Tông Kỳ đứng trong nhà vệ sinh phòng bên cạnh, bật đi bật lại điện thoại vài lần. Lúc này cậu mới để ý thấy góc phải trên cùng xuất hiện vạch sóng trở lại.
Vấn đề là — rõ ràng có sóng, thậm chí hiện cả biểu tượng 4G, nhưng mạng vẫn hoàn toàn không vào được. Dù có cố gắng kết nối lại bao nhiêu lần, cũng chẳng thể nào truy cập phòng livestream.
Tông Kỳ thử hết cách, khởi động lại, chuyển chế độ máy bay, bật tắt dữ liệu di động… nhưng kết quả vẫn y như cũ: không vào được.
Đối mặt với tình huống này, cậu hoàn toàn bó tay.
“aaa... Vì sao lại mất sóng? Rõ ràng vừa nãy tốc độ mạng vẫn ngon lành mà…”
Cậu ngồi thụp xuống nền, bực bội gãi đầu, cố tìm xem rốt cuộc nguyên nhân là gì.
Đang loay hoay mò trong phần cài đặt hệ thống, tay cậu lỡ chạm vào phần "tin nhắn và cài đặt cuộc gọi".
Ngay lập tức, màn hình hiện ra một tin nhắn mới.
Là thông báo từ nhà mạng: “Tài khoản điện thoại của bạn hiện đang hết tiền.”
Tông Kỳ: “……”
Cậu im lặng mất ba giây, rồi mới sực nhớ ra.
Lần trước livestream, Tông Kỳ lỡ tay dùng hết gói data tốc độ cao. Khi đó đã định nạp tiền, nhưng rồi lại quên béng đi. Hôm nay vừa bật stream đã ngốn một đống lưu lượng, không có gói data thì tất nhiên mạng sẽ ngắt — không phải do mất sóng, mà là hết tiền.
Tạm không bàn đến chuyện khác, vấn đề là — lúc này cậu không có mạng, cũng chẳng thể liên lạc ai để nhờ nạp hộ. Mà không nạp tiền thì mạng cũng không thể dùng, không mạng thì không thể livestream.
Một vòng luẩn quẩn hoàn hảo.
Thế là, chuyến “thăm linh” hôm nay… chính thức bỏ đi.
Khu vực xung quanh thậm chí đến cái xe buýt cũng chẳng thấy bóng dáng. Từ chỗ thuê xe đến đây phải băng qua hơn nửa cái Giang Châu, tính ra cũng gần cả trăm tệ.
“A ——”
Tông Kỳ cảm giác như tim mình đang chảy máu, hận không thể trải chiếu ngủ ngay tại chỗ, đợi lần sau thăm linh luôn.
Cú sốc này khiến đầu óc cậu ong ong, mãi một lúc lâu mới hoàn hồn lại.
Cũng chính lúc đó, Tông Kỳ chợt phát hiện trên giao diện chính điện thoại mình xuất hiện một icon lạ hoắc.
Biểu tượng nằm tận phía dưới cùng danh sách ứng dụng — là một biểu tượng cá âm dương Thái Cực, nền đen, trên có chữ đỏ như máu, rõ ràng ghi: "Đạo diễn phim kinh dị".
Gì đây?
Tông Kỳ chắc chắn gần đây mình không có tải app nào tên vậy. Trường học cũng không giao nhiệm vụ gì liên quan.
“Chẳng lẽ lúc trước cài app gì bị dính kèm mấy phần mềm rác?”
Nghĩ vậy, cậu thuận tay nhấn mở ứng dụng.
Giao diện trắng trơn, đợi chừng ba giây sau mới hiện ra một bảng thông tin cá nhân.
【Tên đạo diễn】: Tông Kỳ
【Mã hiệu】: Q
【Cấp bậc đạo diễn】: Cấp E (chưa hoàn thành nhiệm vụ tân thủ)
【Tác phẩm tiêu biểu】: Không có
【Điểm đạo diễn】: 0
【Dưới quyền diễn viên】: 0
【Kịch bản sở hữu】: Không có
Tông Kỳ nhìn chằm chằm vào giao diện đó rất lâu.
