12 giờ 50 trưa, đúng vào lúc giữa ngày nắng gắt.
Đèn còi cảnh sát chớp hồng lam chói mắt, rạch nát ánh mặt trời, lao thẳng tới cổng bệnh viện bỏ hoang nằm sâu trong khu vực hẻo lánh, ít người lui tới.
Từng cảnh sát mặc đồng phục màu lam chỉnh tề lần lượt bước xuống từ xe tuần tra, nhanh chóng căng dây phong tỏa màu vàng đen xung quanh khuôn viên bệnh viện.
Chẳng bao lâu sau, cảnh sát đã tiến hành kiểm tra sơ bộ hiện trường.
Ở mặt sau cánh cửa, chỉ còn lại hai cái đầu bị móc rỗng bên trong, nhét đầy sáp ong. Phần còn lại của cơ thể đã bị phân thây một cách tàn bạo, xé thành hàng chục mảnh lớn nhỏ khác nhau, nhét vào túi rác màu đen như thể là rác thải sinh hoạt, vứt ở góc tường. Dưới cái nắng oi ả, ruồi nhặng và giòi bọ lúc nhúc sinh sôi từ những mảnh thi thể.
Toàn bộ cảnh sát đều nhận ra: đây là một vụ án giết người phân xác cực kỳ nghiêm trọng và tàn độc.
Một vài cảnh sát trẻ — những tân binh vừa mới tốt nghiệp trường cảnh sát năm nay — không tránh khỏi chấn động khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng thảm khốc này. Biểu cảm đều có phần mất kiểm soát.
Chỉ có nữ cảnh sát buộc tóc đuôi ngựa là vẫn giữ được nét mặt bình tĩnh, điều phối và chỉ huy hiện trường đâu ra đấy.
Tổ trưởng hiện trường là Cao Mộc — đội trưởng đội hình sự, một cảnh sát cấp cao được điều chuyển từ Cục An Ninh Quốc gia cách đây nửa năm.
Cục Đặc An Ninh Quốc gia trong mắt hầu hết cảnh sát đều là một truyền thuyết. Bởi vậy, dù Cao Mộc được điều chuyển về đây và trực tiếp đảm nhiệm chức đội trưởng đội hình sự, trong toàn đội không một ai tỏ ý bất mãn.
Việc một cán bộ từ Cục An Ninh Quốc Gia được “hạ phóng” về địa phương vốn đã là chuyện rất đặc biệt. Dù không ai rõ lý do Cao Mộc bị điều ra khỏi đơn vị đặc nhiệm, nhưng năng lực của cô thì ai cũng thấy rõ như ban ngày.
Khi hiện trường đã được khống chế, tổ pháp y cũng vừa đến nơi. Lúc này Cao Mộc mới quay về bên xe cảnh sát.
Trên xe, Tông Kỳ đang ngoan ngoãn quấn thảm, ôm một chai nước khoáng. Một cảnh sát phụ trách đang ngồi cạnh vừa tìm hiểu tình hình cơ bản, vừa giúp trấn an tinh thần cho cậu.
Cao Mộc đứng cách đó không xa, yên lặng quan sát một lúc.
Nắm rõ tâm lý học ứng dụng, cô nhanh chóng nhận ra Tông Kỳ tuy trả lời rành mạch, sắc mặt bình tĩnh, nhưng đôi mắt vẫn còn ánh lên sự chấn động. Tuy nhiên, mức độ chưa đủ để tạo thành sang chấn tâm lý nghiêm trọng.
“Lại gặp nhau rồi.” Cao Mộc bước tới, mở lời trước.
Thấy vị đội trưởng hình sự này, trong lòng Tông Kỳ có chút xấu hổ.
Cậu chớp mắt, rút tay ra khỏi tấm thảm, đưa lên vẫy nhẹ như chú mèo chiêu tài: “Hì... Trùng hợp ghê.”
Mà đúng là quá trùng hợp thật.
Lần trước, lần trước nữa, rồi lần trước nữa nữa... Từ khi Tông Kỳ bắt đầu làm streamer thăm dò địa điểm tâm linh, trong vòng hai tháng cậu đã chạm mặt Cao Mộc không dưới năm lần.
“Nghe bên tổng đài nói, cậu đã trực tiếp đối đầu với nghi phạm một khoảng thời gian?”
Tông Kỳ khẽ gãi mũi, gật đầu xác nhận.
Cao Mộc liếc mắt đánh giá cậu từ đầu đến chân: “Coi như cậu mạng lớn.”
“Nếu vẫn còn định làm nghề này, tranh thủ thời gian học thêm vài kỹ năng tự vệ đi.”
Nhìn thanh niên trước mặt gầy gò, trông chẳng có tí sức lực nào, cô khẽ thu ánh mắt lại rồi lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp.
