Lâm Thu không quay đầu.
Cô cảm nhận được ánh mắt phía sau lưng – như có, như không – nhưng cô không quay đầu lại.
Bởi cô biết, chỉ cần xoay người, mọi cố gắng để quên sẽ hóa công cốc.
Cô sẽ không còn là Lâm Thu của hôm nay nữa.
Cô sẽ lại là cô gái nhỏ từng bước theo anh bằng đôi chân rướm máu, từng nghĩ rằng chỉ cần yêu là đủ.
Nhưng không. Đó không còn là ngày hôm đó nữa.
Thiên Duy đứng lặng nhìn bóng dáng ấy lê từng bước chân nặng nề rời đi, như thể đang nhìn cả thanh xuân mình tan biến theo một chiều gió.
Tim anh như bị khoét sâu một lỗ, đau đớn như thể ai đang cắt rời từng mảnh.
Lần đầu tiên, trái tim anh đau đến nghẹn.
Chỉ biết đứng đó, nhìn cô. Không níu kéo. Không gọi tên.
Bởi vì anh biết…
Cô quay lưng không phải vì giận, mà vì đã chọn cho mình một đời – một đời không còn anh.
Một đời mà trong cô, không có Thiên Duy.
Nhưng trong ký ức của anh, vẫn còn nguyên một Lâm Thu rực rỡ, một nụ cười nghiêng cả nắng chiều.
Anh lại chợt nhớ đến cô gái nhỏ ngày xưa, miệng luôn líu ríu nói yêu anh.
Càng nhớ, anh lại càng thêm chán ghét chính mình.
Bởi chính anh – là người đã tự tay đẩy cô ra khỏi cuộc đời mình.
Lâm Thu ngày càng cứng cỏi…
Là nhờ vào sự vô tình mà anh đã ban cho cô đấy thôi.
Anh tự nhủ…
Lâm Thu của anh ngày nào đã không còn là cô gái đứng sau khung cửa sổ dưới trời mưa hối hả, luôn chờ anh ôm từ phía sau rồi quay lại cười dịu dàng nữa rồi.
Anh vò đầu bứt tai, suy nghĩ đến phát điên.
Bởi vì anh biết… mình thật sự rất đáng c.h.ế.t.
Đã từng có một tình yêu tràn ngập ánh sáng ban mai hiện hữu ngay trước mắt, vậy mà anh lại không biết trân trọng.
____
Chúc mọi người một ngày vui vẻ 🤍