“Kẽo kẹt chi—kẽo… kẹt chi—kẹt... Kẹt kẹt chi—”
Âm thanh quái dị ấy kéo dài, vang lên không đều, đứt quãng, như thể ai đó đang ép buộc thứ gì đó han gỉ phải chuyển động.
Nơi đây là một bệnh viện tâm thần bỏ hoang đã lâu—Tông Kỳ từng đọc trong hồ sơ, nơi này có lịch sử dính líu tới vô số vụ mất tích và tai nạn kỳ lạ. Trong khung cảnh như vậy, âm thanh vừa rồi hiện ra—quá hoàn hảo để làm người ta dựng tóc gáy.
Tông Kỳ cau mày, đứng im lặng một lúc lâu, cũng không dám chắc âm thanh đó là do con người tạo ra, hay chỉ là gió lùa.
Nhưng rất nhanh, cậu chú ý tới một điều.
Chỉ vì xuất hiện âm thanh kia, giao diện hệ thống báo—giá trị sợ hãi của cậu tăng lên 2 điểm.
Ánh sáng lấp lánh lóe qua đồng tử cậu.
Chỉ cần có âm thanh bất thường xuất hiện là có thể tăng điểm giá trị sợ hãi sao?
Tông Kỳ lập tức bật lại đèn pin, men theo lối hẹp trong nhà vệ sinh, đi vài vòng kiểm tra rồi xoay người lại—giật xả nước.
Theo lý mà nói, một nơi đã bỏ hoang lâu như vậy thì nước đã bị cắt từ lâu. Nhưng ngay khoảnh khắc cậu ấn nút, âm thanh “tắc tắc” của đường ống rỗng vang lên đều đều giữa những luồng gió lạnh buốt.
“Ào ào ào... xôn xao...”
Dòng nước màu xám vàng bất ngờ từ bồn cầu xối ra, xoáy tròn một cách dữ dội như muốn cuốn trôi cả đáy bồn.
Giá trị sợ hãi tiếp tục tăng thêm 3 điểm.
“...Đơn giản vậy luôn á??”
Tông Kỳ thoáng nghi ngờ, không dám tin vào hệ thống này là thật hay đang trêu đùa cậu.
Nhưng rồi cậu nở một nụ cười mơ hồ:
“Cảm giác như mình vừa tìm được một lối chơi mới trong sòng bạc... chỉ cần biết điểm yếu của hệ thống là có thể farm điểm tới bến.”
Vì thế, trong vài phút kế tiếp, Tông Kỳ vô cùng nỗ lực tạo ra đủ loại âm thanh trong gian vệ sinh.
Cậu ấn xả nước liên tục, dậm chân thật mạnh, ho khan lớn tiếng, thậm chí ngồi xổm giữa nền gạch bắt đầu xoay người tại chỗ như một pháp sư thực hiện nghi thức triệu hồi ma quỷ.
Dưới sự cố gắng hết sức ấy, giá trị sợ hãi từ mức ban đầu 10 điểm đã tăng vọt lên 20.
Nhưng tiếc thay, khi đạt mốc 20 điểm, Tông Kỳ phát hiện—dù cậu có làm ra bao nhiêu âm thanh đi nữa, giá trị kia cũng không tăng thêm.
“Xem ra 20 là điểm giới hạn... muốn tăng thêm thì chắc phải tìm manh mối khác.”
Không còn thu hoạch thêm, Tông Kỳ tạm dừng lại và suy nghĩ.
Cậu vốn học đạo diễn chuyên nghiệp. Tuy không phải sinh viên xuất sắc gì, nhưng ít ra cũng hiểu hơn người bình thường về lý luận dựng phim.
“Hệ thống này gọi là ‘Đạo diễn phim kinh dị’... thì mọi thứ trong đây chắc cũng vận hành theo logic của một bộ phim.”
Nghĩ như vậy, cậu bắt đầu cảm thấy mọi thứ trở nên dễ hiểu hơn.
Dù là giá trị sợ hãi, hay những diễn viên xuất hiện trước đó—tất cả đều là thông số đo lường mức độ thành công của một cảnh quay kinh dị.
“Tuy trước kia không tìm được công việc, nhưng rốt cuộc cũng đi lại con đường chuyên ngành... Nếu thầy đạo diễn cũ biết chuyện này, chắc ông ấy sẽ vui lắm—dù là vui kiểu khóc trong toilet.”
