Tông Kỳ không rõ mình đã bước vào khu nào của tòa nhà cũ nát này, chỉ biết dưới chân vang lên những tiếng "kéo kẹt" trầm đục, như thể thứ gì đó đang bị lôi đi trong bóng tối.
Ngay lúc cậu đang quan sát khu vực đầu tiên của tầng này, một bóng đen vụt lướt qua trước ống kính camera. Không ít người đang ngồi dán mắt vào màn hình lập tức hét toáng lên vì hoảng hốt.
“Cái bóng nào cơ?”
Thấy được làn đạn, Tông Kỳ lập tức tỏ vẻ hứng thú, hỏi lại một câu rồi giơ đèn pin lên, chỉ hướng theo lời khán giả và rảo bước đi tới.
Tông Kỳ là một đạo diễn chuyên nghiệp.
Nghe thì oai đấy, nhưng thực ra cái “chuyên nghiệp” này là kiểu đạo diễn toàn năng từ trường dạy nghề, thuộc dạng cái gì cũng phải học một chút: từ đạo diễn, biểu diễn, quay phim, biên kịch cho tới sản xuất… cứ liên quan đến điện ảnh là phải dính tay vô. Kết quả là lên sóng trực tiếp, tài năng của cậu cũng chỉ đành trưng dụng trong việc... lia máy quay.
Ánh đèn pin quét qua hai bên hành lang, chiếu lên những cánh cửa sắt cũ kỹ. Trên đó, lờ mờ hiện lên các dấu vết đen sì trông đến rợn người.
Màn hình hiện ra hình ảnh rùng rợn khiến người xem thót tim, vậy mà Tông Kỳ — thủ phạm chính — lại mặt không đổi sắc, tiếp tục giảng giải như không có chuyện gì.
“Đây vốn là các phòng bệnh của bệnh viện tâm thần. Ngoài cửa còn được khóa gia cố cẩn thận. Còn mấy dấu vết đen đen kia ấy hả, có khả năng là vết máu do các bệnh nhân không kịp chạy thoát trong vụ cháy năm đó, dùng móng tay cào ra... À mà, không phải. Phá án rồi — là chuột.”
Một con chuột cống to béo từ sau đống tro bụi lù lù bò ra. Ánh đèn vừa lia tới, nó đã hoảng hốt giẫm chân sau rồi phóng vọt vào bóng tối.
Khán giả còn chưa kịp hoàn hồn: “......”
Khoan đã, cậu cũng bình tĩnh quá rồi đấy!!!
Cuộc thám hiểm linh dị tiếp theo cũng chẳng có gì đặc biệt, chủ yếu là làn đạn tự dọa chính mình là chính.
Tông Kỳ đi qua các phòng bệnh, rẽ vào nhà ăn, rồi còn lên tận tầng ba — nơi từng bị lửa thiêu rụi nặng nề nhất — để nhìn quanh một vòng. Chỗ nào cũng tò mò sờ mó, khiến làn đạn bên dưới kêu la om sòm vì sợ.
“Nơi này thật ra cũng chỉ có vẻ ngoài là đáng sợ thôi, chứ thực tế thì chẳng có gì cả. Nghe lời các bạn, giờ đi theo dấu vết hồi nãy trên sàn xem thử nào.”
Đi một vòng quanh, Tông Kỳ cảm thấy lần ghé thăm này hơi thiếu kích thích. Thế là cậu nghe theo lời đề xuất háo hức của người xem, quyết định quay lại tầng một thêm một lần nữa.
Trên nền đất vẫn còn những dấu vết để lại từ lần trước.
Dấu chân kéo dài từ cửa chính, hướng thẳng về phía sâu bên trong tầng một, cuối cùng rẽ vào khu nhà vệ sinh.
Tông Kỳ giơ đèn pin lên soi kỹ, phát hiện trước cửa WC, cách một đoạn không xa, có vài dấu chân rải rác. Những dấu chân này trông vẫn còn khá rõ, nhưng phủ một lớp bụi mỏng — vừa nhìn là biết đã để lại từ lâu, chắc cũng đã từ đầu năm.
“Nếu vết chân dẫn vào nhà vệ sinh, vậy thì...”
Cậu còn đang suy đoán, thì đột nhiên điện thoại vang lên hai tiếng “leng keng” thanh thúy.
Âm báo tin nhắn.
Tông Kỳ nhíu mày. Chỉ một giây sau, giọng đọc tự động vang lên, xen lẫn sự hào hứng:
【Tưởng đạo diễn cũng đủ gan dạ để mê phim kinh dị hả~】
【Chúc mừng! Bạn đã được hệ thống công nhận là “Đạo diễn phim kinh dị – Nhà khám phá nội tâm”! Bạn đã chính thức ký tên vào diễn đàn phát triển tiềm năng, được đánh giá có tố chất thẩm mỹ và phù hợp với các tác phẩm thể loại rùng rợn. Hãy bắt đầu xây dựng đế chế điện ảnh của riêng bạn ngay hôm nay!】
Nhìn thấy tin nhắn, trong lòng Tông Kỳ lập tức dâng lên cảm giác chẳng lành.
