Hình ảnh cô gái ấy cùng anh cứ hiện mãi trong tâm trí cô.

Lần này, khi cô đi không giận dỗi, không làm loạn.

Chỉ đơn giản là cô cắt hết liên lạc, lặng lẽ rời đi. Thuê một căn nhà nhỏ ở một thị trấn ven biển, sống cuộc đời đơn giản đến mức trống trải. Mỗi ngày, cô pha một ấm trà, đọc vài trang sách, nhìn sóng vỗ bờ và tự nhủ: “Không có anh, mình vẫn sống được.”

Chỉ là… sống, không có nghĩa là sống trọn vẹn.

Sắc trời sắp lập đông gió biển ngày càng lạnh hơn.

Lâm Thu ho mãi không dứt, ôm ngực co mình trong chăn, lồng ngực nhức nhối như chưa bao giờ lành hẳn… kể từ ngày mất đi đứa trẻ.

Còn Thiên Duy, vẫn là tổng giám đốc cao cao tại thượng. Nhưng bên trong anh, mọi thứ đã xáo trộn. Mảnh giấy cô để lại vẫn luôn nằm trong ví — dòng chữ “Cả đời này chúng ta không cần gặp lại nhau đâu” như một cái tát thẳng vào năm tháng anh từng nghĩ mình có thể kiểm soát được tất cả… kể cả trái tim cô.

Ngắm nhìn mặt biển yên ả, cô chỉ tự hỏi… đến bao giờ mình mới có thể xoá nhoà được hình bóng người đã làm trái tim mình đau đến thế?

Cửa sổ phòng mở — gió biển lạnh lùa vào từng cơn, như muốn nhắc cô rằng mùa đông đang thật sự về rồi…

Ngồi một mình cùng nỗi phiền muộn bủa vây lấy thân. Cô chợt suy nghĩ gì đó rồi choàng áo khoác len mở cửa đi ra ngoài.

Cô muốn ra ngoài hít thở bầu không khí lạnh trong lành, cô muốn rời khỏi căn phòng trống trải ấy, đáp lại cô chỉ thấy bầu trời ngày càng âm u — gió thổi ngày càng lạnh, như tâm trạng ngổn ngang của cô bây giờ.

Cô đứng đó mặc cho gió thổi đến lạnh người.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play