Tuy vậy, vẫn còn điều khiến cậu băn khoăn:
“Tại sao ngay từ đầu, tiến độ khám phá kịch bản lại là 2%?”
Tông Kỳ nghĩ mãi không ra, bèn ngẩng đầu lên, tay nắm lấy chốt cửa, chuẩn bị rời khỏi nhà vệ sinh để tìm thêm manh mối ở khu vực khác.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó—
Từ sâu trong toilet—nơi cậu vừa nghe thấy âm thanh ban nãy—một tiếng động quái dị đột ngột vang lên, khiến cả sống lưng cậu nổi gai:
“Thịch thịch thịch... thịch thịch... thùng thùng...”
Tiếng đập, như ai đó đang dùng tay... hoặc một thứ không phải tay... gõ lên thành bồn cầu từ bên trong.
Âm thanh kỳ dị kia kéo dài vài giây, đủ để khiến giá trị sợ hãi tăng lên 30.
Tông Kỳ đứng khựng lại, ánh mắt dừng ở cuối góc phòng vệ sinh cũ nát.
Trong WC có người.
Nghe thì bất ngờ, nhưng thực ra không quá khó đoán. Từ trước đã có dấu chân bên ngoài, cửa phòng lại bị cố ý khép kín—rõ ràng đối phương không có ý định che giấu sự hiện diện của mình.
Vấn đề là... ngoài những streamer tò mò đầu óc có vấn đề, thì còn ai dám mò đến cái nơi quỷ quái này?
“Phanh ——”
Ngay khi Tông Kỳ còn đang do dự có nên mở cửa ra xem hay không, một tiếng đập cửa nặng nề bất ngờ vang lên từ sâu trong dãy phòng vệ sinh.
“Đát... đát... đát...”
Ngay sau đó, tiếng bước chân chậm rãi vang lên, tiến dần đến gần.
Chủ nhân của âm thanh kia không hề e dè, chẳng có chút ý thức nào rằng mình đang giẫm lên lớp bụi dày đặc và mạng nhện giăng đầy trong một bệnh viện tâm thần bỏ hoang.
Mỗi một bước chân vang lên, giá trị sợ hãi của Tông Kỳ lại tăng 5 điểm.
Khi tiếng bước chân tiến sát đến bên ngoài phòng vệ sinh nơi cậu đang nấp, chỉ số đó đã vượt quá mốc 50.
Cuối cùng, bước chân dừng lại. Không gian rơi vào tĩnh lặng.
Ánh sáng đèn pin trong tay Tông Kỳ khẽ lia về phía khe cửa, dừng lại trên một mảng bụi rậm ngoài nhà vệ sinh.
Xuyên qua khe hở dưới cánh cửa, Tông Kỳ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người thấp lùn đứng ngay sát bên ngoài.
Cách một lớp gỗ mỏng, Tông Kỳ híp mắt nhìn bảng chỉ số lơ lửng phía trên bóng người kia, trầm mặc không nói.
“Làm phim thì cũng có nhiều thể loại...”
Mà rõ ràng lúc này, thể loại cậu đang "quay" chính là phim kinh dị.
Và nếu đã là phim kinh dị…
Ngay khi dòng suy nghĩ còn chưa dứt, một âm thanh "cộc cộc" vang lên—rõ ràng có người đang gõ lên cánh cửa.
Một giọng nam vang lên từ bên ngoài, chậm rãi, khàn khàn, nghe như đang cào qua lớp giấy nhám:
“Ê. Mở cửa, mượn tờ giấy.”
Tông Kỳ: “……”
Suýt nữa nghẹn thở đến không bật nổi tiếng nào.
Ở cái nơi như thế này mà còn đòi mượn giấy? Bệnh tâm thần thật rồi!
Giọng nói kia khô khốc như cát, lại có cảm giác kỳ lạ, khiến người ta liên tưởng đến một kẻ bị viêm họng mãn tính pha trộn tính cách của... sát nhân máu lạnh.
Có lẽ do không nhận được câu trả lời, người bên ngoài lại gõ cửa lần nữa.
Lần này, giọng càng lạnh hơn:
“Mở cửa.”
…
Thôi thì... ít nhất nó còn biết nói tiếng người.
