đang nằm bò. Trên người là bộ đồ kinh điển của đám học sinh tiểu học: giày trắng, áo vàng khoét vai phối cùng quần tím. Cậu nhóc tiểu học nằm im như tượng đá, kiên nhẫn chờ bo thu lại mà không hề hay biết mình đã bị theo dõi từ lâu.
"Chào buổi tối cả nhà, chào mừng mọi người, vào rồi thì giúp mình một like nhé." "Sao ván này người rơi chậm thế nhỉ, toàn camper à?" "Trong nhà Mê Cung có người kìa, thật hay giả vậy?"
Căn phòng trang trí nhã nhặn bật chiếc đèn tông ấm, điều hòa mát lạnh vừa đủ. Tạ Viễn Lâm vừa tắm xong, giờ đang ung dung ngồi trên ghế gaming livestream bắn gà. Ngón tay đeo bao ngón màu đen nhẹ nhàng di chuyển trên bàn phím. Trong không gian hơi tối, ánh sáng từ màn hình chập chờn chiếu lên gương mặt bình tĩnh của anh, đôi mắt sâu thẳm, môi mỏng khẽ mở, liên tục tương tác với người xem trong phòng livestream.
Tạ Viễn Lâm vốn không biết trong nhà Mê Cung có người. Lúc nãy bay lượn ngang qua đây, có người xem mắt tinh trong phòng live liếc qua cửa sổ đã thấy bóng người bên trong, rồi liên tục spam bình luận báo có người, anh mới đổi hướng bay tới.
Tắt cánh bay, Tạ Viễn Lâm rón rén mò đến chỗ cậu nhóc tiểu học. Ngay lập tức, anh chuẩn bị diễn màn "bắt nạt gà con" cho khán giả xem. Vì đa số fan đều thích xem trò này, nên phòng live càng lúc càng đông, nhanh chóng vượt mốc mười nghìn người xem.
Tạ Viễn Lâm mò đến dưới cửa sổ, hít một hơi sâu, rồi bật mic All, cố đè giọng tỏ vẻ hung dữ: "Áo vàng quần tím, mũ hai ba lô ba đang núp góc tường kia, tao thấy mày rồi nhé! Tao là streamer, mày không bắn lại tao đâu. Bây giờ vứt súng ra ngay lập tức thì không giết, nhanh lên!"
Cậu nhóc tiểu học giật mình vì giọng nói bất ngờ, vội bò dậy nhưng chẳng thấy bóng người nào.
Tạ Viễn Lâm tiếp tục dọa: "Tao đếm đến ba, không vứt súng là tao bắn đấy. Ba, hai..."
Chữ "một" còn chưa kịp hô, cậu nhóc đã hoảng loạn vứt hết súng xuống đất, sau đó liên tục ngồi lên thụp xuống tỏ ý đầu hàng.
Thấy vậy, khóe miệng Tạ Viễn Lâm nhếch lên một nụ cười nhạt, bắt đầu tính kế. Ván này anh đã lật tung cả bản đồ Hải Đảo mới tìm được một cậu nhóc ngoan ngoãn thế này, phải "chăm sóc" thật tốt mới được.
Anh điều khiển nhân vật của mình nhảy qua cửa sổ vào trong. "Ngoan đấy, bật mic được không?"
Cậu nhóc sợ hãi lắc đầu.
"Thế còn đồng đội không?" Cậu nhóc lại lắc đầu.
"Không có đồng đội à? Được, vậy làm năm lần ngồi xổm lên xuống xem nào, nhanh lên, không tao bắn chết!" Tạ Viễn Lâm vừa nói vừa bắn mấy phát súng xuống chân cậu nhóc.
Cậu nhóc bị mấy phát súng dọa giật bắn mình, nhảy dựng lên rồi mới bắt đầu ngồi xổm.
Tạ Viễn Lâm điều khiển nhân vật đến trước mặt cậu nhóc, tiếp tục đè giọng: "Tốt, biểu hiện không tồi. Giờ nhảy cho tao mười cái, để tao xem thể lực mày thế nào. Tao đếm, chưa xong không được dừng, không thì bắn chết! Bắt đầu nhảy!"
