Sao không ai xông lên thế?

Thủy Thành cách Căn Cứ Quân Sự khá xa, trên đường còn phải vượt biển. Cánh bay của Tạ Viễn Lâm lúc nãy đã dùng một lúc, chưa qua được biển đã sắp hết xăng. Gần làng chài ven biển có một trạm xăng, có thể đổ xăng cho cánh bay, thế là anh bay về phía trạm xăng.  

Kết quả vừa đến trạm xăng, đã thấy một chiếc Maserati lao tới từ phía đối diện, thấy họ liền lập tức dừng lại bên đường. Ba người mặc váy hoa hòe loẹt bước xuống xe, bắn xối xả về phía họ, rõ ràng không phải fan của Dịch Ninh.  

Fan nam của Dịch Ninh thấy vậy, vội vàng nói: "Có người tới, không phải người nhà mình, mau đi mau đi!"  

Cánh bay lúc này chỉ đổ được chút xăng, miễn cưỡng có thể rời khỏi trạm xăng nhỏ này. Đối phương cũng không định tha cho họ, tập trung hỏa lực bắn liên tục. Ngay khi cánh bay sắp nổ tung, Tạ Viễn Lâm điều khiển nó đáp xuống nóc nhà làng chài.  

Fan của Dịch Ninh ngồi xổm sau lưng Tạ Viễn Lâm, lo lắng nói: "Làm sao bây giờ anh bạn, bọn nó sắp tới rồi, tôi chơi đơn đấu bốn không lại đâu, cậu..."  

Tạ Viễn Lâm canh góc nhìn chằm chằm mấy người đang đỗ xe đổ xăng cách đó không xa, bật mic All, đè giọng nói: "Cậu tìm chỗ trốn kỹ đi, chỗ này cứ giao cho tôi là được, không sợ lát nữa đánh nhau lại bắn nhầm cậu."  

Fan nam của Dịch Ninh ngẩn ra một chút mới nhận ra là Tạ Viễn Lâm bật mic, đồng thời cũng bị giọng nói từ tính của anh làm choáng váng một lát, sau đó đáp: "Được được được, tôi ra nhà vệ sinh đằng sau chờ cậu nhé, cố lên cố lên! Xử đẹp bọn nó đi!"  

Vừa nói xong, đội kia đã lái xe tới. Chiếc Maserati màu hồng phóng như bay trên đường cái, nhanh chóng lao về phía làng chài, khí thế hùng hổ.  

Tạ Viễn Lâm không hề hoảng sợ. Đẳng cấp này đối với anh mà nói, chỉ cần ra tay một chút là xử lý được. Anh bình tĩnh cầm khẩu súng nhảy dù Aug, lia một băng đạn vào chiếc Maserati, vừa ghìm tâm vừa phán đoán đường chạy của xe. Một băng đạn hạ gục một người, nhưng chiếc xe vẫn không dừng lại.  

Tiếng xe từ xa đến gần. Thấy thời cơ gần tới, Tạ Viễn Lâm điều khiển nhân vật ném một quả lựu đạn từ nóc nhà xuống đất, sau đó tiếp tục bắn vào xe. Chiếc Maserati trong nháy mắt đã lao đến dưới mái hiên.  

Tạ Viễn Lâm thầm đếm thời gian, vài giây sau, chỉ nghe "Bùm" một tiếng, quả lựu đạn ném xuống đất lúc nãy phát nổ. Người trên xe cách quả lựu đạn không xa, lại thêm sát thương lúc bắn xe vừa rồi, nên có người vừa xuống xe đã bị nổ gục. Người còn lại vẫn ngồi trên xe thò đầu ra bắn vu vơ vào không khí, cực kỳ buồn cười. Thấy đồng đội ngã mới vội vàng xuống xe.  

Tạ Viễn Lâm thầm chê bai một phen. Còn chưa bắt đầu đánh, đối phương đã chỉ còn một người, hơn nữa người đó xem thao tác và trang phục thì chắc là một cô gái không biết chơi lắm. Cô gái không thấy người ở đâu, có lẽ nghe đồng đội chỉ huy, ném một quả bom khói xuống đất, chuẩn bị cứu người. Nhưng bom khói lại bị ném lệch sang một bên, khiến cả hai lộ hoàn toàn trong tầm nhìn của Tạ Viễn Lâm.  