Cho dù là người xấu, thì cũng vẫn là “người”—tệ lắm cũng chỉ là bệnh nhân tâm thần, chưa đến mức quỷ ám hay bóng ma siêu nhiên gì đó.
Ít ra... là tạm thời.
Cũng chính là trong khoảnh khắc lóe lên ý nghĩ ấy, Tông Kỳ bỗng phát hiện: chỉ số giá trị sợ hãi—vốn đã tăng lên 50 khi tiếng bước chân dừng lại—giờ đã vọt đến 65.
Cái mức tăng tốc này khiến cậu không thể không chú ý.
Tăng như lên như tên lửa vậy.
Rõ ràng lúc nãy, khi cậu xả nước bồn cầu, chỉ số mới chỉ nhích lên đúng 2 điểm. Vậy mà bây giờ, chỉ trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi, nó đã từ 20 vọt lên tận 65.
Chỉ số nhảy nhanh như vậy, rõ ràng là có vấn đề.
Tông Kỳ chau mày. Vừa nãy cậu gây ra động tĩnh lớn như vậy trong phòng vệ sinh, nếu đối phương thực sự ở bên trong, không thể nào không nghe thấy.
—Thế mà lại không có bất kỳ phản ứng gì. Không lên tiếng, không di chuyển. Như thể đang… cố tình chờ đợi.
Chỉ cần dùng đầu gối để nghĩ cũng biết: đối phương rõ ràng là cố ý. Mà đã cố ý... thì chắc chắn không có ý tốt.
Ngay lập tức, chuông báo động trong lòng Tông Kỳ bắt đầu vang lên inh ỏi.
Phim gì không quan trọng, mạng quan trọng.
Cốt truyện gì không cần biết, mạng mới là chính.
Phim kinh dị á? Cảm ơn, tui xin rút.
Ai muốn quay thì cứ việc, tui chọn sống trước đã.
Mạng. Quan. Trọng.
Vì thế, Tông Kỳ đành giả vờ xấu hổ mà ho khan một tiếng, rồi mở miệng:
“À… Cái kia, tôi còn đang… ở trong WC.”
Một giây sau, cậu bồi thêm:
“Vừa rồi nghe thấy tiếng anh đẩy cửa...”
“Chắc là tiêu chảy đấy, ngắt quãng… chưa giải quyết xong được. Dù sao cũng phải đứng lên, duỗi chân vận động tí. Người với người, thông cảm chút đi, huynh đệ ba gấp mà, đúng không?”
Một chuỗi lời này không những che lấp hoàn hảo mọi dấu hiệu khả nghi, mà còn thành công khiến bên ngoài lặng ngắt như tờ.
Kết quả không ngờ:
Chỉ số giá chị sợ hãi lập tức vượt ngưỡng 70, thậm chí cả tiến độ thăm dò kịch bản—vốn luôn bất động—cũng tăng lên 2%.
Tông Kỳ chớp mắt:
—Chẳng lẽ, trong phim kinh dị, nói chuyện tào lao với người xấu lại là mật mã mở khóa tình tiết ẩn?
Cậu sờ cằm, thở ra một hơi, bắt đầu tăng tốc lảm nhảm:
“Ai… người anh em à. Nơi này bỏ hoang bao năm, ngày thường còn đồn có ma… anh rảnh lắm sao mà chạy tới chỗ này đi WC?”
Giọng người bên ngoài lập tức lạnh đi mấy độ, toát ra sự thù địch rõ rệt:
“Liên quan gì tới mày?”
Tông Kỳ làm bộ như bị tổn thương, buông tiếng thở dài đầy nghệ thuật:
“Tôi không phải đang phát sóng trực tiếp ngoài kia sao? Mới vừa tắt sóng để vô đây xử lý việc gấp. Lát nữa còn phải bật lại nữa đó…”
Vừa nói, cậu vừa tập trung nghe động tĩnh từ phía ngoài.
Quả nhiên, vừa nghe tới hai chữ “trực tiếp”, tâm trạng đối phương dường như càng tồi tệ. Đế giày cà lên sàn vang “soạt soạt”, âm thanh khô khốc, sắc bén như móng tay cào lên cửa kính — cực kỳ khó chịu.
Tông Kỳ tới nước này thì gần như có thể khẳng định:
Người bên ngoài chắc chắn có vấn đề.