Cậu nhóc lập tức nhảy tưng tưng, còn Tạ Viễn Lâm đứng bên cạnh đếm: "Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy... sáu, bảy... bốn, năm..." Tóm lại là đếm mãi không tới mười.
Trò này làm người xem trong phòng live cười bò, bình luận chạy không ngừng.
Bình luận:
【Ha ha ha ha cười chết mất, sao thằng bé này ngoan thế. 】
【Streamer ác ghê, suốt ngày bắt nạt người thật thà. [Icon đầu chó]】
【Huấn luyện quân sự hay gì đây? 】
【Đối diện tội nghiệp thật. 】
【Quản lý Giang Giang: Cả nhà ơi dùng bàn tay vàng ngọc like cho streamer đi ạ ~ (Trái tim) (Trái tim) 】
Tạ Viễn Lâm không ngừng trêu chọc cậu nhóc, nào là huấn luyện, nào là cướp đồ, hiệu ứng chương trình tăng vọt, khiến phòng live cười nghiêng ngả. Kể từ năm ngoái, anh đã chuyển từ streamer kỹ năng sang streamer giải trí. Niềm vui mỗi ngày của anh là bắt nạt những người thật thà trên bản đồ Hải Đảo ấm áp, chuyên nhắm vào đám học sinh tiểu học và gà con. Giọng anh hay, kỹ năng game tốt, lại có phong cách hài hước độc đáo, nên thu hút hết lớp fan này đến lớp fan khác, trở thành streamer triệu fan trên một nền tảng nọ, với nickname Thời Ức, livestream đúng giờ vào 7 giờ tối mỗi ngày.
Đột nhiên, tiếng súng vang lên gần đó, cắt ngang màn huấn luyện của anh.
Tạ Viễn Lâm lập tức nói với cậu nhóc: "Dừng dừng dừng, được rồi được rồi có người tới. Mày ra góc tường ngồi xổm chờ tao, tao đi xử bọn nó xong về mang gà cho mày."
Nói rồi, anh điều khiển nhân vật bước ra cửa, nhưng ngay giây sau lại quay ngoắt lại, giọng hung dữ nhấn mạnh: "Bo ở đây đấy, đừng có chạy! Tao quay lại mà không thấy mày là mày xong đời, nghe chưa!"
Cậu nhóc vội vàng gật đầu.
Tạ Viễn Lâm ngồi thẳng dậy, lần theo tiếng súng lên đồi tìm người. Dù bình thường anh thích kết bạn ở Hải Đảo, nhưng một khi đã nghiêm túc thì gần như không có đối thủ, thường xuyên một mình cân bốn.
Phát hiện mục tiêu, anh tập trung cao độ đấu súng, bằng một loạt thao tác hoa mỹ đã thành công tiêu diệt cả đội địch, cuối cùng giành danh hiệu Vua Hạ Gục của ván đấu với 18 mạng.
Khi anh chuẩn bị quay về nhà Mê Cung, một kẻ núp lùm đã chờ sẵn sau bụi cỏ đột nhiên nổ súng, bắn anh còn chút máu.
Bị tấn công bất ngờ, Tạ Viễn Lâm hét lên mấy tiếng, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tốc độ phản ứng của anh. Cộng thêm khẩu P90 hàng không vận trong tay, anh đã thực hiện một pha lật kèo cực hạn ngay trước mặt hai mươi nghìn người xem trong phòng live.
Khán giả nghe thấy tiếng hét kinh thiên động địa của anh, một nửa khen kỹ năng đỉnh, nửa kia thì spam dấu hỏi chấm.
Tạ Viễn Lâm chỉ còn một vạch máu, sợ lại bị úp sọt lần nữa, vừa ném bom khói che chắn vừa cảnh giác quan sát xung quanh. Bo thu rất nhanh, xử lý xong đám địch đã là vòng cuối. Ngoài anh và cậu nhóc tiểu học trong nhà, chỉ còn lại một kẻ địch cuối cùng.
Tạ Viễn Lâm lái xe vòng quanh ngọn đồi mấy vòng, tìm mãi mà vẫn không thấy người đó đâu. "Quái lạ, cái thằng núp lùm này trốn ở đâu nhỉ?" Anh lẩm bẩm, tắt mic All, nói với fan trong phòng live: "Mọi người tìm giúp với, thằng này chắc chắn là dân núp lùm chuyên nghiệp, không lộ một tiếng bước chân nào cả."
