Tuy rằng Chung Hủ không sợ chết, nhưng điều đó không có nghĩa là cô muốn chết oan dưới tay một kẻ tâm thần.

Lục Hành Tắc đưa bàn tay thon dài vào hộp, lấy ra một con dao sắc bén.

Khi lưỡi dao sắp chạm đến ngực Chung Hủ, cô nhân cơ hội lăn một vòng trên đất, loạng choạng đứng dậy.

Lục Hành Tắc có chút bất ngờ trước phản ứng của cô, nhíu mày trầm giọng nói: “Chẳng lẽ sức mạnh của em đã thức tỉnh?”

Sức mạnh gì cơ? Chung Hủ thấy những lời anh ta nói thật khó hiểu.

Trong thế giới thực, Chung Hủ không có nhà, luôn lang bạt đây đó, sau này nhờ thời thế mà trở thành blogger du lịch, kiếm chút tiền sống qua ngày.

So với thành phố, cô thích khám phá núi non hoang dã hơn, tất nhiên mức độ an toàn cũng thấp hơn rất nhiều, để đảm bảo không bị chết oan ngoài hoang dã vì con người, cô cũng đã học qua vài chiêu phòng thân.

Cái gọi là sức mạnh thức tỉnh nghe sặc mùi trung nhị này có lẽ là đến từ thiết lập trong game.

Chung Hủ nhanh chóng xâu chuỗi mọi chuyện lại.

Không sai, Lục Hành Tắc và Mẫn Tinh Đồ đều đang tìm cách cửa đổ cô, nhưng mục đích là để có được thứ gọi là “sức mạnh”.

Chỉ là, không rõ vì lý do gì, Mẫn Tinh Đồ cùng lắm là giống một tên biến thái điên cuồng, còn Lục Hành Tắc lại định trở thành sát nhân tâm thần.

“Anh muốn có sức mạnh, tôi có thể cho anh, nhưng không phải bây giờ.’

Vừa gặp tai nạn xe, Chung Hủ rất tỉnh táo, biết mình không nên đối đầu trực diện với Lục Hành Tắc.

“Sức mạnh chỉ đạt hiệu quả tối đa khi chủ động hiến tế.”

Lục Hành Tắc tỏ vẻ đồng tình: “Chuyện đó tôi biết… Nhưng chẳng lẽ, bây giờ em vẫn chưa sẵn lòng hiến tế sao? Tôi có thể cưới em, chờ em chết, tôi sẽ tổ chức tang lễ long trọng nhất cả thành phố cho em. Tôi sẽ không chôn em dưới đất, mà để em vĩnh viễn nằm trong phòng cưới của chúng ta, mỗi ngày tôi đều hôn em.”

Dù gan có lớn đến mấy thì Chung Hủ cũng bị những lời này làm cho phát hoảng.

Nếu lúc này trong tay có một con dao, cô cũng muốn làm một kẻ sát nhân tâm thần một lần, chôn tên điên này xuống dưới đất.

“Tôi đã nhìn thấy tương lai của chúng ta, em khi ấy rất hạnh phúc.” Kẻ tâm thần này vẫn đang đắm chìm trong tưởng tượng.

Chung Hủ lập tức bắt được điểm mấu chốt: “Anh thấy tương lai của chúng ta ở đâu?”

Lục Hành Tắc dừng lại, không định trả lời mà chỉ hỏi lại: “Tiểu Luyến, em sẽ hiến tế đúng không?”

“Tôi không muốn.” Chung Hủ dứt khoát trả lời.

Lục Hành Tắc như bị sốc: “Không thể nào! Rõ ràng trong tương lai em sẽ nói yêu tôi, tự nguyện hiến dâng sức mạnh, chúng ta sẽ là một đôi tình nhân ngọt ngào, dù sinh tử cách biệt.”

“Đồ điên.” Chung Hủ không mắng không chịu được.

Lục Hành Tắc hỏi: “Tiểu Luyến, vậy khi nào em mới chịu hiến tế cho tôi?”

“Chờ tôi lành vết thương đã…” Chung Hủ muốn tìm cơ hội thoát thân. “Tôi sẽ suy nghĩ lại.”

“Vậy tôi sẽ đưa em đến bệnh viện ngay bây giờ.” Lục Hành Tắc lập tức tiến lại.