“Không phải lần nào gặp chuyện bất ngờ chúng tôi cũng kịp thời có mặt. Tôi từng thấy rất nhiều nạn nhân, đến nơi thì thi thể đã lạnh rồi.”
“Tổng đài 113 tiếp nhận thông tin rồi chuyển xuống đội, cũng cần thời gian. Đây là số điện thoại trực tiếp của tôi. Lần sau gặp nguy hiểm, cứ gọi thẳng vào số này.”
Tông Kỳ ngơ ngác đón lấy danh thiếp, như được ban ân mà lắp bắp: “Cảm... cảm ơn chị.”
Bình thường, đội trưởng Cao luôn mang dáng vẻ nghiêm nghị, ít khi nói cười, xử lý công việc theo nguyên tắc cứng rắn. Dù Tông Kỳ từng nhiều lần gặp cô, nhưng số lần trò chuyện thì đếm trên đầu ngón tay. Không ngờ lần này, cô lại chủ động đưa tay ra giúp.
Tông Kỳ lập tức bắt đầu tự kiểm điểm. Trước đây cậu thật không nên nhìn mặt mà đánh giá người khác. Quả nhiên, không thể trông mặt mà bắt hình dong — người tốt cũng không viết hai chữ "người tốt" lên trán cho người ta thấy.
“À đúng rồi!”
Vừa nhắc đến vụ điều tra, Tông Kỳ mới sực nhớ ra chuyện mình vừa quên mất.
Cậu ngượng ngùng cười trừ, quay đầu hỏi người cảnh sát đang đứng gần:
“Anh cảnh sát ơi, phiền anh giúp em nạp giùm cái tiền điện thoại được không ạ?”
Hai viên cảnh sát có mặt tại hiện trường: “...”
Đợi đến khi Tông Kỳ quay trở lại sóng livestream, chiếm lại ngôi đầu bảng thịnh hành và gửi thông báo báo bình an cho fan, tổ pháp y cũng vừa lúc từ trong căn phòng sắt bỏ hoang bước ra.
“Dựa vào thời gian tử vong, hiện trường này không phải là nơi xảy ra án mạng đầu tiên.”
Vừa tháo găng tay cao su và khẩu trang, vị pháp y liếc nhìn Tông Kỳ đang ngồi phía trước xe cảnh sát, rồi bình tĩnh đưa ra kết luận.
“Xét theo vết cắt, hung thủ có tay nghề rất quen. Tuy vết phanh có chút lệch, nhưng chúng tôi nghiêng về khả năng nạn nhân đã bị giết từ nơi khác, sau đó mới bị phân xác tại đây. Tuy nhiên cũng không loại trừ khả năng trước khi chết đã bị gây mê hoặc chuốc thuốc ngủ. Cần thêm xét nghiệm hóa học và khám nghiệm tử thi mới xác định được.”
Trợ lý pháp y cẩn thận thu dọn từng phần thi thể rải rác, đặt vào túi đựng và lần lượt khiêng lên xe. Tông Kỳ nhớ lại khi livestream có thấy những vết kéo lê trên mặt đất — rất có thể hung thủ đã dùng túi đen để vận chuyển xác.
Nghe đến đây, sắc mặt Cao Mộc trở nên nghiêm trọng hơn hẳn.
Một vụ án nghiêm trọng như vậy, mà thủ đoạn lại tàn bạo đến thế — hung thủ rõ ràng có xu hướng biểu diễn, thậm chí chẳng hề sợ bị phát hiện.
Cô khẽ gật đầu: “Cảm ơn anh, vất vả rồi.”
Những manh mối ít ỏi này chính là chìa khóa giúp họ lần theo hướng phá án ban đầu. Nhưng cụ thể hơn vẫn cần chờ kết quả khám nghiệm pháp y để xác nhận.
Không rõ vì sao, nhưng trong lòng Cao Mộc dâng lên một cảm giác bất an mơ hồ.
Cô có linh cảm — vụ án lần này, sẽ không đơn giản.
…..
Tổ hình sự tiếp tục ở lại hiện trường điều tra, còn Tông Kỳ thì được một nhóm cảnh sát phụ trách đưa về đồn để lấy lời khai.
“Ơ, lại là cậu à?”
Vừa bước vào đồn, không ít cảnh sát liếc thấy cậu liền bật cười.
Chàng trai trẻ có gương mặt sáng sủa, khí chất sạch sẽ này dạo gần đây đã thành khách quen của đồn cảnh sát. Thậm chí cậu còn quen mặt với những anh cảnh sát thường làm việc ở bên ngoài. Ai cũng biết chút ít về cậu: sống cùng bà từ nhỏ, bà mất năm ngoái vì bệnh, giờ chỉ còn lại một mình, vừa học vừa làm, cố gắng bươn chải nuôi thân.