Tạ Viễn Lâm dừng xe, uống một ngụm nước, chuẩn bị đi dọc mép bo tìm thêm vòng nữa thì đột nhiên thấy bình luận nhảy rất nhanh.
Bình luận:
【Sao tao cứ thấy thằng núp lùm mày vừa bắn chết quen quen thế nhỉ, bộ đồ đấy hình như gặp ở đâu rồi 】
【Hình như là đồ của đội Cẩu Phân 】
【Đụng xe rồi! Hắn cũng là streamer, tao vừa thấy nó núp trong bụi cỏ vàng! 】
"Thật hay giả?" Tạ Viễn Lâm nhíu mày, anh chưa từng nghe đến đội Cẩu Phân nào. Anh thầm nghĩ giới streamer game Hòa Bình đúng là lắm chuyện lạ, đến cả ý tưởng livestream núp lùm cũng có người khai thác.
Thế là anh lái xe đến từng bụi cỏ vàng để kiểm tra, mắt sắp lòi ra thì cuối cùng cũng thấy người kia. Người đó không mũ giáp, không ba lô, mặc bộ đồ núp lùm, nằm im thin thít trong cỏ, trên người thậm chí không có một khẩu súng phòng thân.
Tạ Viễn Lâm đỗ xe ngay cạnh hắn, lúc xuống xe suýt nữa giẫm phải người. Anh cười bất lực, thầm nghĩ tên này cũng quá biết núp rồi.
Đúng lúc anh định vạch mặt người kia, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý, anh bật mic All, giả vờ nghi hoặc: "Trốn đâu kỹ thế nhỉ? Sao tìm mãi không thấy..."
Vừa dứt lời, mic All đã có tiếng đáp lại: "Đại ca đại ca, đừng bắn được không? Em không có súng, núp ké tí thôi." Giọng người đối diện rất mềm mại, ngữ khí ôn hòa, vừa nghe đã thấy hiền lành vô hại.
Tạ Viễn Lâm ngẩn người, bất giác thả lỏng cảnh giác, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn: "Núp ké à, cậu ở đâu thế, ra đây đi, tôi không bắn đâu." Anh nói vậy nhưng tầm nhìn đã sớm khóa chặt vào người kia, thấy rõ mồn một.
Người kia đáp: "Cảm ơn cậu cảm ơn cậu, tôi ra ngay đây, cho tôi ké tí bo là được, như vậy cộng nhiều điểm hơn."
"Khoan đã," Tạ Viễn Lâm đột nhiên nhớ ra gì đó, ngắt lời: "Cậu đừng ra vội, đợi lát nữa hãy ra." Anh nói rồi quay người lái xe đi tìm cậu nhóc tiểu học lúc nãy.
Cậu nhóc quả nhiên vẫn đang đợi anh trong nhà Mê Cung, thấy nhân vật của anh liền vội vàng nằm xuống tỏ ý thân thiện. Nhưng tình thế đã khác, tâm trí Tạ Viễn Lâm giờ đã chuyển sang streamer núp lùm kia, nên cậu nhóc tiểu học không còn giá trị lợi dụng nữa. Anh điều khiển nhân vật rút khẩu đại bác ra, cậu nhóc chưa kịp phản ứng, bắn một phát headshot.
Bình luận vừa nãy còn đang bàn tán về streamer núp lùm, giây tiếp theo đã bị từ "Tàn nhẫn" spam đầy màn hình.
Tạ Viễn Lâm tự động lờ đi bình luận, lái xe quay lại chỗ cũ, nói với người kia: "Được rồi, cậu ra đi."
Người kia nghe vậy, điều khiển nhân vật từ bụi cỏ bò dậy. "Tôi ra rồi đây, ra rồi đây. Lúc nãy cậu phát hiện ra tôi rồi đúng không?"
Tạ Viễn Lâm điều khiển nhân vật nhảy qua nhảy lại, khen: "Không có không có, hóa ra cậu trốn ở đây à, lợi hại thật, hoàn toàn không phát hiện ra luôn."