Quả nhiên — chỉ mới giây trước còn đang livestream mượt mà, nháy mắt đã chuyển sang một màn hình đen thui. Biểu tượng "đã ngắt kết nối" hiện lên chớp nháy liên tục.
Chiếc điện thoại này vốn là dòng chuyên dụng cho phát sóng trực tiếp, cấu hình mạnh, chức năng cũng không tệ. Nhưng tiếc là có một khuyết điểm cố hữu: chỉ cần có tin nhắn hay cuộc gọi đến thì tín hiệu sẽ bị nhiễu. Thậm chí còn bị ngắt kết nối hoàn toàn trong vài phút — chuyện đã từng xảy ra không ít lần.
Một lỗi vặt như vậy, Tông Kỳ xưa nay vốn luôn đề phòng kỹ lưỡng. Trước khi livestream, anh đã tắt toàn bộ thông báo và khóa tất cả ứng dụng nền.
Vậy mà cái mớ quảng cáo rác này vẫn chen vào được? Còn dám giả dạng lời khen “chuyên nghiệp” nữa chứ!
“Thời đại dữ liệu lớn mà... riêng tư chỉ là chuyện viển vông thôi.”
Tông Kỳ thở dài một hơi, ngắt luôn giọng đọc tin nhắn còn dang dở, dứt khoát ấn nút xóa thông báo vừa nhận.
“Cụp.”
Tin nhắn bị anh dứt khoát ném vào "thùng rác".
Lượng người xem vốn đã không nhiều, lại còn bị ngắt kết nối ngay đúng lúc cao trào — Tông Kỳ gần như có thể tưởng tượng ra cảnh lát nữa, khi vào hậu trường livestream, sẽ thấy thông báo “tụt fan” hiển thị lạnh lùng thế nào.
“Haizz…”
Tông Kỳ hơi ủ rũ, giữ chặt nút nguồn rồi tắt máy. Cậu cầm đèn pin, bước qua phòng bên cạnh, dự định lát nữa trở lại sẽ bật lên livestream tiếp.
Nhưng điều mà Tông Kỳ không hề biết là — ngay trong túi quần anh, màn hình điện thoại không hề có ai chạm vào, đột nhiên sáng lên không báo trước.
【Không phát hiện nguy cơ tiềm ẩn. Đang khởi động điều khoản phục vụ. Tiểu trình tự “Đạo diễn phim kinh dị” bắt đầu tự động cài đặt…】
Lần này, thứ hiện ra trên màn hình không còn là thông báo đơn thuần.
Một vòng tròn đỏ rực như máu hiện lên trên giao diện khóa màn hình. Giữa màn hình, hai luồng sáng đen trắng xoáy lại thành hình âm dương, hợp thành một biểu tượng Thái Cực đang xoay chuyển chậm rãi, phát ra ánh sáng kỳ dị mơ hồ.
【1%... 10%... 53%... 78%... 91%... 100%】
【Tiểu trình tự đã tự động cài đặt hoàn tất trên thiết bị của bạn】
【Sau khi khởi động lại, bạn sẽ là người duy nhất có được “Tư cách đạo diễn”. Hoan nghênh bạn tiến vào thế giới điện ảnh của riêng mình.】
Gần như cùng thời điểm đó, vô số thiết bị khác trên khắp thế giới cũng đồng loạt nhận được thông báo:
【Tất cả diễn viên xin chú ý: Đạo diễn “Q” đã vào vị trí】
Điểm khác biệt duy nhất — trên những thiết bị khác, tên trình tự hiển thị là: “Diễn viên phim kinh dị”.
Chỉ duy nhất một thiết bị — là của Tông Kỳ — hiện dòng chữ: “Đạo diễn phim kinh dị”.
Cách xa nơi đó hàng vạn dặm, trong một căn phòng trắng tinh, nét cọ đột nhiên kéo một đường xanh biển lên bức tranh đang vẽ dang dở.
Một người đàn ông ngẩng đầu lên, sau cặp kính không độ là đôi mắt mang ánh xám mơ hồ, phản chiếu ánh sáng nhạt từ thuốc màu trên đầu bút. Ánh mắt hắn lạnh lùng, yên tĩnh đến mức như không tồn tại cảm xúc.
Ánh nắng vàng nhạt chiếu xiên qua cửa sổ sát đất, lặng lẽ rọi vào góc sâu nhất của phòng vẽ.
—— Có người, đã nhanh hơn hắn một bước, giành lấy tư cách “Đạo diễn” duy nhất.