Ngày đó, có một Lâm Thu yêu anh ngây dại, cô chỉ cần yêu là đủ.
Thiết nghĩ chỉ cần bên anh, dù là cái bóng, cô cũng thấy mãn nguyện.
Cô từng nói yêu anh vô số lần nhưng đáp lại, anh chỉ nói: “Bên cạnh tôi, em sẽ không thiệt thòi.”
Cô cũng đã từng nghĩ chỉ cần lặng lẽ bên cạnh anh như vậy đến cuối đời cô cũng cam tâm.
Nhưng cô đã sai rồi. Cô không hề có những cảm xúc như mình từng nghĩ.
Trong một lần tình cờ, cô dạo phố cho khuây khỏa. Phố xá nhộn nhịp, đông vui, khu phố được thắp đèn sáng như ban ngày. Cô cảm giác lòng cũng nhẹ đi một chút. Ai ai cũng có đôi có cặp, tay nắm tay, cười nói rôm rả.
Bất ngờ thay, cô trông thấy hình ảnh mà có nghĩ cũng chưa từng dám tưởng tượng. Là hình ảnh anh, che ô, tay trong tay cùng một người con gái khác. Lúc ấy anh đang cười, nụ cười nhẹ nhàng, nhưng lại tàn nhẫn xé nát cõi lòng cô. Đau lòng hơn hết, vì nụ cười đó... chưa bao giờ thuộc về cô.
Về đến nhà, lòng nặng trĩu, cô bật ra câu hỏi:
“Cô ấy là người anh yêu à? Thiên Duy?”
Anh không nóng không lạnh đáp:
“Em không cần phải biết.”
Rồi như đùa như thật hỏi lại:
“Em ghen à?”
Cô chỉ cười lạnh nhạt:
“Không. Em không như vậy nữa.”
Ngày hôm sau, cô quyết tâm rời đi. Lặng lẽ, không ồn ào, không làm loạn, không cãi vã.
Ngay khi bước ra khỏi cửa, cô vô thức nhìn lại căn nhà mà cô và anh đã chung sống nhiều năm, cố gắng khắc ghi hình ảnh cuối cùng ấy trong tâm trí. Bàn chân chậm rãi bước đến vườn hoa mà cô từng chăm sóc suốt bao năm qua. Cảnh vật xung quanh ngôi biệt thự như muốn níu giữ đôi chân cô lại. Hoa vẫn nở, nhưng cảnh vật này càng nhìn lại càng thấy lạ lẫm. Cảm tưởng như tất cả những thứ ở nơi đây... chưa bao giờ thuộc về cô.