"Cậu đừng lừa tôi, chắc chắn cậu biết rồi, cậu cũng là streamer đúng không? Lúc nãy tôi thấy có người nói trong bình luận."
"Khoan đã, sao tôi thấy giọng cậu quen quen thế nhỉ, cậu..." Tạ Viễn Lâm vừa nói vừa suy nghĩ, đồng thời liếc mắt nhìn bình luận trên màn hình máy tính. Lúc nãy anh quên xem bình luận, không ngờ fan đã sớm tiết lộ tên đối phương. Giờ nhìn thấy, anh chết lặng, lời định nói lại nuốt ngược vào trong.
"Tôi cũng thấy giọng cậu quen lắm..." Người đối diện ngập ngừng, "Thời Ức?"
"Ừ." Tạ Viễn Lâm đáp, đối mặt với người trước mắt, nhất thời không biết nói gì. Anh cứng đờ ngồi trên ghế, trong đầu tua lại những hình ảnh ký ức, hai tay nắm bàn phím bất động. Cùng lúc đó, hình ảnh trong game dừng lại, khán giả trong phòng live đang hóng chuyện thì ngơ ngác, đều spam dấu hỏi chấm.
Tạ Viễn Lâm vẫn chưa trả lời bình luận, sau khoảnh khắc hồi tưởng ngắn ngủi, lòng anh tràn đầy nghi hoặc: Là cậu ấy... Cậu ấy quay lại livestream từ khi nào? Tại sao không có chút tin tức nào?
Hai người cứ thế giằng co một lúc, cuối cùng vẫn là Dịch Ninh mở lời trước.
"Lâu rồi không gặp, dạo này cậu thế nào?" Giọng Dịch Ninh vẫn dịu dàng mềm mại như cũ, giống như một đám mây bông mềm mại lướt nhẹ qua tai, có thể nhanh chóng xoa dịu lòng người.
Đối mặt với câu hỏi của Dịch Ninh, Tạ Viễn Lâm như chạm phải dây thần kinh nào đó, ý thức cũng bị kéo lại: "Cũng ổn. Còn cậu? Quay lại livestream từ khi nào, sao không nói một tiếng."
"Cũng được một thời gian rồi, quên nói với mọi người."
"Khá đấy, núp lùm không dễ đâu. Ván này nhường cậu ăn gà." Tạ Viễn Lâm nói rồi ném cho cậu một khẩu súng và ít đạn. "Bắn tôi đi."
Dịch Ninh từ chối: "Thế này ngại quá, cậu vất vả giết cả ván, cuối cùng lại không được ăn gà."
Tạ Viễn Lâm đi đến trước mặt cậu: "Tôi ăn gà mỗi ngày, không thiếu ván này đâu, bắn đi bắn đi."
"Không được, tôi núp lùm không bắn người đâu. Hay là... hai chúng ta cùng chịu độc chết đi."
"Sao cứ lằng nhằng thế, cậu không bắn tôi thì tôi tự ném lựu đạn." Tạ Viễn Lâm tiện tay rút một quả lựu đạn, đi về phía rìa vòng bo, miệng vẫn lẩm bẩm: "Chúng ta quan hệ thế nào, bảo cậu ăn gà thì cứ ăn đi..."
Dịch Ninh thấy anh rút lựu đạn, liền điều khiển nhân vật đi theo sau lưng anh.
Tạ Viễn Lâm hơi thất thần, nhất thời không phản ứng kịp. Vài giây sau, màn hình hiển thị chiến thắng, anh mới đột ngột quay người lại.
...
Dịch Ninh biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại một chiếc hộp lẻ loi.
Mà lúc này, bình luận lại lần nữa bùng nổ.
Bình luận:
【Streamer núp lùm thế mà chủ động nhường gà, sống lâu mới thấy 】
【Rốt cuộc hai người quan hệ gì thế? 】
【A a a a alà Dịch Ninh! 】
【Ninh Ninh chạy đi làm streamer núp lùm từ khi nào vậy? 】 【
Sao hai người đều quen nhau thế? 】
【Quản lý Giang Giang: Từng là F4 Hải Đảo đấy, fan cứng trên ba năm đều biết cả thôi. 】
【Hai người các cậu... Thanh xuân của tôi về rồi 】