Thế nên, cậu tuyệt đối không dám chọc giận đối phương thêm.
“Ngươi anh em, ráng chờ thêm chút nha… Tôi ăn trúng đồ rồi, bụng loạn cào cào, không giải quyết liền không xong.”
“Anh nóng ruột không? Hay là… tôi dúi giấy qua dưới khe cửa cho anh dùng trước nhé?”
Toilet ở đây đều là phòng đơn, mỗi gian cách nhau một cái vách, bên dưới cửa có để lại một khe nhỏ, không hoàn toàn che kín.
Tông Kỳ cực kỳ hiểu chuyện, thậm chí còn thông cảm nếu đối phương… thật sự quên không mang giấy.
Người dù tốt hay xấu gì cũng phải đi WC. Mà cậu – một người thiện lương – đương nhiên không thể không giúp kẻ đang cần.
Thanh niên tóc đen ngồi xổm xuống sàn, móc từ trong túi ra một cuộn giấy nhăn nheo đã dùng quá nửa, rồi lặng lẽ luồn nó qua khe cửa phía dưới.
“Tôi cũng không còn nhiều giấy lắm, người anh em cố mà chắp vá dùng đỡ đi nhé…”
Cậu sơ ý duỗi ngón tay theo ra thêm một đoạn — kết quả là chỉ số sợ hãi lập tức tụt mất 5 điểm.
Tông Kỳ giật nảy mình, vội rụt tay lại, chỉ để lại mỗi cuộn giấy nằm chỏng chơ ngoài khe cửa.
Hiển nhiên, chuỗi đối thoại dong dài vừa rồi đã khiến đối phương hoàn toàn mất kiên nhẫn.
“ĐÙNG!”
Ngay sau đó, một cú đá mạnh vang lên từ cánh cửa phòng bên cạnh — nặng nề và hung tợn. Tiếp theo là tiếng tay người đập mạnh lên mép trên của ván cửa, như muốn phá cửa xông vào.
Tông Kỳ lúc này không rảnh nghĩ tới chuyện "bại lộ" nữa, lập tức đè người lên giữ chặt cánh cửa.
Bên ngoài, gã đàn ông hừ lạnh một tiếng, vừa định tung tiếp một cú đá, thì bất ngờ —
“Đinh linh linh linh ——”
Tiếng chuông điện thoại vang lên — bất ngờ và đúng lúc như thể đạo diễn an bài.
Tông Kỳ nhân cơ hội, lặng lẽ giơ điện thoại lên, mở camera, cố gắng đưa ra khe cửa để nhìn trộm tình hình bên ngoài.
Tiếc rằng — nơi này tối om như hũ nút, camera hoàn toàn không bắt được hình ảnh nào rõ ràng, chẳng thu được tí tin tức hữu dụng nào.
Ngay lúc đó, bên ngoài truyền đến một câu nói... lạnh lẽo như rắn bò qua gáy:
“Hoàn thành rồi… Gặp phải một con sâu nhỏ lắm chuyện.”
Giọng nam trầm thấp, âm điệu lạnh lẽo, không hề có ý định che giấu sát khí.
Hảo gia hỏa, xem ra đụng trúng một tên tội phạm hàng thật rồi — loại có thể lên sóng chương trình "Tội phạm bị truy nã" bất kỳ lúc nào.
Tông Kỳ trong lòng chỉ biết gõ mấy dấu “……”, sau đó nhanh chóng mở chức năng ghi âm trên điện thoại. Tay kia lôi từ túi quần ra một con dao Thụy Sĩ nhỏ, đồng thời ấn nút gọi khẩn cấp 110.
Cảm tạ ông trời, gọi khẩn cấp không cần nạp tiền điện thoại!
Bên ngoài, giọng gã đàn ông lại vang lên, lần này âm điệu thoáng khinh thường:
“Cho tôi chút thời gian, tôi có thể giải quyết… Cái gì?”
Lời chưa dứt, thanh âm lập tức cắt ngang, như thể bị một cú đánh rơi nhịp.
Mấy giây sau, không biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ nghe hắn thở phì phò hai tiếng, cơn giận như muốn đập bể luôn cái WC.
“Nếu tổ chức sẽ lo hậu quả, vậy thì tao đi là được chứ gì.”
Nói xong, cúp máy cái rụp.