Trường hợp này, nếu không phải còn có fan của Dịch Ninh ở đây, thì giờ Tạ Viễn Lâm đã bật mic All tán gẫu với đối phương rồi. Bên tai vẫn còn tiếng nói chuyện đứt quãng của Dịch Ninh từ phòng live. Qua phòng live có thể thấy đa số fan đã tập trung ở Căn Cứ Quân Sự, thế nên Tạ Viễn Lâm không chút lưu tình ném một quả lựu đạn nổ tức thời xuống dưới.  

Bên kia, fan nam của Dịch Ninh chui từ nhà vệ sinh ra: "Đánh xong chưa đại ca? Úi giời lợi hại nha, ái ca cậu chờ tôi với, ca..."  

"Tôi đi đổ thêm xăng." Tạ Viễn Lâm không thèm loot đồ, trực tiếp nhảy từ nóc nhà xuống lái xe đi trạm xăng đổ xăng cho máy bay, bỏ lại fan nam của Dịch Ninh chạy theo phía sau.  

Đổ xăng xong, lại tiện đường quay lại đón cậu fan suýt bị bỏ rơi này. Fan của Dịch Ninh thở phào nhẹ nhõm: "Hết hồn, tưởng cậu định bỏ rơi tôi chứ, suýt nữa là không đi tìm được Ninh bảo bảo của tôi rồi."  

Tạ Viễn Lâm vừa bay được vài mét đã nghe thấy câu này, ngón tay vô tình bấm nhầm nút xuống xe đóng cánh bay lại, hai người rơi từ trên trời xuống.  

"Sao thế? Có người à?" Fan của Dịch Ninh nghi hoặc hỏi.  

"Không sao, nhìn nhầm thôi." Tạ Viễn Lâm thản nhiên nói, như không có chuyện gì xảy ra mà mở lại cánh bay, tiếp tục bay về phía Căn Cứ Quân Sự.  

Người này vừa nhìn đã biết là fan cứng của Dịch Ninh. Nếu là fan cứng, đối với streamer mình thích, cách xưng hô đều rất tùy hứng, nào là "bảo bảo", "bảo bối" đều rất bình thường. Tạ Viễn Lâm cũng là streamer, rất hiểu điều này. Chỉ là lúc nãy anh nhất thời không phản ứng kịp, suýt nữa nghĩ lệch, nên mới xúc động ném cậu ấy xuống.  

"Đại ca, giọng cậu... vẫn luôn như vậy à?" Fan của Dịch Ninh cẩn thận hỏi.  

Mặc dù Tạ Viễn Lâm ngày thường livestream nói chuyện đều tùy tiện, nhưng giọng anh rất hay, trong trẻo, thanh tuyến trầm, hơi từ tính, đối với cả nam lẫn nữ đều có một sức hút khó tả. Vì sợ bật mic bị nhận ra, nên lúc nãy anh vẫn luôn đè giọng nói chuyện, toàn là giọng gió. Không phải khó nghe, chỉ là nghe xong sẽ làm người ta ngứa tai. Tai của fan Dịch Ninh chắc chịu không nổi nên mới hỏi vậy.  

"Giọng tôi có vấn đề gì à?" Tạ Viễn Lâm hỏi ngược lại. Chỉ cần không bị nhận ra, anh đều không quan tâm.  

Fan của Dịch Ninh cười bất đắc dĩ: "Không, khá tốt, rất có đặc điểm."  

Không bao lâu, họ đã bay đến Căn Cứ Quân Sự. Căn Cứ Quân Sự có địa hình phức tạp, có dốc, nhà cao tầng, container, tháp điện, và xác máy bay, nên tương đối dễ ẩn nấp, dễ thủ khó công. Nhưng chỉ cần chiếm được điểm tốt trước, vòng cuối sẽ rất dễ đánh.  

Dịch Ninh chọn vị trí núp là ống khói trên mái nhà. Một mặt phẳng lớn có năm cái ống khói xếp hàng, mỗi ống khói có thể giấu được ba người, ngồi xổm bên trong rất khó bị phát hiện.  

Cậu thấy xa xa có một chiếc cánh bay bốc khói đang bay về phía này, vội nói với các fan: "Có người tới có người tới, mọi người ngồi xổm xuống đừng thò đầu ra, nếu bị phát hiện thì hẵng bắn."  