Vừa nghe đến bệnh viện, Chung Hủ tỉnh táo hơn bao giờ hết, tuyệt đối không thể đến bệnh viện, nơi đó thiết bị đầy đủ, trong cái thế giới không có luật pháp này, nói không chừng tên điên này sẽ đưa cô lên bàn mổ, trực tiếp tiễn cô xuống mồ luôn ấy chứ.

“Không cần. Anh đứng yên đó, tôi có sức mạnh, tự chữa được.”

Cô lùi lại đến bên một chiếc xe ba bánh.

【Phương tiện · Xe ba bánh.】

Chiếc xe ba bánh của ông lão thu mua ve chai, công cụ kiếm sống quan trọng của ông. Lái nó có thể đến một địa điểm có phế liệu, đúng là bảo vật ngành thu phế phẩm!

Chung Hủ đang bị thương cũng không còn sức mà quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp đạp xe.

Một tia sáng trắng lóe lên, chỉ trong chớp mắt, cô đã rời khỏi hiện trường vụ tai nạn, đến một nơi khác.

Mùi trái cây thơm lừng xộc thẳng vào mũi. Khi ánh sáng tan đi, cô thấy rõ xe ba bánh của mình đang đứng trước một tiệm trái cây, ông chủ đang dọn hàng vào trong chuẩn bị đóng cửa.

“Tiểu Định, người thu ve chai đến rồi, cháu mang thùng giấy ra bán đi.”

Chung Hủ: “…”

Còn chưa kịp trốn, thì từ trong cửa hàng đã có một thiếu niên ôm thùng giấy đi ra.

Cậu ta cười dịu dàng: “Chào chị, đây là thùng giấy chúng tôi muốn bán lại.”

Nhìn thấy người ngồi trên xe ba bánh, cậu ta thoáng sững người rồi vui mừng gọi: “Tiểu Luyến!”

Ủa alooo?

【Thông báo hệ thống: Gặp gỡ nam chính Chử Định, độ thân mật hiện tại: 0%】

“Tôi đang làm thêm ở tiệm trái cây này. Không ngờ Tiểu Luyến cũng làm thêm đấy. Nhìn em yếu đuối vậy mà lại chăm chỉ ghê.” Chử Định quan tâm nói, “Thu gom ve chai vất vả lắm đúng không?”

Chung Hủ: “…”

Không vất vả, chỉ là số khổ.

“Tiểu Định, là bạn học của cháu à?” Ông chủ ngẩng lên hỏi.

“Tiểu Luyến là hàng xóm hồi tiểu học của cháu, hai đứa lớn lên cùng nhau, bây giờ lại học chung trường. Nhưng cháu lớn hơn em ấy một khóa, là đàn anh của em ấy.”

“Ha ha.” Ông chủ cười sảng khoái, “Hóa ra là thanh mai trúc mã, tình cảm thật đẹp! Tiệm đóng cửa rồi, hai đứa cứ trò chuyện đi, chú về trước nhé.”

Sau khi ông chủ rời đi, Sở Định lấy từ trong tiệm một quả táo đưa cho cô: “Ngọt lắm đấy.”

Chung Hủ còn chưa nắm bắt được thiết lập của nhân vật này, chậm rãi nhận lấy quả táo nhưng không ăn.

Chử Định tiếp tục quan tâm: “Em trông mệt mỏi quá… Khoan, trên cổ em là gì thế?”

Cậu ta vừa định đưa tay ra, Chung Hủ đã lập tức né tránh, khiến động tác của cậu ta cũng dừng lại.

Chung Hủ sờ sờ lên cổ, thấy cả tay dính đầy máu, chắc là do tai nạn xe trước đó.

Nếu ở thế giới thực, cô đã phải đi cấp cứu rồi.

Nhưng game này là thể loại otome, yêu đương là chính nên mức độ thương tích đã giảm nhẹ, ngoài chảy chút máu với hơi choáng thì tạm thời cô vẫn chịu đựng được.

Chử Định tỏ ra vừa sợ vừa giận, nhất quyết muốn đưa cô đi bệnh viện, còn nói là phải báo cảnh sát.