Một cái ứng dụng không rõ nguồn gốc, vậy mà lại hiện chính xác cả tên thật lẫn chuyên ngành học của cậu?
Không lẽ đây là chiêu trò lừa đảo mới? Loại chuyên theo dõi sinh viên để gài bẫy? Phòng bên trước có đứa tốt nghiệp suýt nữa bị lừa bán thận, yêu qua mạng tưởng gặp chị gái nhẹ nhàng, ai ngờ là ông chú, cuối cùng thiếu chút nữa dâng luôn cả... quần lót.
Tông Kỳ lập tức đề cao cảnh giác, vội vàng thoát khỏi ứng dụng rồi mở phần cài đặt hệ thống để gỡ cài đặt.
Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến cậu lạnh sống lưng.
Trong danh sách ứng dụng cần gỡ, không hề có cái tên "Đạo diễn phim kinh dị".
Ngay cả biểu tượng ngoài màn hình cũng không thể bấm giữ để xóa.
“App câu cá? Phần mềm lừa đảo kiểu mới à?”
Tông Kỳ mở đi mở lại điện thoại ba lượt, lục tung cài đặt hệ thống, kết quả phát hiện cái app này như thể mọc rễ bám chắc vào máy — không thể xóa nổi.
Nghịch vài lần cũng thấy phiền, cậu dứt khoát thở dài một tiếng rồi lại nhấn vào mở ứng dụng lần nữa.
Lần này ngoài dự đoán — màn hình hiện lên một khung thông báo với dòng chữ đỏ như máu:
【Tông Kỳ tiên sinh, hoan nghênh ngài tiến vào】
【Đây là hệ thống “Đạo diễn phim kinh dị”. Tại nơi này, ngài có thể đạt được: tiền tài, danh vọng, địa vị, thậm chí là những đạo cụ kỳ bí tưởng chừng chỉ tồn tại trong truyền thuyết.】
Nhìn đến đây, Tông Kỳ lập tức nhớ lại cái quảng cáo kỳ quái mình lướt thấy lúc nãy.
“Không phải chứ... Giờ công nghệ phát triển đến mức chỉ cần lỡ tay bấm vô tin nhắn là bị ép cài app à? Ghê thật.”
Ngay lúc cậu còn đang lẩm bẩm, giao diện lại tiếp tục thay đổi:
【Rất tiếc, hệ thống kiểm tra thấy hiện tại ngài chưa mở khóa bất kỳ kịch bản phim kinh dị nào, tạm thời không thể tiến hành quay phim thông thường.】
【Vì ngài là người mới, hệ thống sẽ kích hoạt hướng dẫn tân thủ.】
【Nhiệm vụ đạo diễn tay mới: Hoàn thành một buổi quay đoản phim kinh dị ngẫu hứng không dựa trên kịch bản có sẵn.】
【Số lần quay đoản phim được thêm: 1 | Số lần còn lại: 1】
【Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ngài sẽ nhận được một lượng điểm và phần thưởng kịch bản ngẫu nhiên.】
Tông Kỳ nhìn chằm chằm vào dòng chữ “tiền tài, danh vọng”, ánh mắt hơi dừng lại một chút. Nhưng rất nhanh, cậu cực kỳ bình tĩnh... bấm tắt màn hình.
“Giỡn mặt? Đám lừa đảo này còn tra ra được mình học đạo diễn luôn cơ đấy. Nếu tôi có tiền mà làm phim thật thì còn phải chạy thăm linh livestream kiếm tiền sao? Muốn lừa cũng nên chọn người, tôi đây nghèo mà có não nha.”
Vừa mới rửa mặt xong, đang chuẩn bị rời đi, Tông Kỳ đột nhiên thấy đèn pin đặt cạnh mình chớp nháy vài lần — kiểu mờ tắt rời rạc y như mấy phim kinh dị hay chơi trò hù dọa kinh điển.
