Kể từ ngày cô rời đi, từng ngày trôi qua anh sống trong nỗi nhớ cô đến tuyệt vọng. Vừa tan ca, anh trở về căn nhà trống trải, nặng nề ngồi phịch xuống sofa, tay gác lên trán, chìm trong những hồi ức.
Anh nhớ dáng hình cô tất bật trong bếp, chuẩn bị bữa tối tươm tất chỉ để chờ anh về. Nhưng anh khi ấy, nếu tâm trạng không tốt thì chỉ liếc qua mâm cơm rồi lạnh lùng bước thẳng lên lầu, bỏ mặc cô ngồi lại một mình.
Cô chẳng than trách, chỉ lặng lẽ ăn hết bữa ăn thịnh soạn mà bản thân dày công chuẩn bị.
Anh nhớ cả hình ảnh cô cẩn thận cắm từng cành hoa, nhẹ nhàng đặt vào phòng làm việc của anh. Nhớ nụ cười dịu dàng cô dành cho lũ trẻ hàng xóm khi thấy chúng nô đùa ngoài sân.
Bất giác, anh bật cười — nhưng nụ cười đó chỉ như một lời nhắc nhở rằng, anh chưa từng thực sự muốn cô rời xa mình.
Anh chồm dậy, lục tung ngăn kéo tìm bao thuốc, hy vọng khói thuốc có thể xoa dịu phần nào nỗi nhớ đang giày vò. Nhưng vừa chạm tay vào, anh chợt khựng lại. Cô từng không thích anh hút thuốc. Đã không biết bao lần cô cố giấu nhẹm những bao thuốc của anh, mong anh bỏ được thói quen ấy.
Giờ đây, cô không còn nữa. Một điếu thuốc, cô cũng chẳng thể ngăn. Anh tiếp tục tìm kiếm, lần lượt lục qua từng ngóc ngách trong nhà, rồi cuối cùng cũng tìm thấy một bao thuốc cũ.
Nhưng khi vừa định lấy ra, ánh mắt anh lướt qua một tờ giấy lẫn trong đống đồ cũ. Anh xoay người, cẩn thận cầm lên xem. Là giấy khám thai... của Lâm Thu.
Tay anh khựng lại, cả thế giới như sụp đổ trong phút chốc. Hơi thở anh nghẹn lại.
Từ ngày đó, anh gần như điên dại, lật tung cả thành phố chỉ để tìm một người — người thương duy nhất trong đời anh.
Nhưng... cô đã biến mất, như chưa từng tồn tại.