“Không sao, lúc nhặt chai nhựa bên vệ đường không may bị ngã thôi.”

Chung Hủ bịa đại một lý do, Chử Định không phản bác được.

“Vậy sau này, để anh nhặt chai giúp em.” Chử Định lo lắng, “Dù sao cũng phải mau chóng xử lý vết thương, tránh nhiễm trùng. Em đứng đây chờ anh, anh đi mua thuốc… Hiệu thuốc ngay bên cạnh, anh sẽ quay lại ngay!”

Cậu ta dặn đi dặn lại, còn ngoái đầu nhìn mãi không thôi.

Nhưng cậu ta vừa khuất bóng sau hiệu thuốc, Chung Hủ đã lập tức quay đầu bỏ đi.

Xét thấy hai ông anh trước đều là biến thái, ông anh thứ ba này lại biểu hiện như người bình thường, cô hoàn toàn không tin.

*

Ngày hôm sau vừa đến trường, Chung Hủ đã gặp Chử Định trước cửa lớp.

Cậu ta rõ ràng là đang đợi cô, thấy cô thì thở phào nhẹ nhõm, đưa túi thuốc cho cô: “Em không sao là tốt rồi… Nhớ xử lý vết thương đấy, nhiễm trùng thì nguy.”

Từ đầu tới cuối cậu ta không hề hỏi tại sao đêm qua cô lại bỏ đi, đưa thuốc xong liền tạm biệt, rất lịch sự.

Sự xuất hiện của Chử Định khiến các nữ sinh cùng lớp xôn xao, ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

“Tiểu Luyến, hóa ra cậu quen đàn anh Chử à! Ghen tị quá đi mất! Dù gia cảnh anh ấy cũng bình thường thôi nhưng học siêu giỏi, lại còn đẹp trai, tính tình thì siêu cấp dịu dàng… Nếu có thể làm bạn gái của đàn anh Chử thì tốt quá.”

“Tiểu Luyến, sao cậu quen được đàn anh Chử vậy? Mình cũng muốn quen!”

Chung Hủ lạnh nhạt đáp: “Quen lúc đi thu gom ve chai thôi. Các cậu cũng biết anh ấy thường đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt nên sau này có chai nhựa hay thùng giấy gì đó thì có thể đưa cho đàn anh Chử.”

“… Cũng có lý.”

Hôm sau, Chung Hủ nhận được tin nhắn của Chử Định: Tiểu Luyến, gần đây anh nhận được rất nhiều chai nhựa, nghe nói là nhờ em giúp. Thật ra anh không thiếu thốn đến thế… Nhưng vẫn cảm ơn em. Tối nay anh mời em ăn tối nhé, quán bún xào gần trường, không gặp không về.

Chung Hủ bắt đầu suy nghĩ có nên ngủ lại trường không.

Tan học, cô bắt đầu khám phá map trường học, tính kiếm chút đạo cụ có ích để có thể ứng đối với cứ tình huống nào.

【Phấn viết của  giáo viên.】

Viên phấn kỳ diệu mang sức mạnh của thầy cô, ném phát nào chuẩn phát đấy, khiến người bị ném trúng mất mặt! Ai bị viên phấn này ném trúng sẽ bị choáng trong vòng 10 giây. (Bạn có thể tận dụng 10 giây đó để làm vài chuyện “khó nói” đấy nhé!)

【Kính bị mất.】

 Là chiếc kính bị mất của Tiểu Minh! Tiểu Minh là một cậu bé ham học và thích tìm tòi. Đeo kính này bạn có thể nhìn thấy những gì xảy ra trong mười phút trước! Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, hãy dùng nó để tìm hiểu đối phương và bước vào thế giới nội tâm của họ nhé ~.

【Chuông báo tình yêu.】

Chiếc đồng hồ báo thức màu hồng chứa đựng mưu kế tình yêu, khi chuông reo, bất kỳ ai trong phạm vi ba mét xung quanh đều sẽ xem bạn là người yêu ngọt ngào duy nhất của họ! (Lưu ý: Hãy đảm bảo trong bán kính ba mét chỉ có bạn và người mình thích, nếu không có thể xảy ra sự cố ngoài ý muốn và tiềm ẩn nguy hiểm.)

Chung Hủ theo bản năng định ném cái chuông sến súa này vào thùng rác.