Thỉnh thoảng Tông Kỳ ghé đây làm xong lời khai còn tiện thể ăn ké cơm hộp của phòng ăn công vụ — mọi người dần thành quen, chẳng ai phiền lòng.
Tông Kỳ cũng không giấu được nụ cười, lễ phép chào hỏi từng người.
Thế nhưng, khi ngồi vào bàn ghi chép, cậu sớm phát hiện không cách nào nói ra bất kỳ thông tin gì liên quan đến "Hệ thống đạo diễn phim kinh dị". Cứ như có rào cản nào đó trong đầu. Thế là cậu đành bỏ qua phần đó, chỉ kể lại toàn bộ những gì mình gặp khi đi thăm linh hôm đó.
Mặc dù trải qua không ít nguy hiểm, nhưng Tông Kỳ cũng may mắn vì chưa từng chạm mặt trực tiếp với tên sát nhân. Cậu không sợ bị trả thù — tất nhiên, trừ khi đối phương lần ra được phòng livestream của cậu thì lại là chuyện khác.
Vì muốn hung thủ sớm bị bắt, Tông Kỳ cố gắng hết sức nhớ lại từng chi tiết, từng manh mối mà mình từng chứng kiến.
“Giọng hắn lạ lắm... nghe như cổ họng bị bỏng hay tổn thương gì đó. Nếu được nghe lại, chắc chắn tôi nhận ra liền.”
Cứ thế, thao thao bất tuyệt một hồi, đến lúc miệng khô lưỡi rát, Tông Kỳ mới xin phép người ghi chép ra ngoài uống nước.
“Ào ào...”
Dòng nước trong veo chảy xuống chiếc ly nhựa dùng một lần, âm thanh nghe thật quen thuộc.
Tông Kỳ nhìn dòng nước lấp lánh, khẽ lắc đầu — lại nhớ đến cơ thể kỳ quái của mình, thở dài một tiếng. Cậu tựa nhẹ vào tường nghỉ một chút, sau đó lấy điện thoại ra mở lên lần nữa.
“Ai mà ngờ được, chỉ đi thăm linh thôi lại đụng ngay tội phạm giết người. Ly kỳ thật đấy.”
Dọc đường vội vàng, Tông Kỳ vẫn chưa có thời gian nghiên cứu kỹ cái hệ thống thần bí mới nhận được này.
Cậu nhớ rõ sau khi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, không chỉ nhận được 100 điểm, mà còn mở khóa được một kịch bản lớn tên là Hoang Thôn Kinh Hoàn. Vì thế Tông Kỳ đi thẳng vào vấn đề, mở giao diện cá nhân, nhấn vào mục 【Kịch bản phim】.
Giao diện hiển thị dưới dạng poster phim, được chia thành hai loại: 【Kịch bản lớn】 và 【Kịch bản nhỏ】.
Poster kịch bản lớn đang sáng là 《Hoang Thôn Kinh Hoàn》, còn kịch bản nhỏ là 《Bệnh viện tâm thần》. Những poster khác thì vẫn còn xám xịt, không thể mở.
Kịch bản lớn chỉ mở được khi có đạo diễn chính thức tham gia, cần thu thập đầy đủ 【manh mối điện ảnh】 mới được kích hoạt. Kịch bản này cho phép chọn diễn viên để quay thành phim điện ảnh quy mô lớn.
Còn kịch bản nhỏ thì đơn giản hơn, đạo diễn có thể tự mình hoàn thành, có thể kích hoạt bất cứ lúc nào. Ví dụ như lần vừa rồi, khi đang đi thăm linh mà bất ngờ đụng trúng tên sát nhân, hệ thống đã tự động phân loại đó thành một kịch bản nhỏ.
Tông Kỳ bấm vào chuyên mục kịch bản lớn, lướt xem các poster khác một cách đầy hứng thú.
Poster thứ nhất là hình ảnh một đoạn quốc lộ, phía xa có vài chiếc xe bị tai nạn nằm chồng chất lên nhau. Máu chảy ra từ dưới bánh xe, nhuộm đỏ cả làn đường vốn sơn trắng. Xa xa, dưới tán cây rậm rạp, có một cái bóng mờ nhạt đang lặng lẽ đứng nhìn, đầy dự cảm bất an.
【Kịch bản lớn – Quốc lộ số 44 – Chưa mở khóa】
Poster thứ hai là một trường học hoang tàn bị bỏ hoang từ lâu, đầy mạng nhện và dấu tích xương cốt. Dù nơi nơi đều mục nát đổ nát, nhưng ở tầng bảy của dãy nhà, đèn vẫn sáng lên. Ánh đèn chiếu qua cửa kính in bóng những hình người chồng chất.