Ngay sau đó, ánh sáng tắt hẳn.
Bệnh viện tâm thần chìm trong bóng tối, chỉ còn lại duy nhất một nguồn sáng: màn hình điện thoại.
Dù ban nãy đã bấm khóa, điện thoại của Tông Kỳ vẫn sáng rực, ánh sáng mờ dịu xuyên qua bóng tối. Trên màn hình, cái app kỳ quái ấy vẫn rõ rành rành hiện ra — "Đạo diễn phim kinh dị".
Không chỉ vậy, giây tiếp theo, một bộ lọc giao diện bất ngờ bung ra từ màn hình — lơ lửng trôi thẳng đến trước mắt cậu, như một đoạn AR (thực tế ảo tăng cường).
【Một bộ phim kinh dị xuất sắc, đương nhiên không thể thiếu hiệu ứng khủng bố thị giác.】
【Chỉ số sợ hãi sẽ được dùng để đánh giá hiệu quả hù dọa. Càng cao, adrenaline của người xem càng bùng nổ.】
【Nhiệm vụ tân thủ - Mục tiêu 1: Khiến chỉ số sợ hãi vượt mốc 100 điểm.】
Ngay sau đó, giao diện lại nhảy ra thêm một dòng:
【Một bộ phim kinh dị hay, cũng không thể thiếu cốt truyện sâu sắc. Việc đi khảo sát bối cảnh là để bổ sung chiều sâu cho nội dung phim.】
【Nhiệm vụ tân thủ - Mục tiêu 2: Thăm dò bất kỳ tiểu kịch bản nào, đạt tiến độ trên 30%】
【Hiện tại ngài một nghèo hai trắng, không có điểm số để chiêu mộ diễn viên. Nhưng đừng lo—trong cuộc sống của mỗi người, bản thân luôn là diễn viên chính xuất sắc nhất.】
【Nhiệm vụ tân thủ - Mục tiêu 3: Đảm bảo số lượng diễn viên hiện có ≥ 1】
Cùng lúc phụ đề hiện lên, võng mạc của Tông Kỳ đột nhiên xuất hiện một khung viền giao diện. Nó không cản tầm nhìn, nhưng rõ ràng khiến cậu cảm thấy “ở đây đang có chữ viết.”
Khung này hiển thị ba chỉ số:
Giá trị sợ hãi: 5
Tiến độ thăm dò kịch bản 《Bệnh viện tâm thần》: 2%
Số lượng diễn viên hiện có: 1
Tông Kỳ kinh hoảng hô một tiếng:
“Mẹ nó... cái này đang hiển thị ngay trong mắt mình à?!”
Cậu lập tức đưa tay vuốt quanh hốc mắt, như thể cố xác nhận xem có phải vừa bị ảo giác hay không. Bao năm ăn học theo chủ nghĩa duy vật, đến giờ phút này đều như bốc hơi trong không khí.
Người bình thường nếu một ngày bỗng nhiên gặp hiện tượng siêu nhiên, tuyệt đối không thể giữ nổi bình tĩnh. Giờ phút này, huyết áp và nhịp tim của Tông Kỳ cùng lúc bùng nổ, lồng ngực như muốn nhảy ra khỏi cơ thể.
【Hệ thống phát hiện ngài vẫn còn nghi ngờ về “Hệ thống Đạo diễn phim kinh dị”. Vì ngài hiện tại là đạo diễn duy nhất và cũng là người mới, hệ thống sẽ tự động cung cấp giải đáp phù hợp.】
【...Đang dò quét tâm nguyện của ngài...】
【Đã xác nhận mong muốn lớn nhất hiện tại: Tiền 】
Tông Kỳ khựng lại một nhịp.
Mong muốn giản dị như thế, thật ra cũng dễ hiểu—trên người cậu hiện tại chỉ có đúng 60 đồng tiền lẻ, toàn thân không có tài sản gì đáng giá. Cái sự "khao khát tiền tài" ấy gần như viết hẳn lên mặt luôn rồi.