Mọi người đều cầm súng chờ đợi. Cánh bay càng ngày càng gần, rõ ràng là bay thẳng về phía họ. Có một fan sốt ruột, đứng dậy bắn mấy phát vào cánh bay, kết quả vì kỹ năng kém nên không trúng phát nào.  

Tạ Viễn Lâm điều khiển cánh bay né tránh, đáp xuống dưới ống khói.  

"Đừng bắn đừng bắn, người nhà." Fan nam của Dịch Ninh vội nói, từ cánh bay nhảy xuống.  

Thấy là người nhà, Dịch Ninh và các fan đều thở phào nhẹ nhõm. 

Dịch Ninh nói: "Là cậu à Tiểu An, sao giờ mới tới, tưởng là địch chứ, mau lên đây đi."  

Từ Tiểu An ngồi lại lên cánh bay, hai người từ từ bay lên. "Lúc nãy ở trạm xăng đụng phải một đội, suýt nữa không tới được. Nhưng may có đại ca này ở đây, trực tiếp một mình cân ba đánh cho bọn nó răng rơi đầy đất, nên mới chậm một chút."  

Dịch Ninh: "Vậy cậu may mắn nha, có đại ca bảo vệ."  

"Không có không có, đại ca tiện tay thôi."  

Tạ Viễn Lâm vừa nghe họ nói chuyện vừa tìm đúng vị trí, đáp xuống một ống khói trống cạnh Dịch Ninh. Anh thầm nghĩ hai người này quan hệ khá tốt, nói chuyện không giống fan với streamer, mà giống bạn bè hay chơi game cùng nhau hơn.  

Dịch Ninh: "Nếu không đoán sai, vị đại ca này là Tiểu Ưu Lâm đúng không?"  

Tạ Viễn Lâm nghe Dịch Ninh nhắc đến mình, thò đầu ra khỏi ống khói, rồi gật gật đầu về phía Dịch Ninh.  

Dịch Ninh thấy vậy, cười tủm tỉm nói: "Tôi biết ngay mà. Oa, cái đầu ếch xanh này của cậu cá tính thật, là skin quân nhu nào thế?"  

Đồng thời, Tạ Viễn Lâm nhìn thấy chính mình qua góc nhìn của Dịch Ninh trong phòng live. Một chiếc mũ bảo hiểm cấp ba hình ếch xanh lục ló ra ngoài ống khói, giữa mũ có hai con mắt to tròn long lanh, phía trên mắt có ba sợi lông mi đen. Lúc gật đầu trông vừa ngố vừa đáng yêu, hoàn toàn trái ngược với phong cách của anh.  

Thế là anh lập tức thụp xuống. Ai đổi trang phục thế này? Đầu ếch xanh lục... Anh nhớ mình chưa bao giờ dùng qua.  

Tạ Viễn Lâm cố gắng nhớ lại, tài khoản này đã cho ai chơi qua. Nghĩ ra rồi, là bà chị gái của anh, Tạ Hoan Oánh... Năm ngoái tài khoản này cho chị gái anh chơi một thời gian, chắc là quay trúng lúc đó, rồi cứ thế dùng cái mũ này luôn. Mặc dù thỉnh thoảng anh cũng chơi tài khoản này, nhưng anh cài đặt không hiển thị mũ bảo hiểm của mình trong trận, nên vẫn không phát hiện ra.  

Thế này thì hay rồi, mất mặt đến tận nhà người khác. Cái mũ này trông thật sự buồn cười. Tạ Viễn Lâm cố nén ý định vứt mũ đi, lại không nhịn được cầm điện thoại xem bình luận. Vốn tưởng mọi người sẽ cười nhạo anh, kết quả nhìn thấy toàn là khen anh đáng yêu, còn có người hỏi đây là skin quân nhu gì, mình cũng muốn quay một cái. Lúc nãy Dịch Ninh còn khen anh...  

Đột nhiên cảm thấy, như vậy cũng khá tốt.  

Dịch Ninh thỉnh thoảng lại tương tác trò chuyện với fan, còn Tạ Viễn Lâm thì lặng lẽ lật xem các video gần đây của Dịch Ninh. Thời gian trôi qua từng phút, sắp đến vòng cuối.  