Nhưng nghĩ lại số đạo cụ ít tới đáng thương, cô đành phải giữ lại —— Biết đâu lại có thể dùng để mê hoặc kẻ địch vào thời khắc nguy hiểm.

Sau khi quét bản đồ xong, Chung Hự liền tìm một góc yên tĩnh trong lớp học ở trường an ổn qua đêm, chớp mắt đã sang ngày hôm sau.

Ánh nắng sớm rọi vào lớp học, mọi thứ thật yên bình…

Chung Hủ đang định vươn vai thì thấy một thiếu niên đứng ngoài cửa, đang nhìn chăm chú, chính là Chử Định với nụ cười dịu dàng.

Cậu ta quơ quơ túi giữ nhiệt trong tay: “Tối qua không ăn cùng nhau được, vậy chúng ta cùng ăn sáng nhé. Bây giờ vẫn còn sớm, mình ăn trong lớp cũng được.”

Trong ba ông anh, người mà Chung Hủ kiêng dè nhất chính là Chử Định. Hành vi và trạng thái của cậu ta tuy bình thường nhưng lại toát ra cảm giác rất kỳ lạ. Dù cô cư xử thế nào, cậu ta cũng chẳng bận tâm, không truy hỏi, dễ dàng tha thứ và vẫn luôn chu đáo.

Như thể rất thích Tiểu Luyến?

Không.

Đến giờ phút này, độ thân mật của cậu ta vẫn đỏ chót vô cùng kiên định, là không.

Túi giữ nhiệt mở ra, bên trong có sandwich, trứng luộc, sữa nóng, mùi thơm nức mũi.

“Bữa sáng này là anh tự làm đấy, em thử xem sao.”

Chung Hủ lập tức dùng【Kính bị mất】.

Cảnh tượng mười phút trước hiện ra: Chử Định đứng trước cây nước nóng lạnh hâm sữa, ung dung lấy một ống tiêm ra rồi tiêm vào sữa một chất lỏng không rõ nào đó. Sau khi làm xong, cậu ta đặt sữa trở lại túi giữ nhiệt, rồi bước về phía lớp học…

Chung Hủ: “…”

Biết ngay mà, biến thái biến cả ổ, không sót một ai.

Chử Định đã cắm ống hút vào sữa, đưa qua: “Uống chút sữa nóng cho ấm bụng.”

Chung Hủ uyển chuyển từ chối: “Tôi dị ứng sữa, anh uống đi.”

“Xin lỗi, anh không biết chuyện này.” Chử Định thoáng sững người, sau đó liền vô cùng áy náy nói, lại cầm lấy sandwich, “Vậy đừng uống sữa nữa, ăn sandwich đi.”

Cảnh mười phút trước không hề có quá trình làm sandwich, nhưng sau khi thấy sữa có vấn đề, thứ gì qua tay cậu ta, cô đều không dám ăn.

“Tôi không thích sandwich.”

Chử Định đưa hộp sữa kia tới bên miệng mình uống một ngụm, thở dài: “Trước đây anh lại không biết Tiểu Luyến kén ăn đến vậy.”

Cậu ta uống sữa bị chính mình bỏ thuốc.

Chung Hủ thấy không thể tưởng tượng nổi, tâm trạng càng nặng nề: Rốt cuộc bên trong có gì? Chỉ có tác dụng với cô sao?

“Vậy trứng luộc chắc ăn được chứ?” Chử Định bỏ sandwich xuống cầm lấy quả trứng, trên gương vẫn mắt không thấy chút tức giận nào: “Đừng phụ lòng anh mà, Tiểu Luyến.”

【Thông báo hệ thống: Độ thân mật với Chử Định: -30%.】

Ồ, thì ra âm thầm ghi thù!

Chung Hủ từ từ vươn tay, một tay cầm trứng luộc, một tay hung hăng ném mạnh đạo cụ【Phấn viết của giáo viên】vào đầu Chử Định.

Một hiệu ứng màu hồng lập tức hiện lên: Choáng mười giây! Mau làm việc gì đó không thể miêu tả đi ~.

Chung Hủ mặt không biểu cảm, nhét cả quả trứng luộc tặng kèm vỏ vào miệng Chử Định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play