Thời gian sau, từ ngày không tìm thấy cô, anh như người mất hồn cả ngày thơ thẩn uống rượu, hút thuốc chỉ mong trong cơn say có thể đưa cô trở về, mong có thể tê liệt nỗi đau khi mất cô. Cả ngày chẳng buồn làm gì trông anh tiều tụy đi hẳn.

Trong lần tình cờ xuống phố ôn lại kỉ niệm cũ, đi đến nơi chỉ có cô và anh. Anh nhớ cô lúc nào cũng nói yêu anh... Nhưng lần nào anh cũng lạnh nhạt đáp lại cho qua chuyện.

Anh lại vô tình bắt gặp hình bóng quen thuộc – dáng người gầy hơn, tóc dài hơn, nhưng cách cô đứng trước quán sách nhỏ... anh không thể nhầm.

Anh định bước tới, nhưng rồi dừng lại.

Lần đầu tiên, anh sợ.

Sợ rằng cô sẽ quay lại nhìn anh bằng ánh mắt lạ lẫm, như thể... chưa từng quen biết.

 

Lần đầu tiên trong đời, Thiên Duy đứng sau lưng cô mà không dám gọi.

Không phải vì tự trọng. Mà vì anh sợ… nếu cô quay lại, ánh mắt sẽ không còn là “Lâm Thu của anh” nữa.

Cô đang chọn sách, ánh mắt lướt nhẹ trên những cái tựa, ngón tay thon dài khựng lại trên một quyển: Từ bỏ một người, không có nghĩa là không yêu nữa, mà là biết bản thân xứng đáng bình yên hơn.

Anh mỉm cười, nhưng nụ cười đó méo mó đến đau lòng.

Đây là Lâm Thu của bây giờ – không còn là cô gái từng khóc nấc trong vòng tay anh mỗi lần cãi vã. Cô của bây giờ, trưởng thành rồi… cũng xa rồi.

Một cơn gió thổi qua, tóc cô bay nhẹ.

Thiên Duy bước lên một bước. Rồi lại lùi một bước.

Sau lưng anh, một Bác lớn tuổi gọi khẽ:

“Cháu quen cô gái ấy à ?”

Anh trả lời:

 “ Vâng ạ” 

 Lại hỏi: “ Cô ấy hay đến đây lắm ạ?”

Bác lớn tuổi: “ Đúng vậy tuần nào cũng đến và đến cùng với một người đàn ông trẻ dáng dấp trông giống cậu đấy.”

Nói rồi Bác rời đi để lại anh đứng đó như nghe được tiếng sét giữa trời quan. 

Tim anh như bị ai bóp chặt lại siết chặt lấy gần như khiến anh hô hấp một cách khó khăn— anh cắn chặt môi dưới đau khổ nói không thành lời.

Nhìn chằm chằm cô một lúc rồi khó khăn rời đi.

___

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé🤍

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play