Nhưng chỉ vài giây sau, trên tay cậu bất ngờ hiện lên một xấp tiền giấy dày cộp, sáng bóng như mới rút từ ngân hàng.
Tông Kỳ: !!!
【Đạo diễn có thể chờ đến lúc mở tính năng quy đổi tiền tệ. Tuỳ chọn quy đổi có thể được thực hiện qua hệ thống nội bộ.】
【Sau khi đọc xong điều khoản dịch vụ không lỗi, ngài có thể xác nhận trên màn hình thiết bị di động.】
“Ồ? Tính ra còn... khá nhân tính hóa.”
Cậu nhìn tiền biến mất khỏi tay, lẩm bẩm.
Nói chưa được mấy câu, Tông Kỳ đã cảm thấy thiện cảm tăng vọt với cái hệ thống siêu nhiên kỳ quái này.
So với mấy hệ thống trong tiểu thuyết mà cứ vừa mở đầu là ép buộc ký chủ như bị trói bom, cái "hệ thống đạo diễn phim kinh dị" này khá lễ phép, có trình tự, không tự ý xâm phạm quyền cá nhân. Tông Kỳ thậm chí bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về chuyện mở ra một con đường tài lộ mới.
Sau khi xác nhận Tông Kỳ đã hoàn toàn rẽ ngoặt 180 độ về mặt tâm lý, từng dòng chữ đang lơ lửng trước mắt cũng lần lượt biến mất.
【Đã xác nhận ký chủ đồng ý tham gia. Hệ thống đạo diễn phim kinh dị – khởi động hoàn tất.】
【Đã quét định cảnh vật xung quanh đạt yêu cầu. Đang tái nhập hệ thống... Kịch bản nhỏ 《Bệnh viện Tâm Thần》 đã được giải khóa. Kích hoạt điều kiện đầy đủ, quay phim ngẫu hứng bắt đầu.】
【Thời gian quay còn lại: 24 giờ】
【Lưu ý nhẹ nhàng: Mặc dù nhiệm vụ tân thủ không khó, nhưng vẫn tồn tại xác suất tử vong 10%. Vui lòng thận trọng trong mọi hành động.】
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng ngay khoảnh khắc "bắt đầu quay phim" được kích hoạt, nhiệt độ xung quanh Tông Kỳ tụt xuống đáng kể—ngay cả ánh nắng bên ngoài cửa sổ cũng đột nhiên trở nên... xa cách.
"Shhh...”
Cậu rùng mình nhìn chằm chằm dòng chữ "tử vong 10%", cảm giác hưng phấn ban nãy bị dội một gáo nước lạnh.
Trên đời này không có bánh bao miễn phí. Những thứ liên quan đến hệ thống siêu nhiên, vừa dính tới là đã gắn liền với sinh tử, chả có gì là lời hay dễ ăn cả.
“Nếu đã bị hệ thống buộc lên thuyền, thì cũng không có mũi tên quay đầu nữa.”
Tông Kỳ siết chặt nắm đấm, hít một hơi thật sâu, cố gắng tự cổ vũ mình.
“Bắt đầu làm thôi. Cùng lắm thì... xem như một dạng livestream du lịch tâm linh phiên bản upgrade.”
____
“Cái hướng dẫn tân thủ này trừ mấy dòng phụ đề ra thì gần như... chẳng có tí manh mối nào hữu dụng.”
“Giá trị sợ hãi phải tăng bằng cách nào? Thăm dò kịch bản phải làm gì? Mọi thứ đều mơ hồ như thể mình là đạo diễn... mà không có cả kịch bản.”
Hiện tại, trên người cậu chỉ có đúng một cái áo thun tay ngắn mỏng như giấy, lộ ra cánh tay trần nổi cả da gà, vừa lạnh vừa run.
Và ngay lúc ấy—từ sâu trong nhà vệ sinh yên tĩnh, bất ngờ vang lên một âm thanh.