Chẳng thèm thêm một câu, gã đàn ông lập tức rời khỏi WC. Trước khi đi, còn tiện tay đập mạnh một cú vào cửa, làm bụi rơi rào rào như mưa tro.
“Hừ, tính mày may mắn.”
Tiếng bước chân hắn đi xa dần, rẽ sang bên trái. Không gian lại chìm vào tĩnh lặng.
Tông Kỳ vẫn đứng nguyên tại chỗ, bình tĩnh chờ một lúc, để đảm bảo ngoài kia không còn gì bất thường. Sau khi xác định đã an toàn, cậu mới dựng điện thoại lên giá, mở camera, đưa sát về phía khe cửa — cẩn thận bật đèn pin quan sát.
Viết luận văn thì Tông Kỳ nhận mình số một, tuyệt đối không ai tranh được hạng nhì. Nhưng gặp chuyện thế này… trong lòng vẫn không tránh khỏi chút căng thẳng.
Bên ngoài vẫn là một màu đen kịt. Ánh đèn yếu ớt chỉ rọi được đến bồn rửa tay, còn sâu hơn thì chìm hẳn vào bóng tối — tựa như bị sương mù nuốt chửng, khiến tim người khẽ run.
Tông Kỳ lia đèn quét một vòng. Sau khi chắc chắn không ai ở ngoài, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Trước kia học sơ trung từng bị bắt nạt, Tông Kỳ cũng từng vào võ quán trong tiểu khu học mấy chiêu phòng thân — chẳng nhiều nhặn gì, nhưng cũng đủ khiến cậu dám giữ vững tinh thần tới lúc này. Dù vậy, đối thoại vừa rồi... vẫn khiến cậu thấy không giống người bình thường.
Hiện tại, chỉ số sợ hãi vẫn đang giữ ở mức 75 điểm.
Tiến độ thăn dò kịch bản mới chỉ đạt 10%.
Trạng thái tồn tại trên diễn viên sống sót vẫn là 1.
“Là có ý gì? Vẫn còn đang trong quá trình ghi hình? Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành sao?”
Tông Kỳ chậm rãi thu lại điện thoại, dao gấp. Vừa xoay xoay khớp tay, vừa cảnh giác nhìn quanh, mắt không rời cửa, tai dỏng lên nghe từng âm thanh nhỏ nhất bên ngoài.
Bên trong WC yên tĩnh đến đáng sợ. Cậu xác nhận vừa rồi thật sự nghe thấy tiếng bước chân của đối phương càng lúc càng xa, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy đối phương quay lại.
Tên côn đồ mơ mơ hồ hồ kia sau khi nhận điện thoại thì rời đi vội vàng, không những không lo lắng bị hắn nhìn thấy, còn ngang nhiên nói gì đó như có người giúp dọn dẹp hậu quả.
Tông Kỳ trong lòng nảy sinh một suy đoán khó tin — không hiểu sao, cậu cảm giác đối phương giống như từ cuộc gọi kia mà biết được hắn đã báo cảnh sát.
Dù cậu từng nhiều lần vô tình phá vỡ hiện trường phạm tội, nhưng chưa từng lần nào gặp phải tình huống quái lạ như lần này. Những lần trước đều có cảnh sát kịp thời xuất hiện, phát sóng trực tiếp cũng có không ít người chứng kiến, khiến cậu cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Nhưng vì cái hệ thống "đạo diễn" vẫn đang quay chụp, Tông Kỳ càng lúc càng cảm thấy bất an.
Không ổn, phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Cậu đẩy cửa, nửa người cẩn thận thò ra ngoài, điện thoại vẫn cầm chặt trong tay, ghi âm và cuộc gọi đến 110 vẫn đang tiếp tục.
“Địa điểm: Bệnh viện Tâm thần Táo Hoa Nhân Tâm, thành phố Giang Châu.”
Trong WC vẫn là một mảnh im lặng, giá trị cảnh báo dường như đóng băng.
Mặt tường đen ám không hề thay đổi, ngay cả lớp bụi dày đặc trên sàn cũng giống y như trước.
Tông Kỳ giơ đèn pin lên, khom người soi khắp một vòng, không phát hiện điều gì bất thường.
