Ngay khi, tỉnh dậy anh chẳng thấy cô đâu nghĩ rằng cô cũng chỉ giận dỗi thôi nhưng rạo bước xung quanh ngôi ngôi biệt thư rộng lớn cũng chẳng thấy hình bóng cô. Trở về phòng thấy quần áo cô không còn nữa, nhìn lại thì thấy bức thư cô viết ngay ngắn trên bàn 

 

“Thiên Duy, em không muốn yêu anh nữa. Anh từng là lẽ sống, từng là thanh xuân của em… nhưng giờ thì không còn nữa rồi. Nếu có kiếp sau, đừng gặp nhau nữa… có được không?

Còn kiếp này, em không muốn anh vì em mà bị ràng buộc, rồi lại không thể quang minh chính đại yêu cô ấy.

Hãy chăm sóc bản thân cho thật tốt. Còn nữa... cả đời này, chúng ta không cần gặp lại nhau đâu.”

 

Đôi mắt anh thơ thẩn nhìn chằm chằm bức thư trong tay, ánh mắt nhìn xa xăm trong căn phòng trống vắng lạnh lẽo. Anh giữ lại một tia hy vọng cuối cùng của bản thân rằng cô sẽ trở về.

 

Anh mơ hồ đứng giũa căn phòng bởi nhiều suy nghĩ bủa vây. Cô vì chút chuyện cỏn con đó mà nỗi giận với anh?

 

Lòng anh không mấy vui vẻ mà nghĩ đến chuyện cô rời đi. Anh nghĩ muốn thì cô cứ đi thiếu cô anh không c.h.ế.t được.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play