Dịch Ninh nhìn bản đồ, rồi bắt đầu đọc thần chú hút bo: "Sắp thu bo rồi, cho cái bo thiên mệnh nào, bo thiên mệnh bo thiên mệnh bo thiên mệnh... Á đù, bo thiên mệnh thật này!"  

Tạ Viễn Lâm thầm cảm thán trong lòng: Chẳng lẽ cậu ấy là thánh thể hút bo trời chọn? Một ván game chẳng cần làm gì, tìm vị trí ngồi xuống là vào đến vòng cuối, quá nể phục.  

Ngoài mười người đang núp ở đây, ván game này còn sáu kẻ địch nữa, chắc là hai đội cuối cùng. Mà chiến thuật của Dịch Ninh là đợi họ đánh nhau trước, chờ còn lại đội cuối cùng, fan sẽ đồng loạt ra tay.  

Rất nhanh, hai đội địch kia đã giao tranh. Tiếng súng vang vọng bên tai, nào là ném lựu đạn, nào là bom khói, đánh nhau cực kỳ kịch liệt, nhưng không bao lâu đã xong.  

Sau khi yên tĩnh lại, Dịch Ninh cảm thấy thời cơ không sai biệt lắm, liền nói với các fan: "Anh em ơi, còn đội cuối cùng thôi, xông lên!"  

Tạ Viễn Lâm nghe thấy, đang định nhảy ra khỏi ống khói, nhưng thấy những người khác đều im lặng đứng yên tại chỗ, lại rụt về. Không phải bảo xông lên sao? Sao không ai xông?  

Dịch Ninh vẫn đang hô hào trong phòng live: "Lên nhanh đi mọi người ơi, sao các cậu không ai lên thế?"  

Nhưng đám fan cũ này đã sớm học được bài học, biết chim đầu đàn dễ bị bắn, núp ở phía sau mới là an toàn nhất.  

"Các cậu không xông thì tôi xông, tôi nhảy xuống đây." Dịch Ninh nói rồi điều khiển nhân vật đứng dậy, bật một bài nhạc cực cháy, sau đó nhảy tại chỗ vài cái.  

Các fan thấy vậy, có người trực tiếp nhảy xuống, có người thì bắt chước nhảy tại chỗ vài cái. Dịch Ninh lừa được fan xong, lại lần nữa ngồi xổm về chỗ cũ.  

Không sai, Tạ Viễn Lâm lại trúng kế. Anh là người đầu tiên nhảy xuống, thầm nghĩ Dịch Ninh cái đồ lừa đảo này cũng quá biết lừa người rồi, y hệt như trước kia, dăm ba câu đã lừa anh xoay vòng vòng.  

Lừa thì lừa thôi, anh cũng cam tâm tình nguyện bị cậu lừa. Chẳng qua chỉ là một đội địch, xử lý dễ như bỡn.  

Tạ Viễn Lâm trang bị tận răng, đầu đội mũ ba, mình mặc giáp ba, tay cầm súng nhảy dù, đi đầu chiến tuyến đấu với đối phương. Phía sau còn có mấy fan cùng kê súng, khí thế tăng vọt.  

Dịch Ninh thì nhân lúc họ đánh nhau lén lút nhảy ra, tay không tấc sắt đi bên cạnh cổ vũ tinh thần: "Cố lên các anh em! Các cậu là nhất!"  

Ngay cả Từ Tiểu An nhát gan cũng mò theo, cũng chẳng biết có thấy người không, cứ bật mic All hô hào: "Xông lên anh em ơi, làm một trận với bọn nó!"  

Rất nhanh kẻ địch đã bị Tạ Viễn Lâm và vài fan xử lý xong. Dịch Ninh thấy thông báo hạ gục, liền nói: "Hình như hết rồi, mọi người lại đây tập hợp đi, điểm danh xem nào."  

Trận chiến vừa rồi đã hy sinh hai fan. Dịch Ninh đếm lại, cộng cả cậu ấy thì trong sân còn tám người, đúng bằng số người còn lại trong trận.  

"Còn tám người, đông thế nhỉ. Ván này nhường ai ăn gà đây?" 

Dịch Ninh suy tư một lát, lại nói: "Hay là nhường Tiểu Ưu Lâm đi, ván này cậu ấy giết nhiều nhất, công lao lớn nhất."  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play