【Kịch bản lớn – Trường trung học Hữu Nghị – Chưa mở khóa】
Poster duy nhất đang sáng là một ngôi làng nhỏ nằm giữa núi sâu rừng thẳm. Chung quanh là rừng cây rậm rạp cao ngút trời, núi non trập trùng. Ngay giữa làng là một chiếc giếng cạn, trên miệng giếng là một búi tóc dài, đen tuyền, ướt sũng nằm lặng lẽ.
【Kịch bản lớn – Hoang Thôn Kinh Hoàn – Đã mở khóa】
Tông Kỳ nhìn sơ qua một lượt, phát hiện tất cả đều là phim kinh dị. Đúng thật là hệ thống không hổ danh với cái tên của nó. Lắc đầu cười khổ, cậu thoát ra, rồi chuyển sang nhấn vào mục “Kỹ năng diễn viên”.
Mục này hoàn toàn trống rỗng.
Dòng ghi chú nhỏ phía dưới:
【Càng nhiều chức năng sẽ được mở khóa sau khi tuyển dụng diễn viên đầu tiên】.
Tông Kỳ suy nghĩ một chút, rồi rời khỏi giao diện đó, tiếp tục chuyển sang xem thử mục điểm số.
Chuyên mục này có phần giống giao diện các sàn thương mại điện tử trên mạng, bên trong bày đủ loại vật phẩm bắt mắt. Tuy nhiên, gọi là "vật phẩm" thì cũng không chính xác, vì những thứ ở đây đều không hề tầm thường.
Có những năng lực kỳ quái như: 【Mở mắt âm dương】, 【Khai mở mạch luân】, 【Kích hoạt thể chất tu hành】, 【Tẩy tủy đổi cốt】, 【Tăng cường trực giác】... Ngoài ra còn có các đạo cụ mang tính năng đặc biệt như: 【Thuật thôi miên】, 【Phù đuổi xác sống】, 【Thuật hàng đầu】, 【Châm cứu phong thủy】, 【Chiêm sự lược quyết】, hay thậm chí là 【Mê tình cổ】…
Điều thú vị là những đạo cụ này không thể mua trực tiếp, mà chỉ có thể rút ngẫu nhiên như kiểu xổ số.
Trên giao diện cũng ghi rõ: vật phẩm càng hiếm thì số điểm cần để rút ra sẽ càng cao. Nói trắng ra, đây là một trò "gacha" có phần không khác gì cờ bạc trá hình.
Tông Kỳ vừa xem vừa cảm khái.
Ngay bên dưới là mục mà cậu quan tâm nhất — đổi điểm lấy tiền mặt.
Theo đó, điểm đạo diễn có thể quy đổi ra tiền mặt theo tỉ lệ 1 điểm = 10 đồng.
Tông Kỳ: “……?”
Cảm giác có gì đó sai sai.
Cậu chợt nhớ lại lần trước hệ thống cho cậu cảm nhận thử cảm giác cầm 100 đồng tiền mặt, khi đó cậu còn tưởng là phần thưởng thêm sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Giờ thì mới hiểu, thì ra 100 điểm đó chính là toàn bộ thù lao của cậu — quy đổi ra đúng một ngàn đồng.
“Thật đúng là móc tận túi người ta.”
Tông Kỳ lắc đầu, rời khỏi chuyên mục đầy cám dỗ này. Cậu định quay lại xem kỹ một chút quyền hạn đạo diễn được mở khóa sau nhiệm vụ, thì điện thoại bỗng rung lên — hệ thống gửi đến một tin tức mới.
Tin nóng hôm nay tại Giang Châu:
Bệnh viện tâm thần Táo Hoa Nhân Tâm mập mờ dính líu tới một vụ án phân thây kinh hoàng.
“Sao tin tức tới nhanh vậy?” Tông Kỳ nghi hoặc.
Bình thường khi chưa có kết án, cảnh sát sẽ không tiết lộ vụ án cho báo chí.
Bài báo này không dài, cũng không nói rõ đầu đuôi vụ việc, chỉ đính kèm một tấm hình hiện trường — nơi cảnh sát đang phong tỏa để xử lý. Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến dư luận hoảng loạn.
Những năm gần đây, tỉ lệ tội phạm ở Giang Châu gia tăng, án mạng cũng không ít, nhưng ra tay tàn nhẫn như thế này thì vẫn rất hiếm thấy. Hơn nữa, hiện tại vẫn chưa có bất kỳ thông báo chính thức nào từ phía cơ quan chức năng, nghĩa là hung thủ vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Điều này càng làm dân tình hoảng sợ hơn nữa.
Khi cậu còn đang dựa vào tường đọc tin tức, thì liên tục có các cảnh sát đi ngang qua.