Nhưng cậu chú ý thấy, chỉ cần tiến thêm một bước vào sâu trong WC, giá trị sợ hãi vốn đang bất động lại tăng nhẹ, đồng thời tiến độ kịch bản cũng nhích lên một chút.
Rõ ràng là một loại nhắc nhở có chủ đích.
Tông Kỳ do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định không rời đi mà quay đầu lại, cầm giá đỡ điện thoại đi về phía gian phòng cuối cùng.
Nếu là trước đây, gặp nguy hiểm tất nhiên phải bỏ chạy đầu tiên. Nhưng hiện giờ cậu còn đang trong giai đoạn quay chụp, càng không muốn nếm thử hậu quả của việc nhiệm vụ thất bại.
Nơi này cực kỳ tối, ván cửa gian cuối đã rỉ sét, phủ lên một màu hoen ố kỳ dị. Phía bên kia, cửa sổ cũ nát đã bị người ta đóng kín bằng những tấm ván dày, đinh đóng chi chít như phong kín một chiếc quan tài.
Đến khi cậu đi tới cuối cùng, giá trị sợ hãi vừa vặn còn thiếu 10 điểm nữa là đầy.
Tông Kỳ hít sâu một hơi, không chần chừ, tung chân đá bay cánh cửa gian phòng cuối.
“Kẽo kẹt ——”
Một mùi hôi thối, ẩm ướt và mục rữa xộc thẳng vào mặt, trong không khí như có gì đó đã phân hủy từ rất lâu.
Ngoài dự đoán, bên trong lại hoàn toàn trống không.
“Chẳng lẽ là mình nhầm?”
Cậu vừa lẩm bẩm vừa quay đầu nhìn lại, ánh mắt vô tình lướt qua tay nắm cửa màu trắng của gian bên cạnh — trong tích tắc, đồng tử co rút lại.
Trên tay nắm dính đầy máu, màu đỏ sẫm đến ghê người, mép loang lổ như bị cào rách, máu khô đọng lại thành từng mảng nâu đen dị dạng.
Ngay phía trên tầm mắt một chút, dấu hiệu hình đuôi rắn màu đen bất ngờ hiện ra.
Yết hầu Tông Kỳ khẽ chuyển động.
Cậu lập tức lật cổ tay cầm đèn pin, ánh sáng chậm rãi quét dọc theo bề mặt cánh cửa, đồng thời nghiêng người kéo nhẹ cánh cửa ra, để lộ phía sau.
Ngay khoảnh khắc ánh đèn chiếu thẳng vào mặt trong cánh cửa, tiến độ kịch bản bỗng nhảy vọt từ 2% lên hơn 30%. Màn hình điện thoại trong tay cậu cũng âm thầm sáng lên.
Dòng phụ đề màu trắng nhạt hiện dần trong khóe mắt Tông Kỳ.
【Nhiệm vụ Đạo diễn Tân thủ đã hoàn thành】
【Nhận được 100 điểm ngẫu hứng, mở khóa Đại kịch bản 《Hoang Thôn Kinh Hoàn》】
【Thời gian quay ngẫu hứng còn lại: 23 giờ. Có thể chủ động lựa chọn dừng quay bất cứ lúc nào. *Lưu ý: Khi dừng quay, hệ thống sẽ tiến hành kết toán dựa trên ba loại chỉ số chính, điểm thưởng tối đa lên đến 500】
【Chúc mừng ngài thăng cấp thành Đạo diễn cấp D. Tất cả quyền hạn dành cho đạo diễn hiện đã được mở khóa. Vào trang cá nhân để kiểm tra và quản lý chi tiết hơn. Hãy tận dụng tốt quyền hạn để tạo ra nhiều tác phẩm xuất sắc hơn nữa!】
Trên mặt trong của cánh cửa tối tăm và mục nát ấy, hai cái đầu người bị nhét đầy sáp ong lẳng lặng nằm đó, bị ai đó đóng đinh chặt vào mặt gỗ.
Khóe miệng của chúng bị cưỡng ép kéo toạc lên, máu đỏ vẽ thành một nụ cười rộng đến rợn người. Những đường cắt dữ tợn kéo dài, méo mó tạo thành nụ cười quái đản, khiến người ta lạnh toát sống lưng.
Tông Kỳ không thể nào ngờ được — chỉ cách cậu một tấm ván cửa… lại là một tên sát nhân biến thái cuồng loạn!